Thời điểm Dương Kim Bánh nhận ra Thịnh Oản Oản, thiếu chút nữa khóc ngay tại chỗ.
Cô nàng nhăn mặt, vừa giậm chân vừa vỗ đùi:
"Nguyên một đêm, em gọi cho chị 70 cuộc, gửi hàng trăm tin nhắn! Em sợ chị ở Bình thành không chịu về, từ đây rời khỏi showbiz."
Thịnh Oản Oản ôm Dương Kim Bánh, vỗ lưng xoa dịu:
" Chị bị sốt, vừa mới tiêm xong, điện thoại thì điều chỉnh sang chế độ máy bay. "
Dương Kim Bánh lấp ló sau lưng cô, trộm liếc mắt một cái, nhíu mi nhỏ giọng nói:
"Vậy chị...... Tại sao lại đi cùng anh Ngôn?"
Ngôn Tễ vừa đến hiện trường, lập tức xụ mặt, bộ dáng người sống chớ đến gần, tính tình không tốt lắm.
Mọi người đều nghĩ rằng anh và Thịnh Oản Oản là ngẫu nhiên đụng phải, tình cờ cùng nhau về tổ thôi.
Nhưng Dương Kim Bánh biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Thịnh Oản Oản đi xem bà nội của cô, tiểu cô đương nhiên cũng phải đi, Ngôn Tễ lại là con riêng, nói không chừng......
Thịnh Oản Oản thấp giọng giải thích:
"Anh Ngôn vừa xong việc, tình cờ đi ngang qua sân bay, thuận tiện đón luôn chị, không nghĩ tới mình phát sốt, nên anh ấy đưa chị đến bệnh viện. "
Dương Kim Bánh hồ nghi nói: "Tình cờ ngang qua? "
Thịnh Oản Oản trầm ngâm một lát, lại bổ sung nói::" Ừ. "
Dương Kim Bánh "Hẳn là?"
Thịnh Oản Oản đột nhiên ôm trán, nhắm hờ mắt, thân mình quơ quơ:
"Aiya, chị có chút chóng mặt, chắc vẫn chưa hồi phục, mau đỡ chị vào phòng thay đồ ngồi đi. "
Dương Kim Bánh thực sự rất quan tâm sức khỏe của cô, lập tức quên mất mình vừa hỏi chuyện gì.
Cô nàng đem Thịnh Oản Oản vào phòng thay đồ, vừa trang điểm vừa nghỉ ngơi.
Thịnh Oản Oản hơi nghiêng đầu dựa vào ghế, chuyên viên trang điểm giúp cô lau mặt bằng bông gòn.
"Thoạt nhìn đã bị bệnh, sắc mặt nhìn không tốt lắm."
Dương Kim Bánh thở dài:
"Làm ơn, chúng ta cũng không nghĩ tới, có thể đuổi ở thời điểm này."
Chuyên viên trang điểm cười cười:
"Ít nhiều gì mệnh Oản Oản cũng tốt, cũng đuổi kịp anh Ngôn có việc gấp, bằng không thật đúng là tiếc nuối cả đời."
Dương Kim Bánh cường cười: "Đúng vậy đúng vậy, còn phải cảm ơn anh Ngôn."
Chuyên viên trang điểm: "Đáng nói các fan của anh ta rất tức giận, xé xác công ty cả đêm, ngay cả Ân tổng cũng bị kéo vào."
Thịnh Oản Oản lập lập tức ngồi thẳng người, ngốc ngốc hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Chuyên viên trang điểm bĩu môi:
"Hiện tại fans rất lợi hại, cô cũng không biết những tư sinh đó cùng nhân viên công tác đoàn phim có quan hệ sao, chuyện anh Ngôn bị công ty kêu đi biểu diễn tiết mục, sớm đã bị fans biết, vậy mà bọn họ vẫn chưa nổ tung được? Đầu năm nay có fans nào mà không xé người đại diện và công ty."
Thịnh Oản Oản giữa mày có chút ưu sắc.
Cô đã quên rằng đạo diễn gióng trống khua chiêng ở hiện trường tuyên bố, vốn dĩ là Ngôn Tễ bày mưu đặt kế.
Điều này cho thấy Ngôn Tễ đã sớm đoán trước hậu quả, từ lâu vẫn...
Chuyên viên trang điểm:
"Nhưng đừng lo, nhóm Tễ Niệm Phẩm sẽ nói chính xác về công ty, không ai mắng cô đâu. Tuy rằng hai người cùng nhau rời tổ, nhưng cô là vì người nhà, anh Ngôn thì khác, hoàn toàn bị công ty sử dụng như một món đồ chơi. "
Thịnh Oản Oản nắm tay cầm ghế, mí mắt run lên, tim đập loạn nhịp.
Ngôn Tễ là cố ý.
Anh cũng thật lợi hại.
Từ khi biết bà nội của cô ốm nặng, đến việc thu xếp mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài phút.
Anh sắp xếp gần như liền mạch, ngoại trừ việc triệt triệt để để đem Thịnh Oản Oản ra ngoài, anh cũng không khá hơn chút nào.
Vừa vặn lúc này Ngôn Tễ đã thay quần áo, từ buồng trong đi ra.
Hôm nay anh mặc một bộ màu đen tuyền với một chiếc thắt lưng bản rộng quanh eo, bên hông đeo một ngọc bội quen thuộc.
Khăn đội đầu là một cái buộc tóc, có vẻ tinh thần giỏi giang, anh đứng ở một nơi rộng rãi, khẽ mở hai tay ra, sửa sang lại cổ tay áo.
Thịnh Oản Oản không thể không nhìn sang, yên lặng đánh giá anh.
Cô có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cơ thể nóng lên.
Cô lặng lẽ nắm chặt tay mình, dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay, ánh mắt liễm diễm của cô nhìn anh cũng không biết.
Ngôn Tễ tựa hồ đã nhận ra ánh mắt cô, hơi quay lại gặp Thịnh Oản Oản một lát.
Thịnh Oản Oản đột nhiên quay đầu, ngồi nghiêm chỉnh, dồn dập thở hổn hển.
Chuyên viên trang điểm một bên buộc tóc cho cô một bên mỉm cười
Ngôn Tễ híp híp mắt, hạ cánh tay, bước ra khỏi phòng thay đồ mà không một lời chào tượng trưng.
Thịnh Oản Oản cảm thấy bây giờ cô có thể thở được.
Cô chớp mắt thật mạnh.
Chuyên viên trang điểm trêu ghẹo:
"Đẹp trai phải không, đây là thành quả của nhà tạo mẫu đã dốc hết tâm huyết trong mấy tháng đấy, hoàn toàn đem ưu thế của anh Ngôn mà phát huy tối đa, tôi dám cam đoan, đây là tạo hình cổ trang đẹp nhất trong cuộc đời anh ta đấy."
Thịnh Oản Oản ậm ừ nói: "Đúng vậy."
Nói xong, cô im lặng nuốt nước bọt.
Chuyên viên trang điểm cảm thán nói:
"Này, bộ phim này mà phát sóng, anh Ngôn sẽ hút được nhiều fan bạn gái đấy."
Thịnh Oản Oản nhẹ nhàng đè đè ngực, trầm tư, không cần chờ bá, cô đã sắp khiêng rồi.
Cô cảm thấy, chính mình đã thích Ngôn Tễ.
Làm sao bây giờ a.
Cô cư nhiên thích Ngôn Tễ.
Tại hiện trường quay, Thịnh Oản Oản ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ để chờ diễn.
Ngôn Tễ đang diễn cảnh đánh nhau.
Một số thị vệ trong cung cầm binh khí lao về phía Ngôn Tễ, đao bổ về phía yếu.
Tốc độ diễn Ngôn Tễ rất nhanh, võ sư chỉ đạo chỉ làm một lần, anh có thể hoàn chỉnh phục chế xuống, tùy tiện thực hành hai lần, cũng đã đánh đến ra dáng ra hình.
Kỳ thật không riêng gì kịch võ, người thông minh, học gì cũng nhanh.
Thịnh Oản Oản chống cằm, nghiêm túc quan sát mọi động thái Ngôn Tễ.
Anh linh hoạt né tránh, những đường kiếm đập vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Dây thép kéo anh lên, giúp anh hoàn thành tất cả động tác phiêu dật lại tiêu sái. Thẳng đến khi có người một đao hạ miếng vải đen trên mặt Ngôn Tễ.
Tấm vải đen bay tung tăng trên mặt đất, bọn thị vệ vừa thấy mặt Ngôn Tễ, đều sợ ngây người.
"Lục tiểu vương gia?"
Trong lúc nhất thời, bọn họ không biết có nên động thủ không.
Ngôn Tễ nhếch khóe môi, lười biếng lạnh lẽo cười:
"Nếu đã thấy mặt ta, các ngươi cũng đừng nghĩ rời đi"
Lông mày dựng đứng, ánh mắt tức khắc trở nên âm ngoan, lại xuất kiếm ra những chiêu thức sắc bén, bọn thị vệ dần dần ngăn cản không được.
"Lục tiểu vương gia, ngươi đây là muốn tạo phản sao!"
Ngôn Tễ mũi đao không chút lưu tình đâm vào yết hầu hắn ta, người nọ mở to mắt, cần cổ ào ạt tràn ra máu tươi, hắn mới nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đúng vậy, ta muốn tạo phản."
Thịnh Oản Oản cong cong đôi mắt.
Lại tô lại khốc.
Dương Kim Bánh đưa tay ra bóp chặt khuôn mặt của cô:
"Thu liễm lại, miệng chị sắp đến mang tai kìa."
Thịnh Oản Oản lúc này mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vô tội nói:
"Chị cười sao?"
Dương Kim Bánh ghét bỏ nói: "Lúc nào mà chị không cười chứ, từ khi anh Ngôn bắt đầu quay thì chị liền bắt đầu cười, chưa bao giờ dừng lại. "
Thịnh Oản Oản vỗ nhẹ vào mặt, khuôn mặt dưới lòng bàn tay nóng bừng.
Cô nhìn Ngôn Tễ, vẫn luôn đang cười sao?
Thịnh Oản Oản ôm đầu gối, cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Bánh, chị cảm thấy, chị có khả năng thích anh Ngôn."
Dương Kim Bánh nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có lệ nói:
"Oa, cảm ơn chị nói cho em bí mật lớn này, bằng không em thực sự không nhìn ra chút nào. "
Thịnh Oản Oản lại có chút sầu, thở dài nói:
"Nhưng làm sao bây giờ, làm sao chị có thể thích anh ta được. "
Dương Kim Bánh: "Có cái gì làm sao bây giờ, các người đính hôn không hủy bỏ thì tốt rồi."
Thịnh Oản Oản lúc này mới nhớ tới, cô đã bày tỏ thái độ của mình với cha mẹ là không muốn đính hôn với Ngôn Tễ.
Cũng không biết Ngôn Tễ nói cho người trong nhà chưa.
"Nhưng Ngôn Tễ......"
"Ồ vâng."
Dương Kim Bánh đánh gãy lời nói,
"Nếu chị vẫn muốn đấu tranh cho sự nghiệp của mình, em khuyên chị thu liễm một chút với anh Ngôn đi, em cũng không phải vì công ty mới nói như vậy, em là vì chị. Hiện tại không lừa được fans đâu, hai người một khi công khai hoặc bị chụp lén, tất cả những gì chị phải đối mặt chính là lòng đố kị che trời lấp đất.
Từ nay về sau, chị làm cái gì đều sai, dù chị đẹp ra sao thì cũng là người quái dị, bộ phim chị diễn chưa kịp công khai thì bị người ta tẩy chay, mọi nhất cử nhất động của chị đều có tâm cơ.
Fans không nỡ chửi idol mình, cũng chỉ có thể đem chị làm bao đấm, đặc biệt là chị không nổi tiếng, thậm chí không có một người nào lên tiếng thay chị đâu.
Các nhà sản xuất và đạo diễn cũng sẽ cố kỵ loại ảnh hưởng này, không ai muốn mình phí hết tâm huyết chuẩn bị phim, bị đại lượng fans ác ý bôi đen, ác ý cho điểm thấp.
Trừ phi chị cùng Ngôn Tễ nổi tiếng như nhau, thì fans cũng sẽ đau lòng giúp chị, sẽ giúp đỡ chị mắng người khác, vì chị mà phản hắc.
Bất quá không thể tránh khỏi tổn thương lẫn nhau, vĩnh viễn đừng nghĩ các fan có thể chung sống hoà bình, fans tình lữ với fans phu thê còn xé nhau ác hơn, chị cảm thấy là thần tiên quyến lữ, bản chất họ không phổ biến, mọi người đều rất khoan dung với những cặp tình lữ không nổi tiếng.
Không quan trọng nhà ai sập, dù sao nhà riêng không sụp là được."
Thịnh Oản Oản ngốc hề hề cười cười:
"Chị không nghĩ nhiều như vậy."
Dương Kim Bánh thở dài:
"Bất quá, công ty khẳng định rất vui khi chị và Ngôn Tễ gặp chuyện. Đỏ đen cũng đỏ, đầu năm nay, muốn độ điểm chú ý nhiều cũng không dễ dàng đâu."
Cảnh quay Ngôn Tễ diễn ra suôn sẻ
Sau khi quay phim, Ngôn Tễ vỗ vai diễn viên võ thuật quan tâm:
"Không sao đâu."
Đối phương vẫy vẫy tay, kinh sợ: "Không không không."
Ngôn Tễ gật gật đầu, Ân Đại Ma cầm khăn ướt, lau mồ hôi trên cổ Ngôn Tễ.
Ân Đại Ma một bên lâu một bên lẩm bẩm: " Anh Ngôn, anh vừa mới đóng cảnh quay, Thịnh Oản Oản cứ nhìn chằm chằm vào anh, còn cười nữa, không phải tối hôm qua hai người sẽ không đâm thủng tầng kia chứ......"
Ngôn Tễ liếc cậu một cái, đáy mắt uy hiếp.
Ân Đại Ma khụ hai tiếng, oán trách nói:
"Anh Ngôn, anh muốn đi đâu vậy, tôi nói là giấy dán cửa sổ."
Ngôn Tễ thu hồi ánh mắt, ngưng mi nhàn nhạt nói:
"Không có."
"Ah? Không nên, cô ấy rõ ràng là một bộ dáng hoa si."
Ngôn Tễ hít sâu một hơi, có chút không kiên nhẫn nói:
" Cô ấy thích Lục Cẩn."
Ân Đại Ma phảng phất nghe được thiên phương dạ đàm: "Gì?"
Ngôn Tễ nghiến răng, căm giận nói:
"Lục Cẩn có cái gì tốt, lại hung ác lại lạnh nhạt, không phải trong kịch bản vẫn luôn hận nàng ngược nàng sao, cô ấy nhập tâm rất sâu sắc đấy."