Máy bay bay trong ba giờ đồng hồ rồi hạ cánh xuống Bình thành,Thịnh Oản Oản cùng Thịnh Toa Bạch lên một chiếc xe chuyên dùng đã được đặt trước, một đường chạy về phía bệnh viện.
Không có cách chữa khỏi tận gốc bệnh Alzheimer, chỉ có thể dùng thuốc để kéo dài thời gian.
Bà nội luôn ở nhà, dưới sự chăm sóc của của Thịnh Quỳnh Lâm cùng Bạch Nhiêu.
Mặc dù trí nhớ của bà càng ngày càng kém, càng ngày càng quên nhiều thứ, nhưng sự dịu dàng ôn nhu trong xương cốt không thể thay đổi.
Bà rất ngoan, cũng không gây chuyện, thập phần để người khác chăm sóc.
Mặc dù không quen biết Thịnh Quỳnh Lâm cùng Bạch Nhiêu, nhưng sẽ thường mỉm cười thiện ý
Thịnh Toa Bạch vẫn luôn ảo tưởng, nếu có một ngày, khi một loại thuốc tốt hơn được nghiên cứu nàng nhất định sẽ dùng tất cả số tiền để mua loại thuốc đó, nói không chừng mẹ nàng có thể khôi phục.
Cách đây một thời gian, thông tin một công ty dược phẩm của Mỹ đã nghiên cứu chế tạo một loại thuốc mới đã khiến tinh thần nàng chấn động
Đáng tiếc thuốc kia không dùng được cho bệnh nhân lâm sàng.
Mặc dù có thể khởi giá trên trời, cũng muốn lại phải mất từ ba đến năm năm nữa.
Nhưng mẹ nàng không thể đợi thêm được nữa.
Thịnh Toa Bạch xoa xoa đôi mắt đầy tơ máu, ổn định cảm xúc, nói với Thịnh Oản Oản: "Trong chốc lát nhìn thấy bà nội thì đừng khóc, bà hiện tại đã khôi phục chút thần trí, dì lo lắng bà sẽ sợ hãi."
Thịnh Oản Oản cười khổ một tiếng, nắm lấy cánh tay Thịnh Toa Bạch, đem đầu dựa vào đầu vai nàng, lẩm bẩm nói: "Con gần như không có nước mắt để rơi."
Từ sáng đến giờ, cảm xúc của cô cứ thăng trầm, một ngụm nước không uống, một ngụm cũng không ăn, cổ họng đều phát đau.
Nhưng cô thật sự không có tâm trạng để ăn
Thời tiết quá nóng, trong lòng cô thì hoảng.
Thịnh Toa Bạch vỗ vỗ tay cô, nhắc mãi nói: "Có lẽ nó không nghiêm trọng như ba con nói, có lẽ vẫn còn chỗ để hồi phục. Bà nội cũng làm đồng áng nhiều năm như vậy, thân thể cường tráng so với chúng ta toàn ăn thực phẩm không tốt trong căn tin"
Nàng dường như đang an ủi Thịnh Oản Oản, cũng như an ủi chính mình.
Thang máy của Bệnh viện Trung ương Bình thành rất chật, bệnh nhân lên xuống cầu thang rất đông.
Thang máy từ tầng mười hai xuống tầng một, thang máy liên tục dừng lai mười tầng ở giữa, bọn họ phải đợi năm phút.
Thịnh Toa Bạch lo lắng dậm chân, dùng giày cao gót giẫm lên sàn đá cẩm thạch, phát ra tiếng lách cách lo lắng, có chút chói tai.
Người qua đường dùng ánh mắt ghét bỏ liếc mắt Thịnh Toa Bạch một cái, bĩu môi, tuy rằng không mắng ra tiếng, nhưng rõ ràng là rất không hài lòng với hành vi của nàng.
Bệnh viện chật kín bệnh nhân hoặc người nhà, không ai tâm tình thoải mái.
Thịnh Toa Bạch hoảng loạn như vậy, Thịnh Oản Oản không thể cùng nàng luống cuống chân tay.
Cô chỉ có thể đảm đương trách nhiệm an ủi tiểu cô.
Thịnh Oản Oản vỗ nhẹ vào lưng nàng, dỗ dành như một đứa trẻ: "Đừng lo, đừng lo, chúng ta sẽ đến ngay thôi, vừa rồi dì còn khuyên con không được khóc mà."
Thịnh Toa Bạch hít hít cái mũi, hít sâu một hơi, hai tay đặt lên ngực, cổ vũ chính mình: "Đúng vậy, dì không thể khóc, dì cũng không thể khóc."
Thịnh Oản Oản đau lòng tột đỉnh.
Cảm thụ tiểu cô với cô không giống nhau.
Thứ cô mất đi là bà nội yêu thương cô từ nhỏ, nhưng cô vẫn còn một bà ngoại hòa ái, ông ngoại dễ gần
Nhưng thứ mà tiểu cô mất đi chính là người mẹ duy nhất mà nàng vô cùng trân trọng.
Về sau tiểu cô không bao giờ có thể giống con nít làm nũng bà nội được nữa.
Cuối cùng thang máy cũng đến, Thịnh Toa Bạch là người đầu tiên đi vào nhanh chóng bấm tầng mười hai.
Chờ người đi vào, một đường chậm rì rì đi lên.
Nhân sinh bà nội sắp kết thúc, các bác sĩ đẩy bà ra khỏi ICU, an bài bà tại một phòng bệnh VIP.
Bạch Nhiêu đang chờ ở thang máy, ngay khi Thịnh Oản Oản cùng Thịnh Toa Bạch vừa ra, bà liền bưng kín mặt, đôi mắt đỏ.
Thịnh Oản Oản trấn định nói: "Mẹ, bà nội thế nào?"
Bạch Nhiêu lắc đầu, thở dài nói: "Bác sĩ nói ngày mai bà sẽ không qua khỏi, có lẽ bà đang cố gắng chờ mọi người tới."
Thịnh Toa Bạch hai tay run rẩy ôm Bạch Nhiêu: "Không phải tuần trước còn tốt sao?"
Bạch Nhiêu có chút đau khi bị nàng nắm chặt, nhưng không đành lòng kéo nàng ra, chỉ có thể một bên mang nàng đi về phòng bệnh, một bên giải thích: "Thân thể khí quan của mẹ đều suy kiệt, tuổi lớn, cái gì đều không nhớ rõ, bác sĩ nói đổi khí quan là một tội ác, với lại bà ấy cũng không thể chịu đựng cuộc giải phẫu này."
Tới cửa phòng bệnh, Thịnh Toa Bạch thật cẩn thận đẩy cửa ra, phát hiện người mẹ đang ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà quá gầy, như thể bà đã giảm cân trong vòng một tuần.
Làn da dính sát vào xương, cánh tay gầy guộc nắm chặt
Bà ngồi như một quả bóng nhỏ, bất mãn với một chiếc giường đơn..
Dù bị đau thế này, bà vẫn như cũ nỗ lực thẳng lưng, chải mái tóc ngắn gọn gàng,
Chăn che kín mít hai chân bà lại, các góc chăn được ép phẳng, một tia nếp uốn đều không có, bà tựa như một khối điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.
Cửa sổ rất sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt bà, nếp nhăn trên mặt đều phai nhạt.
Thịnh Toa Bạch không thể hiểu tại sao, vì cái gì trong trí nhớ nàng lại kiên cường cứng cỏi, có thể phụng dưỡng một người mẹ, lại trở nên gầy gò như một con mèo yếu ớt có thể ôm nhẹ vào lòng.
Thịnh Quỳnh Lâm đang gọt táo, dao gọt trái cây nhẹ nhàng lướt trên quả táo, lăn theo vòng tròn xuống lớp vỏ mỏng đều nhau.
Vẫn luôn không ngắt đoạn, rơi thật dài.
Có một câu nói rất thú vị trong bệnh viện.
Chỉ cần tước vỏ táo từ đầu tới đuôi không ngừng thì bệnh nhân sẽ nhanh chóng hồi phục.
Mặc dù mọi người đều minh bạch tự an ủi bản thân, thì người ta vẫn muốn ôm hy vọng.
Thịnh Quỳnh Lâm cường cười: "Mới vừa tỉnh, trong chốc lát ba sẽ cho bà nội ăn một ít táo xay nhuyễn, bà thích nhất là táo."
Thịnh Oản Oản hung hăng cắn môi, nuốt xuống nỗi buồn dâng lên, nhẹ nhàng gọi: "Bà nội?"
Nghe thấy giọng nói, lão phu nhân cứng ngắc quay đầu lại.
Đôi mắt bà hơi vàng ẩm ướt, phảng phất cách một tầng màng.
Đó là dấu hiệu thận bắt đầu suy kiệt.
Bà đầu tiên là nhìn về phía Thịnh Toa Bạch, đôi mắt đờ đẫn, có chút kinh hỉ.
Sau đó bà giơ tay run rẩy tiếp đón Thịnh Quỳnh Lâm.
"Em gái con thu thập không tốt? Hãy mang thêm dưa chua mà mẹ đã ngâm, mang nó đến trường đại học rồi chia sẻ nó với các bạn cùng lớp của con bé nha."
Thịnh Toa Bạch sửng sốt.
Nàng chậm rì rì cọ cọ bên người lão thái thái, ngồi xổm xuống, ngập ngừng nói: "Mẹ, đại học cái gì?"
Lão phu nhân giữ chặt tay nàng, lấy tay vén tóc quanh tai.
"Đừng miễn cưỡng tiêu tiền khi con học đại học. Anh trai con có thể vào một doanh nghiệp nhà nước tự kiếm tiền được. Con có thể giữ tất cả tiền của mẹ."
Thịnh Toa Bạch hơn bốn mươi tuổi, đại học đối với nàng mà nói là chuyện của 20 năm trước
Dù có chăm sóc kỹ lưỡng đến đâu, da tay cũng cũng thô ráp, nếp nhăn quanh mắt không thể che lấp, vóc dáng không còn thon thả mảnh khảnh.
Không ai coi nàng như một cô gái đôi mươi.
Chỉ trong mắt mẹ, nàng luôn xinh đẹp như vậy.
Thịnh Toa Bạch sợ bị nhìn thấy nước mắt nên vùi mặt vào chăn ồm ồm nói:
"Mẹ ơi, con không tiêu tiền... Con muốn cho mẹ tiền, chúng ta có thể mua được mọi thứ, chỉ cần mẹ khỏe. Đúng vậy, con sẽ cho người một cuộc sống tốt như một đại tiểu thư, không cần làm việc, không cần chịu khổ, không cần bị người ta khi dễ"
Lão phu nhân vui vẻ, nhẹ vỗ đầu nàng: "Cái gì như đại tiểu thư, thật là."
Thịnh Quỳnh Lâm tước quả táo xong rồi, quay lưng lại lau nước mắt.
Vỏ táo một chút cũng chưa bị đứt, nằm gọn gàng trên bàn.
Nhưng hết thảy cũng không có gì thay đổi.
Mê tín, chung quy sẽ không thành sự thật.
Ông cắt táo thành từng miếng nhỏ rồi cho vào máy ép trái cây,
Máy ép trái cây vang trong vài giây, một quả táo đã được đánh nhuyễn.
Thịnh Oản Oản tiếp nhận, nhẹ giọng nói:"Con đến đây."
Cô đổ trái cây xay nhuyễn vào một cái bát nhỏ, một cổ tươi mát của mùi quả táo bay ra.
Lão thái thái nghe được thanh âm, giương mắt hỏi Thịnh Quỳnh Lâm: "Oản Oản đâu, con đón đứa nhóc từ nhà trẻ về chưa?"
Thịnh Oản Oản dừng lại, trái tim cô như bị thứ gì đó siết chặt, khó chịu không thở nổi.
Cô ngồi ở mép giường dùng cái muỗng múc một muỗng: "Bà ơi, cháu là Oản Oản."
Lão phu nhân nhướng mi buông xuống, ánh mắt đơn thuần đánh giá Thịnh Oản Oản.
Thị lực của bà giảm xuống không ít, yêu cầu đến gần mới thấy rõ.
Sau khi nhìn rõ, bà lẩm bẩm nói: " Oản Oản sao lại lớn như vậy?"
Thịnh Toa Bạch sớm đã nhịn không được, nàng nằm trong chăn, run rẩy cả người khóc, rồi lại không dám phát ra tiếng.
Thịnh Oản Oản đem muỗng đưa tới bên môi bài nội, cong con mắt cười: "Khi con lớn, liền có thể chiếu cố bà nội."
Lão phu nhân hơi hơi cúi đầu, ngoan ngoãn ngậm cái muỗng trong miệng.
Bà rất thích ăn táo, sau này bị ốm, dạ dày không tốt nên ăn ít đi.
Hiện tại không có ai nhìn chằm chằm bà ăn cái gì.
Bà nghiêm túc mím môi, nuốt trái cây nhuyễn vào, sau đó vươn tay sườn mặt Thịnh Oản Oản: "Môi con bị sao thế?"
Thịnh Oản Oản môi bị cắn, không biết là khi nào, cô đã không cảm giác được cái đau.
Cảm nhận được bàn tay quen thuộc, mang theo nhiệt độ cơ thể quen thuộc sờ trên mặt cô, Thịnh Oản Oản xoa xoa đầy quyến luyến, lẩm bẩm: "Bà nội, cháu sẽ mãi yêu bà."
Lão phu nhân cười ngây ngô, dường như không hiểu tại sao cô lại nói như vậy.
Chỉ cho ăn hai thìa trái cây xay nhuyễn, lão phu nhân liền ăn không vô
Bà thoạt nhìn không tốt lắm, mỗi lần hô hấp, lồng ngực phải kịch liệt phập phồng một chút, xương sườn phủ một lớp da mỏng, phảng phất đã dùng hết sức lực.
Bà chỉ nhớ rõ sự tình hai mươi năm trước, dường như không hề hay biết về những năm tháng này.
Chợt nhìn thấy con gái và cháu gái đã trưởng thành, bà vui vô cùng.
Mọi người vây quanh lão phu nhân, ngươi một câu ta một câu cùng nhau trò chuyện.
Sau khi nói chuyện, cảm xúc của mọi người bình tĩnh trở lại.
Họ thậm chí đều cảm thấy, là bác sĩ nhìn lầm rồi.
Bà nội tinh thần rất tốt, có thể nhớ lại quá khứ, chỉ là đang hồi phục.
Cho đến chín giờ tối, sau khi Thịnh Quỳnh Lâm cho bà ăn một ít thức ăn lỏng, bà nói có chút mệt nhọc, muốn ngủ một lát.
Bà ngủ rất nhanh, hô hấp thực nhẹ, ngực rung động cũng rất nông.
Tất cả mọi người không nói chuyện nữa, cũng không hề phát ra âm thanh, mọi người lặng lẽ ở lại không muốn rời đi, chỉ muốn đợi bà lại rồi tiếp tục trò chuyện.
Nhưng bà không tỉnh.
Bà ngừng thở hoàn toàn, lồng ngực không còn phập phồng, đầu tóc vẫn gọn gàng, không có một sợi tóc nào rơi khỏi gối.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, bà có thói quen dùng tay làm phẳng chăn.
Bác sĩ đi vào tới, cúi đầu, thở dài suy nghĩ muốn đưa bà rời đi.
Thịnh Toa Bạch đột nhiên vồ lấy lão thái thái như điên, như một đứa trẻ lạc đường, đau đớn kêu lên: "Mẹ! Mẹ ơi!"
Không ai chịu trả lời nàng.
Thịnh Oản Oản nghĩ rằng nước mắt của cô đã cạn.
Đáng tiếc, cô vẫn là xem thường chính mình.
Đêm nay cực kỳ hỗn loạn.
Thịnh Toa Bạch kiệt sức nhanh chóng ngất xỉu, Thịnh Quỳnh Lâm cùng Bạch Nhiêu giải quyết hậu sự cho lão phu nhân, người còn lại chăm sóc Thịnh Toa Bạch.
Mà Thịnh Oản Oản đã không còn thời gian ở lại đây nữa.
Cô có chuyến bay 11 giờ, đến Lâm Hải lúc hai giờ sáng, sau đó rời sân bay, bắt taxi đến thành điện ảnh Lâm Hải, cơ hồ mới có thể ngủ được hai tiếng, liền phải hoá trang, bắt đầu ngày hôm sau quay chụp.
Ngôn Tễ chỉ cho cô một ngày nghỉ, vốn đã cho mặt mũi rồi.
Cô tuyệt đối không thể đến trễ.
Gia đình bận rộn nên không ai có thể chăm sóc cho cô được.
Bạch Nhiêu đưa cô vào xe, dùng sức ôm cô thật chặt.
"Bà nội tuổi lớn, sớm muộn gì sẽ có ngày này, bà đi cũng không thống khổ gì, mọi người đều bồi bên bà, đã mãn nguyện rồi, không cần phải hao tổn tinh thần."
Thịnh Oản Oản nhẹ nhàng gật đầu: "Con biết, con không tiếc nuối."
Cô vội vã đến sân bay, làm thủ tục, lên chuyến bay.
Không có nhiều hành khách trên chuyến bay, hai ghế bên cạnh cô còn trống.
Trước khi máy bay cất cánh, cô nhìn điện thoại lần cuối.
Ngôn Tễ gửi cho tin nhắn WeChat mới.
【 Tôi sẽ đón cô tại sân bay Lâm Hải. 】