Trong điện thoại Ngôn tổng công đạo nửa ngày, đạo diễn liên tục gật đầu nói phải, Tề Minh lo lắng nhưng lại bất lực, mãi cho đến khi đạo diễn cúp điện thoại.
Thịnh Oản Oản đã cởi diễn phục, trang sức trên đầu cũng bỏ xuống.
Đạo diễn nhìn về phía Ngôn Tễ cùng Thịnh Oản Oản, nơi không thể thấy hơi nhướng mày, sau đó cười nhẹ đi về phía họ.
"Oản Oản, có chuyện này rất đột xuất, anh Ngôn không thể quay được, suất diễn của hai người đều như nhau, hiện tại cô cũng có thể xin nghỉ."
Thịnh Oản Oản vẫn chưa cảm thấy ngoài ý muốn, cô biết năng lực Ngôn Tễ, hoàn toàn có thể làm được.
Cô trộm ngắm Ngôn Tễ một cái, đáy mắt hoàn toàn là cảm kích.
Đạo diễn theo bản năng nghiêng người, chặn Tề Minh ở phía sau, không cho anh ta nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Oản Oản.
Ngôn Tễ trước sau rũ mắt, ngón tay thưởng thức ngọc bội bên hông, không nói lời nào.
Đạo diễn nâng cao âm lượng: "Nguyên nhân chính là đương gia của Ngôn gia từ nước ngoài đã trở lại, muốn tổ chức tiệc riêng, nên muốn tìm Ngôn Tễ"
Đương gia, tiếng Hán 当家: có bốn nghĩa, một là chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình, hai là chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng, ba là làm chủ, bốn là chỉ người chồng.
Hắn nói khá lớn, nên nhân viên công tác chung quanh và Tề Minh nghe rất rành mạch.
Nhóm nhân viên công tác đều ngây người, khiếp sợ một lúc, sôi nổi giữ chặt những người xung quanh xì xào bàn tán.
"Anh Ngôn cũng quá thảm đi, công ty hạ lệnh một cái, anh ta cũng phải đi sao?"
"Hơn nữa cũng không phải chính sự gì, chỉ là một buổi yến hội biểu diễn tiết mục cho người khác xem."
"A, này không phải đem người đương đương hầu chơi sao, bọn họ ăn cơm rồi khiến anh Ngôn ca hát khiêu vũ?"
"Cho nên đỉnh cấp lưu lượng trong mắt bọn cao tầng thì là cái gì chứ, công cụ kiếm tiền thôi, công ty đều không có tâm."
"Không biết anh Ngôn đã trải qua những gì trong Trăn Ngôn, khả năng đều là băng sơn một góc."
băng sơn một góc: những gì bạn thấy / biết chỉ là một phần nhỏ của một vấn đề lớn hay chúng ta chỉ nhìn thấy một lượng nhỏ những gì đang diễn ra trên bề mặt.
" Ý anh là quy tắc ngầm?"
"Bậy ah nha! Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh Ngôn, người ta mới hai mươi tuổi đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ đại học T, làm gì đến nỗi tự chà đạp chính mình."
"Cái tên Ngôn Tễ có phải là nghệ danh không? Có phải công ty yêu cầu anh ta đổi họ để xuất đạo?"
"đm có khả năng, tư liệu cá nhân trong bách khoa của anh ta đều không được đầy đủ, Ngôn gia này cũng bá đạo quá đi, nếu mà Tễ Niệm Phẩm biết, khẳng định đau lòng muốn chết."
"Fans ah, việc duy nhất có thể làm là tuyên truyền phim truyền hình, chống bôi đen, ngoài đau lòng còn có thể làm gì nữa, anh Ngôn ở Trăn Ngôn 5 năm, có thể giải ước hợp đồng sớm."
Thịnh Oản Oản yên lặng cắn cắn môi.
Tại hiện trường chỉ có cô biết rằng người đứng đầu Ngôn gia chính là Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ để mọi người nói điều này, là muốn ôm toàn bộ trách nhiệm
Vì lý do cá nhân mà phải trì hoãn việc quay phim, cái này tội danh chỉ có Ngôn Tễ có thể gánh vác được, nhưng Thịnh Oản Oản thì không thể.
Trong lòng cô rất phức tạp, lúc này tuy đã kiệt sức, nhưng cô cũng không còn khí lực để suy nghĩ nhiều.
Ngôn Tễ rốt cuộc buông ngọc bội trong tay, nâng đôi mắt, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó chua xót kéo khóe môi, nhàn nhạt nói:
"Vậy thì tiến độ quay..."
Đạo diễn ý vị thâm trường nhìn về phía anh, tự thuật nói: "Ngôn gia nói rằng có thể quay những cảnh khác, nhưng nếu không thể quay được thì không cần cưỡng cầu. Mọi tổn thất sẽ do Ngôn gia gánh vác."
Ngôn Tễ đầu lưỡi đảo qua má thịt, chẳng hề để ý gật gật đầu: "oh, thực sự rất có tiền."
Đạo diễn cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngôn Tễ: "Đúng vậy, cũng thật có tiền."
Ngôn Tễ đưa mắt ra hiệu cho Ân Đại Ma, theo sau khinh phiêu phiêu nói: "Nếu như vậy, tôi đây phải đi rồi."
Đạo diễn gật đầu, phất phất tay.
Ngôn Tễ cũng không rối rắm, cởi bỏ đai lưng, cởi chiếc áo ngoài sang một bên, để lộ chiếc áo sơ mi bó sát bên trong.
Dáng người của anh thực sự rất tốt, thon gầy lại mềm dẻo, cơ bắp rắn chắc, cốt cách cân xứng, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta khó có thể rời mắt.
Ngôn Tễ cuốn cuốn tóc dài, vừa đi vừa xắn tay áo, để lộ một phần cánh tay trắng nõn.
"Ai, Ngôn Tễ lớn lên thật tốt, nếu có tiền, tôi cũng nguyện ý thành lập công ty để hốt anh ta rồi."
" Nằm mơ đi! Trừ phi bây có tiền thì thu mua luôn Ngôn gia đi ha"
"Vì sao một hai phải đem Ngôn gia thu mua."
"A, nghe nói anh Ngôn đã ký quản lý ước với Trăn Ngôn ba mươi năm, ba mươi năm đó, một sự nghiệp cả đời để kiếm sống."
"Ngôn gia cũng quá độc ác đi!"
Chờ Ngôn Tễ cùng Thịnh Oản Oản đi xa, đạo diễn ngược lại không vội.
Hắn chắp tay sau lưng, vui vẻ thoải mái trở về.
Tề Minh trong nháy mắt bị thay đổi hình thức khiến cho anh ta suy nghĩ hỗn loạn, vội vàng giữ chặt đạo diễn hỏi: "Bọn họ liền như vậy rời đi? Diễn cũng không chụp?"
Đạo diễn hừ nhẹ một tiếng: "Cậu không nghe nếu tổn thất thì Ngôn gia sẽ gánh vác sao?"
Tề Minh cứng họng, há miệng thở dốc, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Ngôn gia cũng quá phô trương đi!"
Đạo diễn trầm mặt, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta: "Tiền người ta thì kệ người ta, cậu quản chuyện đó làm gì."
Tề Minh không còn gì để nói, lông mày gần như xoắn vào nhau.
Trên thực tế, điều anh ta muốn nôn hơn cả là cuộc sống của Thịnh Oản Oản mệnh cũng quá tốt, tại sao đương gia Ngôn gia lại cố tình về nước
Trên xe buýt đến sân bay, Ngôn Tễ nhìn vào gương, thật cẩn thận lôi kéo khăn trùm đầu.
Đồ trang sức cổ trang dán đầy keo, nếu không chú ý thì sẽ thương tổn làn da.
Anh dù sao cũng là diễn viên, chẳng sợ ông trời lại thưởng cơm ăn, anh cũng phải trân trọng dung mạo của mình.
Thịnh Oản Oản lải nhải nói lời cảm ơn, nếu không phải không gian nhỏ trong xe, cô có thể cúi đầu cảm tạ Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ nhìn thấy khuôn mặt đang khóc của Thịnh Oản Oản qua gương.
Ủy ủy khuất khuất, lông mi đều là nước mắt, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Trong chốc lát đợi phi cơ, cô với tiểu cô cùng nhau đi."
Thịnh Oản Oản đang chắp hai tay lại, cúi đầu bái tạ Ngôn Tễ như gà con mổ thóc, nghe vậy rốt cuộc không động thủ, ngón tay cũng yên lặng cuộn lên.
Ngôn Tễ vốn không thích nhắc đến tiểu cô, nhưng lần này lại có thể an bài cho cô cùng tiểu cô ngồi cùng một chuyến bay, không biết có bao nhiêu tâm lý khó chịu bị đè nén.
Thịnh Oản Oản nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn, thấp giọng nói:"Tôi biết rồi."
Dứt lời, cô trộm nhìn sườn mặt Ngôn Tễ.
Từ vành tai đến vành tai no đủ, lại đến hàm dưới có hình dáng rõ ràng, cùng với hầu kết nhô lên trước cổ.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mặt mày Ngôn Tễ thực ôn nhu, trong ánh mắt phảng phất đựng đầy xuân thủy nhu sóng( nước suối mềm mại), ngay cả lông mi đều thuận theo.
Thịnh Oản Oản nhìn, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, để làm dễ chịu yết hầu khô khốc.
Nếu điều này tiếp tục...
Nếu điều này tiếp tục...sợ là sẽ yêu Ngôn Tễ a.
Xe chạy đến sân bay, Ngôn Tễ đương nhiên sẽ không đi theo cô lên máy bay.
Xe ở trước cửa ra vào một lúc, Thịnh Oản Oản cũng không có thời gian từ biệt, lấy giấy tờ tùy thân và điện thoại di động lên, vội vàng chạy đi.
Ngôn Tễ lẳng lặng nhìn bóng dáng cô, ánh mắt run rẩy dò tìm từng chi tiết bóng dáng của cô, theo sau nhẹ nhấp môi dưới, hầu kết lăn lộn.
Ân Đại Ma cười khổ: "Anh Ngôn, hôm nay tổn thất không ít tiền đâu."
Ngôn Tễ thu hồi ánh mắt, thờ ơ nói: "Cái gì có thể giải quyết bằng tiền thì không lỗ."
Ân Đại Ma như suy tư gì gật gật đầu, ngón tay gõ tay lái, hàm hồ nói: "Anh có phải có ý kia với Thịnh Oản Oản không?"
Cậu nói mơ hồ như vậy, nhưng cậu tin tưởng Ngôn Tễ khẳng định có thể hiểu.
Ngôn Tễ cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại, một số cậu dì chú bác gửi tin nhắn thăm hỏi, anh làm người xin nghỉ, cũng không nói lý do tại sao.
Ngôn Tễ hết sức chuyên chú báo cáo sự an toàn của mình cho từng người, nhưng Ân Đại Ma nghĩ rằng cậu sẽ không nhận được hồi âm.
"Nghĩ gì vậy." Ngôn Tễ đột nhiên để điện thoại xuống, ngả người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ân Đại Ma cười khô cằn, cũng không hề hỏi.
Cậu còn có cái gì để cảm nhận chứ, Ngôn Tễ rõ ràng là coi trọng Thịnh Oản Oản.
haizz
Mặc kệ ở triều đại nào thì các lão gia đều là giống nhau.
Thịnh Oản Oản vượt qua vòng kiểm tra an ninh, đến đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy được tiểu cô.
Tình trạng của Thịnh Toa Bạch càng kém.
edit: bây giờ sẽ nói về ký ức của Thịnh Toa Bạch
Bản thân cô tuổi đã lớn, hiện giờ đang khóc với cơ thể sưng tấy, trang điểm vẫn còn nguyên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Cô được bà nội bị Thịnh Oản Oản cưu mang.
Năm đó, Thịnh gia không đủ ăn, những thân thích khác đều oán trách bà nội xen vào việc người khác, gánh nặng vẫn luôn là phụ nữ gánh vác.
Những lời phàn nàn của họ hoàn toàn không mang lại lợi ích cho Thịnh Toa Bạch.
Thịnh Toa Bạch nhớ rõ nhất có khắc cốt minh tâm một câu, chính là: "Trong nhà không có con trai, cũng không biết có giá trị gì".
Thịnh Toa Bạch khi đó bảy tuổi, đã hiểu được lòng người nóng lạnh, cô không tìm thấy giá trị của bản thân, nên cô cảm thấy nên bị vứt bỏ.
Nhưng khát vọng sinh tồn của con người luôn mãnh liệt, cô lại không muốn trở thành cô nhi hay vào trại cô nhi để đoạt người khác, Thịnh Toa Bạch sợ người khác đem cô đuổi mình đi, cho nên trốn trong phòng không dám đến, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống.
Bà nội không giống như những thân thích khác là thô bạo mắng nhiếc cô là đồ sao chổi, tiểu oan gia.
Bà nội chỉ nhẹ nhàng ấn vào cửa, dỗ dành bằng giọng điệu như lúc dẫn cô về nhà:
"Hai ngày nay có làm cho con một bộ quần áo mới. Tiếc là nó to hơn một chút nhưng không sao, con gái lớn lên chậm, nên sang năm vẫn có thể mặc nhé."
Thịnh Toa Bạch mẫn cảm thông tuệ, lập tức liền nghe ra cô sẽ không bị vứt bỏ.
Cô còn có năm sau, còn có về sau.
Kể từ đó, cô có được một người mẹ một mái ấm.
Cô đời này, làm việc chăm chỉ để cho mẹ của mình sống một cuộc sống tốt nhất, vĩnh viễn không vì việc trong nhà mà nhọc lòng.
Hiện tại cô làm được.
Cô mua một căn nhà lớn, một biệt thự hướng ra hồ, có cảnh đẹp, không khí mới mẻ.
Cô chuyển tất cả những thứ ngon và đồ tốt nhất cho mẹ mình, sắp xếp kế hoạch trong vài năm sẽ đưa mẹ đi du lịch khắp thế giới.
Nhưng có quá nhiều thứ không thể thành hiện thực, mẹ liền ngã bệnh.
Hiện tại, cư nhiên phải đi.
- ----------------
Thịnh Toa Bạch che lại đôi mắt, thấp giọng khóc nức nở.
Thịnh Oản Oản đi qua đi, nhẹ nhàng ôm bả vai Thịnh Toa Bạch, thanh âm run rẩy ở bên người cô, lẩm bẩm nói: "Tiểu cô"
Thịnh Toa Bạch thân thể run lên, thất thần buông tay, nâng đôi mắt vô cùng mệt mỏi nhìn Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản vỗ nhẹ vào lưng nàng cố nén bi thương, cong cong đôi mắt: "Tiểu cô, con đến rồi."
Thịnh Toa Bạch duỗi tay, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt Thịnh Oản Oản, lẩm bẩm nói:
"Rốt cuộc cũng tới, không nghĩ tới Ngôn gia còn có thể cho dì mặt mũi, bà nội có thể nhìn thấy con lần cuối, có lẽ sẽ không hối hận."
Thịnh Oản Oản ánh mắt khẽ run, nhạ nhạ nói: "Ngôn gia?"
Thịnh Toa Bạch thở dài: "Đúng vậy, nếu điện thoại của con không kết nối, dì liền biết con không xin nghỉ được, không có cách nào, chỉ có thể căng da đầu kêu dượng con thay dì cầu Ngôn Tễ, không nghĩ tới, cậu ta thật sự đồng ý."
"oh" Thịnh Oản Oản hơi hơi rũ mắt, biểu tình có chút cô đơn.
Nguyên lai là bởi vì tiểu cô sao?
Còn tưởng rằng