Điện Thờ

Chương 2




Edit: phuong_bchii

________________

Nước sôi rồi, Nguyễn Nguyễn pha một ly mì có vị hải sản, mang ra phòng khách ăn.

Trong 15 phút chờ đợi, cô lấy điện thoại lướt tin tức giải trí hôm nay trên Weibo. Chưa đầy hai phút, Ngô Mân trở về, mang theo mùi mỹ phẩm kém chất lượng, xách một túi trái cây, tóc thì bẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo dính lên trán, vừa nhìn là biết vừa mới tháo mũ trùm đầu xuống.

Ngô Mân là bạn cùng phòng của cô, biệt danh là Ô Mai, hai cô thuê chung căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này, Nguyễn Nguyễn vừa tới hơn một năm, còn Ngô Hồng đã ở được ba năm.

"Mì của cậu à?" Ngô Hồng đặt túi nilon lên bàn ăn, hỏi Nguyễn Nguyễn.

"Dei ~" Nguyễn Nguyễn nhe răng cười, đưa tờ thông báo cho cô ấy, "Hai ngày nữa sẽ khai máy."

"Nếu cậu không có phim, thì đi theo mình, nếu cậu có phim, thì mình bảo Tiểu Bao tới." Sau khi có nhiều kinh nghiệm làm việc trong phim trường, Nguyễn Nguyễn không muốn mang theo trợ lý nữa, một mình cô có thể làm hết, bởi vậy trợ lý do công ty cấp thường bị gọi đi theo các nghệ sĩ khác, Ngô Mân còn tệ hơn Nguyễn Nguyễn, hàng ngày chỉ có thể làm tiền cảnh hoặc quần chúng, thành tích tốt nhất là đóng nha hoàn cho tiểu thư trong một bộ phim cổ trang, sau đó thì treo cổ tự tử.

Bởi vậy khi không có phim, đôi khi cô ấy sẽ đi làm trợ lý cho Nguyễn Nguyễn, kiếm chút tiền, cũng xem có cơ hội nhét mình vào hay không.

Ngô Mân nhảy lên sô pha ngồi, bóp vai Nguyễn Nguyễn: "Mình nhất định sẽ đi với cậu ~"

Nguyễn Nguyễn nhăn mũi cười, đưa tờ thông báo cho cô ấy. Đồ đạc hàng ngày của các cô đều ở trong vali hiện trường, kéo lên là có thể đi.

"Lần này mình nói với đạo diễn, mình thuê phòng ở đây, sẽ không đến khách sạn, nhưng đạo diễn vẫn nói, sắp xếp cho mình một phòng, không phải cậu nói điều hòa ở đây không tốt sao, nếu cậu cảm thấy nóng, hai chúng ta đến đó ở. Nhưng mà, mình vẫn cảm thấy, ở nhà mình thoải mái hơn." Nguyễn Nguyễn dựa vào Ngô Mân, mềm mại nói.

Đạo diễn trong miệng diễn viên là căn cứ vào cảnh tượng mà thay đổi, có lúc là đạo diễn casting phụ trách chọn diễn viên, thông thường ở giai đoạn chọn diễn viên do bọn họ phụ trách. Sau khi vào đoàn, trao đổi với diễn viên là điều phối viên hoặc là phó đạo diễn.

Tổng đạo diễn thật sự bình thường sẽ không trao đổi với bọn họ, có việc đều là để cho phó đạo diễn, giảng giải hiện trường cũng vậy.

"Đến lúc đó lại xem đi," Ngô Mân cầm tờ thông báo của Nguyễn Nguyễn lên xem, nhìn rồi nhíu mày, "Sắp xếp cho cậu cái giờ gì vậy? Ba giờ lên trang điểm, chờ quay cảnh đêm?"

Mì đã pha xong, Nguyễn Nguyễn ngồi trước bàn trà ăn: "Mình diễn vai bạn đại học của nữ chính, cảnh tượng đều ở ký túc xá, phải chờ bọn họ xong cảnh ban ngày mới chuyển cảnh."

Thông thường quay phim chân thật liên quan đến quang cảnh, điều kiện thời gian sẽ tương đối hà khắc, quay trong phim trường thì dễ điều hành hơn nhiều, diễn viên nhỏ như các cô cũng không sợ thức đêm, thời gian biểu thông thường sẽ chen chúc trên người các cô.

"Nhưng thời gian này bình thường là thời gian hoá trang của diễn viên quần chúng." Đoàn phim đều như vậy, địa vị càng lớn, thời gian hóa trang càng lùi về phía sau.

"Tổ này tương đối nhiều người," Nguyễn Nguyễn giải thích," Hơn nữa, vai phụ của chúng ta đều do thầy Trương tự mình làm."

Thầy Trương lớn tuổi như vậy đã có thể dậy sớm làm việc, cô có gì phải oán giận.

Ngô Mân thở dài, đặt tờ thông báo lên bàn: "Cậu lại không nhét tiền cho điều phối viên phải không."

Nhét tiền, thời gian sẽ không kém như vậy.

Nguyễn Nguyễn chọn gói rau dưa trong mì ăn liền ăn: "Không cần thiết."

Hơn nữa cô không có tiền, đầu năm mẹ cô đã phẫu thuật bắc cầu vành, mời chuyên gia rất giỏi, cộng thêm chi phí bảo dưỡng và hộ lý, rất đốt tiền. Bao lì xì nhỏ, người khác lại chướng mắt, hà tất gì?

Ngô Mân khuyên không được cô, vào bếp rửa trái cây, nói với Nguyễn Nguyễn, hai ngày nữa phải khai máy rồi, đừng ăn mì ăn liền nữa.

Cô ấy đã chuyển sang trạng thái trợ lý để giám sát chế độ ăn uống của nghệ sĩ.

Nguyễn Nguyễn mở TV lên, tiếp tục xem chương trình giải trí lần trước chưa xem xong, năm sáu phút đã phát xong, đề xuất phía dưới vừa hay là cảnh quay hai năm trước với Thi Nhiên.

"Xem cái này xem cái này." Ngô Mân bưng trái cây đi ra.

"Lại xem," Nguyễn Nguyễn ngoài miệng nói, nhưng vẫn mở nó ra, "Đều đã xem rồi."

"Đây là đỉnh cao sự nghiệp của cậu, nhìn xem, dấy lên ý chí chiến đấu." Ngô Mân cắn một miếng táo, đưa cho Nguyễn Nguyễn một quả.

Không sai, Nguyễn Nguyễn bây giờ còn mờ nhạt hơn hai năm trước, khi chương trình kia vừa phát sóng, cô còn có chút danh tiếng, thỉnh thoảng trên Xiao Hong Shu có thể lướt thấy "cảnh nổi bật" của cô, lúc đó bình luận trên Weibo cũng nhiều, không cần công ty mua thuỷ quân.

Bây giờ cô đăng một bài Weibo, số liệu cũng được, nhưng nhấn vào là biết, hầu hết bình luận đều là seeding.

Flop quá lâu, chất lượng thủy quân công ty mua đều đã kéo xuống đáy.

Giới giải trí chính là hiện thực như vậy, bất luận là trợ lý bị gọi đi, hay là thuê thủy quân, từng giây từng phút đều tỏ rõ: Bạn không đáng để chi tiền.

Công ty Nguyễn Nguyễn ký, là một xưởng nhỏ, tất cả mọi người đều dùng chung người đại diện cái loại này, lần này trên mặt đạo diễn La, toàn bộ công ty trên dưới đều không nghĩ tới, ông chủ phát lì xì trong nhóm, cũng nói: "Chúc mừng Nguyễn Nguyễn thuận lợi vào đoàn "Khách mời thần bí". Pháo hoa.jpg, hoa hồng.jpg, vui vẻ.jpg."

Giống như một nhóm tiêu thụ bất động sản, mà cách nói lập lờ nước đôi của ông chủ, giống như tài nguyên này là do công ty mang tới.

Chương trình giải trí được phát sóng trên TV, Ngô Mân chống cằm xem Nguyễn Nguyễn và Thi Nhiên đối diễn: "Ôi, cô ấy hỏi cậu vì sao không gọi cô ấy là 'Thi Thi'."

"Cô ấy cười với cậu rồi."

"Cười rộ lên thật đẹp."

Ngô Mân nhìn nhìn, cũng cười, trong mắt có sao, khóe miệng có trăng.

"Cậu kể lại cho mình nghe chuyện hai ngày quay phim này đi." Giọng nói của Ngô Mân thay đổi.

Cái gì mà đỉnh cao sự nghiệp, cái gì dấy lên ý chí chiến đấu, lòng của Tư Mã Ô Mai cô ấy, người qua đường đều biết.

"Mình đã nói với cậu 800 lần rồi." Nguyễn Nguyễn thở dài, "Bọn mình không có tiếp xúc thế nào cả, đều là phá án, nói riêng một câu cũng chẳng có."

"Không chào hỏi luôn sao?"

"Ừ." Nguyễn Nguyễn trang điểm xong liền được đưa đến hiện trường, lần đầu tiên nhìn thấy Thi Nhiên ở hiện trường.

Thi Nhiên mặc quần áo tổ tiết mục chuẩn bị, đang uống nước khoáng, thấy Nguyễn Nguyễn tới, cũng không buông nước xuống, không nhanh không chậm uống xong, mới nói: "Xin chào."

"Xin chào, xin chào, xin chào, xin chào." Lúc đó Nguyễn Nguyễn liền nói bốn chữ "Xin chào".

Cô thật sự rất căng thẳng, sau khi chương trình phát sóng mới phát hiện, cô đối với ai cũng đều nói bốn chữ "Xin chào", tổ tiết mục cắt ra phát đi phát lại cho cô, còn Thi Nhiên lơ đãng mà cười, ngón tay ở trên sô pha gõ bốn cái, ý vị thâm trường.

Mà chỉ một đoạn ngắn như vậy, bị cắn đường phê như cắn thuốc.

Cắt video các cô ra, phối với âm nhạc mập mờ, Thi Nhiên điều chỉnh ánh mắt, cùng với hình ảnh Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, còn rất có cảm giác không khí.

Ngô Mân lướt thấy ở trên mạng, thời gian đăng bài đã là hai năm trước, cô ấy hào hứng cho Nguyễn Nguyễn xem, lộ ra nụ cười của dì: "Hai người thật ngọt ngào."

Nguyễn Nguyễn chăm chú xem xong, nổi da gà, rụt cổ đi tắm, giống như một con gà con bị bóp cổ.

Buổi tối, Nguyễn Nguyễn ở trên giường vừa học thuộc lời thoại, vừa vận động tạo hình đơn giản, Ngô Mân mở cửa đi vào, mặt đắp mặt nạ, nói điều hòa bên đó lại kêu như máy cày, nghe như sắp hỏng rồi, cô ấy đến chen chúc với Nguyễn Nguyễn.

Nguyễn Nguyễn dịch sang bên cạnh, nhường ra một chỗ, Ngô Mân thuần thục nằm lên, duỗi chân ra tập kéo giãn.

"Nguyễn Nguyễn." Chờ Nguyễn Nguyễn học thoại gần xong, Ngô Mân gọi cô.

"Hả?"

"Cậu nói cho mình biết, lúc ấy cậu nổi tiếng, là có cảm giác gì thế?"

"Mình chưa từng nổi tiếng."

"Hơi chút, hơi chút, lúc chương trình giải trí của cậu mới phát sóng ấy."

Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, đắp mặt nạ lên mặt mình: "Lúc đó mình có người đến đón, nhiều người lắm, có thể lên đến mấy chục người."

Cô nói xong, liền cười, rất ngượng ngùng, ấn khóe miệng của mình, phòng ngừa mặt nạ nhăn nheo.

Khi mới thi show tuyển chọn xong, cũng có người ra đón, nhưng chương trình của họ không nổi, trừ truyền thông ra thì chỉ có khoảng mười mấy fan, hơn nữa năm đó không giống bây giờ, thông tin chuyến bay không có phổ biến.

"Bọn họ nói gì với cậu?" Ngô Mân cũng vui vẻ theo.

"Ừ," Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, "Nói mình giữ gìn sức khoẻ, ừ, còn viết thư cho mình, đều ở trong tủ quần áo của mình, có một fan nói, sau này cô ấy muốn làm người đại diện, tốt nghiệp sẽ đi theo mình."

Cũng không biết bây giờ thế nào rồi.

Ngô Mân vui vẻ suy nghĩ một chút, hai người lại nằm song song trên giường, duỗi bắp chân tiêu sưng phù.

Bỗng nhiên, cô ấy xoay người, ghé vào bên cạnh Nguyễn Nguyễn: "Cậu nói cậu năm đó tại sao không xào CP với Thi Nhiên thế?"

"Mình?" Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lại lặp lại, "Mình á?"

Sau đó cô cười, Ngô Mân cũng cười, hai người liền nhìn đối phương cười, cảm thấy rất hoang đường.

Ngô Mân cười đến nỗi miệng sắp không ngậm được nữa, cười xong, cằm gối lên cánh tay Nguyễn Nguyễn, chớp chớp mắt nói: "Nói thật, trong tổ này có Thi Nhiên, cậu nói xem cô ấy còn nhớ cậu không?"

"Không biết, chắc là còn nhớ, mới hai năm mà." Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu nghĩ.

"Hai người đã từng tham gia chương trình, cậu ở trong tổ nịnh bợ cô ấy nhiều quá," Ngô Mân nghiêm túc nghĩ ra chủ ý, giọng nói nho nhỏ, "Cậu luôn không vui làm những việc này, cậu nói xem, nào có ai như cậu, lăn lộn trong giới lâu như vậy, thứ đã nhìn thấy đều cầm trong tay rồi, lại chạy mất, cậu thật sự không muốn nổi tiếng à?"

Không ai không muốn nổi tiếng, nổi tiếng mới có thời gian trang điểm lúc 9 giờ, có phòng nghỉ riêng, có đầu bếp tự mang theo.

Nguyễn Nguyễn gối lên mu bàn tay mình, không nói gì.

"Ê." Ngô Mân chọc chọc bả vai cô.

"Hả?"

"Sắp khai máy rồi, đi thắp hương đi." Ngô Mân nhắc nhở cô.

"À đúng đúng đúng." Nguyễn Nguyễn mặc váy ngủ đứng lên, vừa đi dép lê, vừa trở tay buộc tóc.

Luống cuống tay chân, dép lê đi ngược, cô đổi lại, lại cười: "Ê, truyền ra ngoài người ta sẽ cười chúng ta chứ?"

Đoàn phim khai máy bình thường phải dâng hương, có điều là trong nghi thức khai máy, do từ nhân viên đến sếp cùng nhau. Nguyễn Nguyễn và Ngô Mân chưa từng thắp hương, bởi vì họ chưa từng đóng vai chính hay vai phụ quan trọng, có lần Nguyễn Nguyễn và Ngô Mân đứng dưới tàng cây, nhìn đoàn phim khác khai máy, thuận miệng nói một câu, khi nào chúng ta có thể tham gia nghi thức khai máy, cũng đi thắp nén hương.

Đầu óc Ngô Mân xoay chuyển rất nhanh, nói chúng ta ở nhà một mình, cô ấy nói, chúng ta vẫn luôn flop như vậy, có thể là do ít thờ cúng thần linh.

Vì thế cô ấy thỉnh một bàn thờ nhỏ, đặt ở bên cạnh nhà ăn, mỗi lần hai cô diễn, đều phải bái một lạy.

Sau đó nghi thức nho nhỏ này, biến thành thói quen, thể hiện sự thành kính và ước mơ của những diễn viên nhỏ đối với việc quay phim.

Nguyễn Nguyễn thắp một nén hương, Ngô Mân ở bên cạnh cười chúc cô.

"'Khách mời thần bí' khai máy đại cát."

Đèn flash dưới đài và âm thanh chụp ảnh liên tiếp, một khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như sứ trắng ở trong sương khói lượn lờ nâng lên, sau ba lạy, Thi Nhiên cắm hương trên tay vào trong lư hương.

Sau lưng là tấm màn cao ba người, bên trên viết thông tin chính, cùng với tên phim thật lớn, trên đài đạo diễn La cùng nữ chính Thi Nhiên đứng song song, dưới đài đám người ô áp, người người chen chúc xô đẩy xem nghi thức khai máy này.

"Khai máy đại cát." Thi Nhiên cười lãnh đạm.

————————————————