Điên

Chương 12: Nhị thiếu




Hai tháng này, mỗi ngày Lương Viễn đều nhớ lại hôm khai máy "8 tiếng kinh hoàng", hắn ta gióng trống mở cờ cổ vũ An An, tỏ ý nhất định sẽ tới Thái Lan thăm cô. Hôm đó dưới ánh đèn sáng choang, đôi mắt quyến rũ hớp hồn người của cô khiến hắn run lẩy bẩy, nhưng trong mắt mọi người, bọn họ tựa hồ giống một đôi đang tán tỉnh nhau.

Có điều chỉ mình hắn mới nghe rõ cô nói: "Cảm ơn Lương nhị thiếu quan tâm, nhưng mà kiểu tóc của anh chắc mất công tạo hình lắm? Thái Lan hay mưa, đầu tóc anh dựng đứng kiểu này, vừa dễ rối, vừa dễ bị sét đánh trúng, cho nên Lương nhị thiếu đừng tới thì hơn!"

Đối mặt với hàng đàn phóng viên, Lương nhị thiếu nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Vui vì, lời nói thì thầm thơm ngát lan tỏa, khiến cả người hắn nóng bừng lên. Buồn vì, cô lại nhắc nhở hắn cẩn thận kẻo bị sét đánh?

Song mặc kệ vui hay buồn, chịu đựng hai tháng, Lương nhị thiếu cuối cùng cũng gội sạch keo xịt tóc, tung tẩy tới Thái Lan.

Chạng vạng lên đảo, tới khách sạn, vừa hỏi liền biết, đoàn phim đang quay cảnh tối, muộn mới trở về.

Hôm nay Lương Viễn vừa ngồi máy bay, vừa ngồi thuyền, cũng đã mệt mỏi. Nhưng nghĩ tối muộn An An mới về, mai mới được gặp, bèn ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí, bèn xách theo ít đồ ăn vặt, hừng hực lên đường.

Đoàn phim vừa quay xong một cảnh, mọi người tự tìm chỗ nghỉ, dùng cơm tối. Lúc Lương Viễn đến, An An đang ngồi dưới đất, lắc lư thư giãn vai, bộ phim đang quay tới những cảnh cuối, sắp sửa kết thúc.

Hôm tổ chức lễ khai máy, do Lương Viễn phô trương thanh thế quá đà, giới truyền thông ai nấy đều suy đoán bọn họ có quan hệ với nhau, An An vừa đi Thái Lan được vài ngày, trong nước liền rộ lên tin đồn.

Lisa cố ý tìm Lương Viễn nói chuyện, vừa khéo léo vừa chân thành khuyên hắn ta đừng làm ra những chuyện khiến truyền thông hiểu nhầm.

Với tình trạng hiện giờ của An An, dính líu với Lương nhị thiếu không phải chuyện tốt đẹp gì.

Lương Viễn không phải kẻ cứng đầu, không biết kiêng dè ai, hắn ta thực lòng thích An An, nên mới nhớ kỹ lời Lisa. Cho dù đã thấy bóng cô, nhưng vẫn tới hỏi han Đào Duyệt Hàm trước.

Lương Viễn quen biết Đào Duyệt Hàm khá lâu rồi, hai gia đình cũng năng qua lại. Hơn nữa đoàn làm phim đều biết chuyện giữa cô ta và Lương Cảnh Phàm, Lương Viễn ra vẻ tiện đường tới thăm Đào Duyệt Hàm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Người Đào Duyệt Hàm muốn gặp nhất đương nhiên không phải hắn, nói chuyện một lát, Lương Viễn tặng cho mọi người xung quanh vài món ăn vặt, cô ta cũng không mấy để tâm.

Nhóm nhân viên mệt mỏi cả ngày, ăn cơm xong còn được nếm mấy món ăn vặt, ai nấy đều vui mừng, dồn hết sự chú ý vào đồ ăn, quên tiệt mục đích Lương nhị thiếu tới đây.

Còn Lương nhị thiếu, tay đang cầm đồ ăn, lòng cố gắng kiềm chế nỗi vui sướng, lia mắt nhìn người khiến hắn ngày nhớ đêm mong, bỗng thấy cô ngửa đầu chìa tay ra với một chàng tuấn tú nổi bật, vẻ vui mừng ngấm ngầm bất chợt tan biến.

Mới có hai tháng, cô đã có bạn trai? Còn ngang nhiên thể hiện trước mặt mọi người? Hắn đã tìm hiểu, hiện giờ bạn trai "tin đồn" duy nhất của cô chẳng phải là hắn sao? Nếu không phải, vậy vẻ ăn ý tự nhiên giữa hai người họ là thế nào kia?

Chàng trai thấy An An giơ tay ra, tựa hồ bất đắc dĩ, lập tức lấy ra hai hộp cơm, đưa chiếc màu trắng cho cô.

Lương nhị thiếu vốn đang mừng vui hớn hở, thấy cảnh này, bỗng chợt hoang mang, còn chưa kịp cảm nhận xong, liền thấy người thương đưa mắt tới.

"Lương Viễn?" An An tay cầm hộp cơm, nhướn mày, đôi mắt vương nét kinh ngạc, lại biếng nhác, dưới ánh hoàng hôn, tựa hồ đặc biệt yên tĩnh khoan thai.

Lương Viễn đờ đẫn, nhất thời tê dại.

Sau này hồi tưởng lại, mỗi khi nhớ tới cô, hắn đều nhớ tới buổi hoàng hôn hôm ấy, trời ngả về chiều, nơi rừng cây sương mù bảng lảng, ánh tịch dương hiu hắt, cô chớp mắt một cái, toàn bộ thế giới của hắn đều sáng rực lên.

Yêu An An, có lẽ là chuyện vừa đúng đắn vừa sai lầm nhất trong đời này.

An An thấy hắn ta ngơ ngẩn không đáp thì nhoẻn cười hỏi: "Lương nhị thiếu?"

Lương nhị thiếu rốt cuộc hoàn hồn, nhìn ánh mắt dò hỏi của cô, bèn hơi xấu hổ vì vẻ thất thần của mình. Hắn ta hắng giọng, lại gần, hớn hở tươi cười: "An An!"

"Tôi đi công tác, tiện đường tới Thái Lan thăm Duyệt Hàm, đúng lúc nhìn thấy em... Ừm, tôi mua đồ ăn vặt này." Em thấy đấy, anh tiện đường tới thăm người khác, nhưng muộn thế này rồi còn tình cờ gặp được em, đúng là có duyên! Không phải anh cố tình tìm em đâu! Đó là duyên phận, số trời đã định!

Lương nhị thiếu thầm nhủ mình giải thích quá hay, vừa không tỏ vẻ mặt dày mày dạn, vừa tỏ ra có lòng, đáng tiếc sắc mặt An An chợt tối sầm lại.

Có phải người như Đào Duyệt Hàm, có gia thế có chỗ dựa, trong mắt mọi người nghiễm nhiên là vai chính, được quan tâm săn sóc? Còn cô, dù dốc sức làm việc, nhưng vẫn dễ dàng bị người ta định đoạt? Lương Cảnh Phàm nói sẽ sớm đến giải thích cho cô hiểu, nhưng dù anh ta giải thích thế nào, cô vẫn chỉ là đồ thừa, là trò đùa trong mắt người khác.

Lương Viễn bấy giờ đang đứng, cúi xuống nói chuyện với cô, hắn nói hắn đến thăm Đào Duyệt Hàm, nhân tiện thăm cô.

Thật ra An An chẳng có ý gì với hắn, hắn tới Thái Lan thăm ai, tiện đường hay không cô đều chẳng quan tâm. Chẳng qua mấy hôm nay Đào Duyệt Hàm cứ thường khoe mẽ Lương Cảnh Phàm sắp tới thăm cô ta, anh ta chưa lộ diện, cô ít nhiều đều cảm thấy phản cảm với Đào Duyệt Hàm, càng thêm khó chịu bực bội.

Lương Viễn vừa vặn rơi vào họng súng.

An An cười lạnh, nói thẳng: "Tôi không thích đồ ăn vặt Thái Lan, phiền Lương nhị thiếu rồi."

Lương nhị thiếu bình thường cũng khá tinh ranh, song vừa thấy An An, đầu óc như đặc quánh lại, lia mắt thấy những người khác có vẻ khá hài lòng, bèn kinh ngạc hỏi: "Em không thích ư? Chẳng phải con gái đều thích mấy món chua ngọt còn gì? Em nếm thử xôi xoài, nước chanh xem, Duyệt Hàm rất thích mấy món này!"

An An tức thì nheo mắt: "Lão nương đã nói không thích rồi còn gì? Lương nhị thiếu không nghe thấy à?"

Giọng nói toát đầy vẻ lạnh lùng, Tập Mặc Nhiên ngồi cạnh chau mày vì cách dùng từ của cô, cũng nhận ra cô đang khó chịu.

Lương nhị thiếu không hiểu chuyện thật thê thảm, ban nãy vẫn thấy cô dịu dàng, sao thoáng chốc liền mất hứng? Cô hỏi thẳng lại khiến hắn ta tức thì

xấu hổ, nhất là xung quanh còn đang đầy người, Lương nhị thiếu chưa từng gặp phải chuyện bẽ mặt nhường này!

Hắn sốt ruột muốn lấy lòng cô, nhưng cô cứ hững hờ, bèn ngại ngùng thốt: "Ừ, tôi không nghe thấy..."

An An trút giận lên Lương Viễn xong, tự điều chỉnh tâm trạng, thấy điệu bộ đáng thương của hắn thì trong lòng thầm chế giễu, Lương nhị thiếu vốn hô

phong hoán vũ hoá ra lại là kẻ biết điều thế này!

Lương nhị thiếu "va phải tường" nhưng không muốn bỏ đi với tâm trạng buồn bực như vậy, An An thì chằng thèm tiếp chuyện hắn, tập trung ăn cơm. Lương Viễn mới trông thấy hộp cơm của đoàn phim, thấy An An ăn món Trung Quốc, cuối cùng cũng tìm được đề tài, cất giọng ân cần: "Em không thích đồ ăn Thái à? Em tự nấu cơm ư? Vừa phải làm việc vừa phải nấu cơm, có mệt lắm không?"

An An bị hắn hỏi dồn dập tới tấp, suýt thì phun hết miếng cơm đang ăn ra ngoài, cô cố nuốt nốt mới cười mỉa, nói: "Lương nhị thiếu luôn quan tâm tới

người khác như vậy à?"

Rõ ràng cô cất lời khen, nhưng Lương Viễn nghe kiểu gì cũng thấy khác thường, đang muốn cãi không phải với ai cũng như vậy thì thấy An An nghiêng đầu bảo: "Không phải tôi, mà nhờ anh bạn tay nghề giỏi đây này."

Tập Mặc Nhiên đang ăn yên lành, nghe thấy cô nhắc tới "anh bạn", bèn giương mắt liếc cô, An An cũng nhướn mày, tựa hồ muốn nói: chẳng lẽ không phải tay nghề anh rất giỏi?

Tập Mặc Nhiên bất đắc dĩ, gật đầu đồng ý với Lương Viễn.

Lương Viễn vẫn luôn dán mắt vào An An, bấy giờ thấy cô đề cập đến, mới chợt nhớ ra bên cạnh cô vẫn đang có "tình địch", bèn cảnh giác ngó, hơi sửng sốt: "Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?"

Tập Mặc Nhiên ngồi trên ghế, gương mặt tuấn tú, thái độ khiêm tốn, khác hẳn với vẻ ngoài bảnh bao của Lương Viễn, nghe hắn ta nói vậy, bèn cười hỏi: "Lương tiên sinh cũng là bệnh nhân của tôi à?"

Lương Viễn ngỡ ngàng, Tập Mặc Nhiên giải thích: "Tôi là bác sỹ tâm lý."

An An phì cười, Lương nhị thiếu chợt hiểu ra, vội xoa xoa tay, bảo An An: "Không phải không phải, tôi khẳng định tâm lý tôi hoàn toàn bình thường, là tôi nhớ nhầm!"

Tập Mặc Nhiên lơ đãng cười cười, lại tiếp tục ăn cơm, An An ngẩng đầu nhìn bộ dạng vừa quẫn bách vừa vội vàng của Lương Viễn, tâm tình càng thêm tốt, cô hất đầu bảo: "Anh không muốn ngồi xuống nói chuyện à? Tôi ngửa đầu nhìn anh phát mệt!"

Lương Viễn thấy vậy bèn vui mừng, ngồi phịch xuống. Ngay sau đó hắn ta chợt thấy cô tỏ vẻ quái lạ, điệu bộ muốn nói lại thôi, muốn cười nhưng nhịn lại.

Lương Viễn hỏi dò: "Sao thế?"

"Anh... Có..." An An càng thêm quái lạ: "Anh có thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Không..." Lương Viễn vừa thốt, chợt lạnh sống lưng: "Có..."

"Có hay không?"

Lương Viễn quả quyết lắc đầu: "Không có!"

Trưa hôm nay trời mới đổ mưa, nhưng đến chạng vạng thì đã tạnh hẳn, bằng chứng là bụi cỏ trên mặt đất trông có vẻ khô.

Nhưng liệu có khô thật hay không, chỉ có người ngồi trên cỏ mới biết.

Lương nhị thiếu thầm gào lên - không khô tí nào!!!

Hắn ta bình thường ăn mặc bảnh bao, hôm nay tới gặp người thương, càng chú ý quần là áo lượt, vận bộ com-lê màu hồng nhạt, trông sạch sẽ sáng sủa.

Có điều vừa ngồi phẹt mông xuống cỏ, Lương nhị thiếu không dám chắc lúc đứng lên, cái quần màu nhạt của hắn liệu có ngả màu không.

Thấy An An tò mò, để không mất mặt, hắn chỉ có thể cố nhịn không nhảy dựng lên, cắn răng biểu thị: Tôi rất ổn, ngồi dưới đất rất thoải mái!

Lương Viễn bi tráng trả lời, An An hỏi lại: "Anh ngồi dưới đất không thấy khó chịu à?"

"Không! Cỏ mềm lắm!" Lương Viễn nhận thấy cơn ẩm ướt dần lan tới tận quần lót, cái mông tê lạnh, nhưng vẫn phải giả như chẳng có chuyện gì, niềm nở đáp: "Chẳng phải em cũng đang ngồi dưới đất còn gì? Không sao đâu!"

Kỳ thực hắn cũng thấy quái lạ, cô cũng đang ngồi dưới đất, sao không thấy ẩm? Rõ ràng cô chỉ mặc quần bò bình thường thôi mà...

Nghe hắn nói vậy, An An càng cố nhịn cười, rốt cuộc không thể nói thật ra là, bà đây đâu có ngồi bệt xuống đất, ai bảo mi chưa đợi bà nói dứt câu đã vội vội vàng vàng, muốn ngăn cũng chẳng kịp!