Ngôn Tễ không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Anh còn phải nhìn chằm chằm thời gian Thịnh Oản Oản lấy kim tiêm ra, tuy rằng y tá của bệnh viện cũng có giờ làm việc nhất định, cho dù bệnh nhân không gọi thì cũng sẽ có người đến xem.
Tất nhiên dịch vụ tư nhân là tốt nhất, trên cơ bản hai y tá phục vụ một bệnh nhân.
Nhưng...... Anh không yên tâm.
Đã gần đến giờ, điện thoại của Ngôn Tễ rung lên.
Anh hơi hơi mở mắt ra, nhưng ngay khi tiếp xúc với ánh sáng, lại theo bản năng khép mắt.
Đôi mắt anh sắp sửa mở ra, anh đều có thể tưởng tượng đến hiện tại trong mắt có bao nhiêu tơ máu dọa người.
Nhưng anh đã quen với việc thức dậy từ mỏi mệt, sau đó sẽ sớm làm việc.
Nếu như hai năm trước anh ít nhiều gì cũng có chút tính tình thiếu gia, rất nhiều chuyện dứt khoát không muốn làm, thì hiện tại về cơ bản đã được giải quyết ổn thỏa.
Anh thậm chí tức giận không thể đứng dậy.
Ngôn Tễ chỉ dùng khuỷu tay ngồi dậy, cúi đầu, nhắm mắt lặng lẽ đếm giây.
Ước chừng mười giây, anh cưỡng bách chính mình mở mắt ra, dần dần thu lại tâm trí.
Thịnh Oản Oản vẫn nằm bên cạnh anh, ngủ rất ư là ngon lành cành đào, chỉ có một cánh tay thò ra khỏi chăn, động tác nhỏ Ngôn Tễ cũng không đánh thức cô.
Ngôn Tễ thích ứng ánh đèn, sau đó nhìn lên cái chai, chỉ còn lại một chút, chắc chưa tới năm phút.
Anh cẩn thận mở chăn, xoay người ngồi mép giường, lại lập tức đem chăn đắp cho Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản hờ hững nắm tay Lục Cẩn, Ngôn Tễ cử động cánh tay đã tê dại, ngay khi máu lưu thông, anh lập tức tỉnh táo vì đau.
Sau đó anh liếc nhìn tấm ga trải giường đã bị anh vò nát.
Nệm được làm bằng mút hoạt tính, sẽ hơi lõm sau khi ấn vào, nhưng sẽ bật lại sau một thời gian.
Ngôn Tễ sờ sờ, có cái hố nhợt nhạt, hiển nhiên còn chưa khôi phục hoàn toàn.
Đó là chứng cứ cho thấy anh đã ngủ bên cạnh Thịnh Oản Oản.
Ngôn Tễ nhấp môi, bất động thanh sắc kéo kéo khăn trải giường, đem đè phẳng nó.
Thịnh Oản Oản tựa hồ cũng cảm thấy thiếu nguồn nhiệt bên mình, cô bất mãn rụt rụt chân tay, thiếu chút nữa trực tiếp thu lại cánh tay đang truyền dịch
Ngôn Tễ mau tay nhanh mắt nắm lấy cổ tay cô.
Tay cô không còn lạnh, cơ thể không còn nóng.
Thịnh Oản Oản tránh một chút không được, cũng liền bất động.
Ngôn Tễ từ từ buông tay cô ra, xoa xoa đôi mắt, chảy ra một ít nước mắt sinh lý.
Tỉnh là tỉnh lại, nhưng trên người anh vẫn sưng vù, anh có thể cảm nhận được rõ ràng là quần đã bó chặt hơn.
Nước muối gần hết, Ngôn Tễ bấm chuông.
Ngay sau đó, một y tá chạy đến với một cái khay, xem xét tình trạng của Thịnh Oản Oản, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ vào trán cô
Độ nóng quả nhiên đã giảm xuống.
Cô y tá tháo từng chút một ống truyền dịch, thấy trên cánh tay Thịnh Oản Oản không còn dấu vết xanh xao, cô ấy nhanh chóng tiêm một ống thuốc vào.
Sau khi cho tất cả các loại thuốc, y tá đè tay Thịnh Oản Oản, xé băng giữ kim, rút kim ra một cách nhanh nhẹn.
Bông gòn tẩm cồn đè lên chỗ bị kim tiêm, y tá cuộn băng gạc vài lần rồi buộc lại.
"Đã hạ sốt. Đây là thuốc trị tiêu chảy, đây là thuốc hạ sốt, buổi trưa nếu cô ấy còn bị như vậy thì cho cô ấy uống, không có thì bỏ qua."
Ngôn Tễ gật đầu, đem thuốc niết ở lòng bàn tay: "Cảm ơn."
Trong nháy mắt khi đưa thuốc cho Ngôn Tễ, tim y tá lệch một nhịp.
Nhìn Ngôn Tễ trong khoảng cách gần như vậy, khó có cô gái nào tâm lặng như nước.
Cô y tá cũng còn trẻ, ở độ tuổi đôi mươi, mê trai đẹp.
Sóng mắt cô nàng lưu chuyển, nhẹ giọng hỏi:
"Anh cả ngày chưa nghỉ ngơi,trong ánh mắt đều là tơ máu."
Trên mặt cô nàng mang theo ý cười, đáy mắt mơ hồ có chút chờ đợi.
Cơ hội kết thân với Ngôn Tễ không có nhiều, ai mà chả mơ ước được kết bạn với đại minh tinh.
Đáng nói là ánh mắt anh trước sau luôn dừng ở trên mặt Thịnh Oản Oản, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói:
"Quen rồi."
Cô y nàng tá thấy Ngôn Tễ trước sau như một vẫn luôn lãnh đạm, liền hiểu rằng anh không muốn giao tiếp quá nhiều với cô nàng.
"Vậy thì... anh chú ý đến thân thể đi, hy vọng bộ phim sẽ được lửa lớn."
"Ừ."
Ngôn Tễ bỏ thuốc vào túi, vô thức đưa tay lên bịt tai cô, tựa hồ lo lắng giọng nói sẽ làm phiền cô.
Y tá bĩu môi, chỉ có thể hậm hực ôm khay đi.
Mí mắt Thịnh Oản Oản nhẹ nhàng run run, thân mình lại không nhúc nhích.
Ngôn Tễ thu hồi tay, nhướng mày:
"Mở mắt ra đi, đừng giả vờ."
Mi mắt Thịnh Oản Oản run lợi hại hơn.
Cô thực sự tỉnh, là lúc khi kim được rút ra,
Kết quả là ngay khi tỉnh dậy, cô nghe thấy giọng y tá đang khí thế thăm hỏi Ngôn Tễ.
Rõ ràng cô có thể hiểu sự trêu chọc này, để ngừa Ngôn Tễ xấu hổ, cô mới tiếp tục giả ngu để giả bộ ngủ
Kết quả Ngôn Tễ căn bản khó hiểu phong tình, một hai chữ liền đuổi người ta đi.
Thịnh Oản Oản đang giả bộ ngủ thì bị phát hiện, có chút ngượng ngùng.
Nhưng cô phải tiếp tục diễn.
Cô lười biếng giơ tay, lấy tay che mắt, trong lỗ mũi rầm rì, hai chân nghịch ngợm trong chăn, sau đó mới chậm rãi mở mắt, ách giọng nói, đôi mắt ướt dầm dề đỏ rực hỏi:
"Anh Ngôn, sao anh vẫn ở đây? "
Ngôn Tễ cười khẽ, bộ dáng làm như ' tôi tùy tiện diễn theo em '.
"Chẵng lẽ tôi ném em ở đây, tự mình trở về đoàn phim?"
Thịnh Oản Oản lông mi run rẩy, ôm chăn, giảo hoạt cười cười:
"Tôi biết anh Ngôn ngoài lạnh trong nóng, khẳng định bỏ tôi không được rồi chính mình bắt xe về đoàn phim."
Ngôn Tễ không có ý kiến.
Thịnh Oản Oản lại hỏi: "Anh Ngôn, anh chắc sẽ không thức cả đêm đúng chứ?"
Cô có chút lo lắng.
Nếu là thật sự, cô cảm thấy cực kỳ tội lỗi. Thịnh Oản Oản có tài đức gì, mà khiến Ngôn Tễ ở bên giường cô cả đêm?
Nếu điều này bị lôi ở trên mạng, Tễ Niệm Phẩm có thể chặt chém cô ăn sống rồi.
Ngôn Tễ ánh mắt dời đi, đứng dậy, ánh mắt, phủi phủi nhăn nhúm trên quần mình, đạm thanh nói:
"Em có 30 phút rửa mặt, nhanh lên."
Thịnh Oản Oản nhìn đồng hồ treo trên phòng:
"Ồ, Tôi đến ngay! "
Thế là cô cũng quên hỏi Ngôn Tễ có phải một đêm không ngủ không, thời gian cấp bách, bọn họ muốn trở về đoàn phim ngay lập tức.
Cô không biết Dương Kim Bánh đã gửi cho cô bao nhiêu cái tin nhắn, bởi vì thân thể cô không thoải mái, nên vẫn chưa hồi âm.
Tiểu nha đầu kia, chắc sắp phát điên rồi.
Cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong buổi tối hôm nay.
Thịnh Oản Oản ngồi thẳng lưng như một con cá chép, theo sau trước mắt tối sầm, lại mềm đi.
Bệnh nặng mới khỏi, cơ thể yếu ớt như cục bột.
Cô một thân đổ ra mồ hôi mỏng.
Hạ sốt rồi, nhưng ngay cả cổ họng cũng khô khốc, như bị nhét cục bông.
"A, khó chịu."
Thịnh Oản Oản tùy tiện ngã vào giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
Ngôn Tễ liếc nhìn cô, áo sơ mi của cô bị ép tới nhăn bèo nhèo, cô nằm trong chăn bông cả đêm, mồ hôi ướt đẫm, cúc áo trên cổ áo không biết đã cởi ra từ lúc nào, lộ ra một mảnh xương quai nhỏ và bộ ngực nửa che nửa lộ.
Cô nằm ngửa, ngực lúc lên lúc xuống.
"Em đi tắm đi, tôi ra ngoài trước."
Ngôn Tễ mới vừa nhấc chân phải đi, Thịnh Oản Oản giãy giụa bò đến mép giường, suy yếu nói: "Đừng, tôi không có quần áo tắm rửa."
Cô đổ mồ hôi, đương nhiên cũng khó chịu, hơn nữa lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy, trong miệng có mùi thuốc đắng, có thể tắm rửa là tốt nhất.
Nhưng cô không thể chịu đựng được sau khi tắm xong thì phải mặc lại quần áo bẩn, còn không thì nhẫn nhịn đến đoàn phim.
Ngôn Tễ lấy lấy điện thoại di động ra, bấm hai lần, nói với phía bên kia:
"Tùy tiện lấy một bộ quần áo trong cốp xe đi."
Thịnh Oản Oản căng môi,nhìn chằm chằm Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ rũ mắt, đối diện nhìn cô, sau một lúc lâu giải thích nói:
"Quần áo của nhãn hiệu gửi đến, vẫn chưa mặc."
Là quần áo Ngôn Tễ chưa mặc...
Nhưng hiện tại cũng không phải loại việc nhỏ rối rắm này.
Thịnh Oản Oản ngoan ngoãn nói:
"Cảm ơn anh Ngôn."
Ân Đại Ma nhanh chóng đi lên, trong tay ôm một áo hoodie vàng nhạt với một cái quần màu be.
"Làm sao vậy sếp, anh muốn thay quần áo?"
Ngôn Tễ giương lên cằm, ý bảo Thịnh Oản Oản:
"Đưa quần áo cho cô ấy, giúp tôi lấy túi chườm nước đá tiêu sưng."
Ân Đại Ma trợn mắt há hốc mồm nhìn phía Thịnh Oản Oản, Thịnh Oản Oản vô tội chớp mắt.
Ngôn Tễ không kiên nhẫn vặn mặt Ân Đại Ma: "Nhìn cái gì, đi mau."
Ân Đại Ma đành phải đem quần áo đặt trên bàn, nhắm mắt quay đầu lại, nhanh chóng chuồn ra khỏi cửa.
Cậu thậm chí không muốn nhìn thấy quần áo không cài cúc Thịnh Oản Oản, cậu chỉ ngạc nhiên khi anh Ngôn đưa quần áo cho Thịnh Oản Oản!
Lão nam nhân có mối tình đầu, đã thế còn rất thích ăn dấm.
Thịnh Oản Oản chậm rì rì bước xuống giường, đầu óc còn trướng trướng, cả người cũng chưa sức có lực, bắp chân run rẩy.
Cô thở dài, vịn vào thành giường đi chậm.
Hy vọng hừng đông có thể tốt một chút, ít nhất làm cô có sức đóng phim.
Cô vừa định đi vào phòng tắm thì chợt thoáng thấy thứ gì đó dưới chăn.
Thịnh Oản Oản nhíu nhíu mày, nhấc chăn lên, mới phát hiện một đồng xu đôla.
Cô nhướng mày nhìn đi nhìn lại nó rồi vô thức sờ vào túi quần.
Chưa kể cô không quen cầm tiền trong túi, dù có quen cũng không thể là tiền đô la
Động tác Thịnh Oản Oản dừng lại, mắt cô từ đầu ngón tay di chuyển ra cửa.
Chẳng lẽ là...... Ngôn Tễ?
Trước khi tiến vào tổ, Ngôn Tễ dường như đã từng đến Mỹ để xem các chương trình.
Nhưng tiền của Ngôn Tễ, sao có thể rơi vào chăn, bọn họ lại không ngủ chung mà.
Cũng có lẽ là giường trong bệnh viện không được dọn dẹp, là bệnh nhân cuối cùng làm rơi sao.
Nhưng...... Bệnh viện cũng sẽ như vậy không vệ sinh sao?
Thịnh Oản Oản cảm thấy hơi đau ở thái dương khi nghĩ quá nhiều, cô gõ đầu, nhặt tiền, lấy quần áo mà Ân Đại Ma đem đến, vào phòng tắm.
Không hổ là phòng bệnh VIP, phòng tắm rất sạch sẽ, có mùi hoa oải hương tươi mát.
Cô bật nước ấm, nhanh chóng tắm rửa giặt sạch cái đầu, toàn thân sảng khoái rất nhiều.
Quần áo mà thương hiệu cung cấp cho Ngôn Tễ đương nhiên là dựa trên kích thước của anh.
Hiện tại giới giải trí cũng chuộng mốt mặc đồ rộng.
Đặc biệt là những cô gái nhỏ gầy, đáng yêu thanh thuần.
Thịnh Oản Oản không đi phong cách đó, cho nên cô tùy tiện kéo tay áo đến khuỷu tay, cuộn phần vạt áo cuốn đến phần hông, quần cũng suýt nữa tới ngực.
Cô cài nút mũ, che đi mái tóc chưa khô, không trang điểm ra ngoài.
Cô không có gì để mang theo, ngoại trừ một túi quần áo bẩn.
Hành lang sáng sớm cũng không có mấy người, vắng tanh như chùa bà tanh, chỉ có ánh đèn ấm áp không ngừng chiếu rọi từng góc khuất.
Ngôn Tễ dựa vào ghế, dùng túi chườm nước đá đắp mặt.
Trong bệnh viện đang bật điều hòa, nguyên bản không nóng, đắp đá vào lúc này tất nhiên là khó chịu.
Nhưng là diễn viên, không có biện pháp.
Ngôn Tễ cau mày, hơi nước ướt dầm dề ngưng tụ thành từng hạt, lăn dài trên mặt, trượt theo sườn mặt, đến cằm, rồi đến cái cổ thon dài trắng nõn, sau đó hoàn toàn chui vào quần áo.
Thịnh Oản Oản nhìn xương quai xanh nhô lên, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.
Mlem Mlem
Thời điểm sưng vù mà cũng đẹp.