Điện Thờ

Chương 1




Edit: phuong_bchii

________________

Lần cuối Nguyễn Nguyễn và Thi Nhiên gặp nhau đã là chuyện hai năm trước.

Khi đó cô được đài chọn cùng Thi Nhiên ghi hình một chương trình giải trí, vốn dĩ không có Nguyễn Nguyễn trong danh sách nghệ sĩ được mời, cô đến để cứu tràng, lý do cứu tràng là vì cô xuất thân từ cuộc thi tuyển chọn của đài truyền hình, rẻ, hơn nữa còn flop, flop đến có lịch trình.

Năm đó cô mới 24 tuổi, đối diễn với Thi Nhiên 27 tuổi, người sau thành thạo biết co biết giãn, còn người trước thì rụt rè, nhút nhát.

Sở dĩ Thi Nhiên có thể nhanh chóng đứng vững gót chân trong giới điện ảnh ngàn vạn người qua cầu độc mộc, chính là bởi vì năng lực nghiệp vụ siêu mạnh của cô ấy.

Có câu nói như thế này, kẻ mạnh không bao giờ oán hận hoàn cảnh, câu này rất phù hợp với Thi Nhiên.

Tác phẩm ra mắt của cô ấy là tác phẩm đầu tay của một đạo diễn mới nổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, Thi Nhiên đã lợi dụng thời gian 20 phút để được đề cử vào ba hạng mục thi phim ngắn của Liên hoan phim lớn. Năm đó, Nguyễn Nguyễn đã xếp hàng đăng ký trong cái nóng oi ả, xếp hàng đến mức hoa mắt, đạo diễn casting nhìn vào hồ sơ của cô, hỏi: "Bạn học trường nào vậy?"

"Học viện Nghệ thuật Xuân Mai."

"Gì cơ?"

"Học viện Nghệ thuật Xuân Mai, Thái Châu."

"Trường loại hai? Hay loại ba?"

"Cao đẳng." Nguyễn Nguyễn dịch túi xách ra sau mông, mồ hôi từ cổ chảy xuống ngực.

"Cuộc tuyển chọn diễn viên này của chúng tôi là để quay lại tứ đại danh tác, bạn đã đọc qua chưa?" Đạo diễn casting chớp chớp mắt.

"Em, em đã đọc rồi, thưa thầy." Nguyễn Nguyễn rụt rè nói.

Đạo diễn casting vòng vo đánh giá cô một cái, dùng khóe mắt bao lấy thân hình gầy yếu của cô: "Được, về chờ thông báo đi, nhớ mở điện thoại nhé."

Cô gãi gãi cánh mũi, từ trong đám người giống như thịt chín chen ra, muốn xác nhận điện thoại của mình có còn tiền điện thoại hay không, lướt Weibo một chút.

Hot search là tên của Thi Nhiên.

#Thi Nhiên Cuộc thi phim ngắn# #Thi Nhiên Cái chết của Thanh Mai#

"Cái chết của Thanh Mai" chính là tác phẩm ra mắt của Thi Nhiên, sở dĩ Nguyễn Nguyễn nhớ rõ ràng như vậy, bởi vì Thanh Mai và Xuân Mai chỉ kém một chữ, lúc ấy cô hoa mắt, suýt nữa nhìn nhầm. Dùng sức chớp mắt hai cái mới cảm thấy không đúng, thấy rõ tên phim, cũng thấy rõ Thi Nhiên.

Trong tin tức kèm theo là một tấm ảnh chụp lúc học đại học cô ấy mặc trang phục luyện công màu đen, búi tóc củ tỏi, mặt mộc hướng lên trời, nhưng khí thế toàn thân rất học thuật, rất chính thống, sẽ không bị người ta hỏi "Trường học của bạn là cao đẳng hay trung cấp".

Thi Nhiên có khuôn mặt của một học sinh giỏi, ngũ quan đoan chính, cầm kính lúp cũng tìm không ra lỗi sai.

Bình thường mà nói, ông trời bủn xỉn cho cô ngũ quan có tính dẻo dai rất mạnh, liền đòi lại chút nợ trên dáng người, nhưng cô ấy thì không. Ông trời hào phóng với Thi Nhiên đến mức làm người ta ghen tị, ông trời cho cô ấy một khuôn mặt điện ảnh, một vóc dáng người mẫu, giống như đang nói, cơm ở chỗ tôi, bạn cứ tùy tiện ăn.

Có người, cuộc sống giống như là đang xin cơm, có người, vận mệnh mời cô ấy ăn tiệc.

Nhưng Nguyễn Nguyễn không ghen tị, trời sinh cô không có lòng ghen, khi còn bé bị em trai dùng gạch đập, bị mù một thời gian ngắn, không đi học được, mỗi ngày cô đều bưng ghế nhỏ ngồi ở đầu ngõ, nghe bạn học đi học, cô cũng không ghen tị.

Nhút nhát sợ sệt mà cười. Bạn học nói, khi nào cậu đến lớp? Cô nói, nhanh thôi nhanh thôi, mẹ mình nói uống thuốc hai ngày là khỏi rồi.

Thật ra lúc đó cô cũng sợ, nhưng cô luôn rất biết ơn.

Cô từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, vừa sinh ra ba mẹ đã bỏ đi, ở trong nhà thím trưởng thôn lớn lên đến bốn năm tuổi, thì có ba mẹ trong trấn nhận nuôi cô, vì lúc đó họ không thể sinh con.

Ở nông thôn có câu nói, những gia đình không thể sinh con đôi khi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ để "mang thai" "gọi em". Không có căn cứ khoa học, cũng không biết có phải mê tín khiến người ta yên tâm hay không, tóm lại nhận nuôi Nguyễn Nguyễn mấy tháng, mẹ cô đã mang thai.

Sinh ra vẫn là em trai mà gia đình hy vọng, bố mẹ một lòng một dạ tập trung vào em trai, thỉnh thoảng ôm em trai cười với người khác, nói Nguyễn Nguyễn đến trả ơn, nuôi cô, cuộc sống đều tốt lên.

Khi đó ba mẹ cô kinh doanh một sạp quần áo ở chợ, thỉnh thoảng phải đi theo xe tải nhập hàng, gánh nặng chăm sóc em trai phần lớn đều rơi trên người Nguyễn Nguyễn, cô vừa giặt quần áo vừa học thuộc bài, học thuộc cũng không hiểu, thành tích vẫn không được tốt.

Đến trung học phổ thông, có thể thấy gia đình không muốn cho cô học đại học nữa, Nguyễn Nguyễn tự mình đăng ký vào Học viện Nghệ thuật Xuân Mai, lúc đó nhà trường mới thành lập tuyển sinh, chỉ cần 2.000 tệ học phí, còn bao ăn ở.

Chờ sau khi Nguyễn Nguyễn học xong tốt nghiệp, trường không hoạt động nổi nữa, may mắn là, bằng cấp học tịch vẫn được công nhận, chỉ là mỗi lần tìm việc làm, cô đều phải giải thích với người khác một lần, đã in tài liệu trước thời hạn.

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, Nguyễn Nguyễn có thể nói đó là khởi đầu của sự sụp đổ.

Nhưng cô cũng từng được vận mệnh chiếu cố, bởi vì cô có một khuôn mặt xinh đẹp, một chút năng lực thấu hiểu nhanh, cùng với cứng cỏi chịu khổ chịu khó. Nhờ vào ba điểm ưu thế đáng thương này, cô phiêu bạt giữa các cuộc thi và các đoàn phim, thật đúng là tạo cho cô một chút thành công.

Ít nhất là không cần lo lắng về tiền thuê nhà.

Hai năm trước, nhận được thông báo của tổ chương trình mời cô tham gia chương trình giải trí, Nguyễn Nguyễn suýt nữa vui đến nỗi không ăn cơm, chị Trương, chuyên viên trang điểm của tổ chương trình hỏi cô: "Em có thời gian không?"

"Em có em có em có em có em có."

Chị Trương cười, năm đó lúc tuyển chọn, chị ấy trang điểm cho mấy cô gái trẻ, Nguyễn Nguyễn mỗi lần đều bằng lòng xếp cuối cùng, chờ đến khi nước mắt chảy ra, cô chỉ cười nói: "Chị Trương tay chị có mỏi không, hay là để em tự đánh lớp nền."

Các cô gái trong cuộc tuyển chọn, mỗi người đều tranh nhau khoe sắc, sợ ngày nào đó lớp nền đen một phần năm màu, hoặc là chỗ nào che khuyết điểm không đủ hoàn hảo, nhưng Nguyễn Nguyễn sẽ ở bên cạnh học thủ pháp của chị Trương, lần sau tự mình trang điểm xong trước.

Chương trình giải trí lần đó, tinh thần cô phấn chấn mười hai vạn phần, nhưng vẫn hồi hộp đến mắt thường có thể thấy được.

Mà ngay cả trong chương trình giải trí Thi Nhiên cũng có thể để lộ ra năng lực nghiệp vụ kinh ngạc của mình, từ vai đầu bếp đến cảnh sát trưởng rồi trở về thân phận diễn viên, toàn bộ quá trình đều thay đổi tự nhiên, tơ lụa giống như ăn một trăm miếng Dove*.

*Dove: tên hãng chocolate.

Rất ít người dùng tơ lụa để hình dung diễn xuất của một người, nhưng Thi Nhiên thật sự chính là như vậy.

Thậm chí khi cô ấy che giấu thân phận, sẽ đem nụ cười lơ đãng, cùng với động tác nhỏ chắp tay theo thói quen của cảnh sát thiết kế vào trong màn trình diễn, làm cho đối thủ nhanh chóng đắm chìm, tràn đầy sức sống.

Chương trình giải trí kia Thi Nhiên thể hiện ra mị lực như ánh đèn sân khấu.

Từng cái nhăn mày, nụ cười của cô ấy đều thu phóng tự nhiên, trong quá trình phá án sẽ đùa giỡn với Nguyễn Nguyễn, cười rộ lên giống như hai người đã quen biết từ rất lâu.

Cô ấy vẫn bình tĩnh nói về dục vọng, hỏi người bị tình nghi: "Cô cùng cô ấy làm bao lâu rồi?"

Thậm chí là: "Cô ấy làm với cô, có cảm giác gì không?"

Đáy mắt mang theo nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên.

Rất dễ làm cho người ta có ảo giác bình dị gần gũi, giống như mình có thể cùng cô ấy nói chuyện trên trời dưới đất.

Nguyễn Nguyễn cho rằng, có lẽ sau khi kết thúc công việc, họ sẽ đi ăn chút đồ ăn ngon gì đó, tụ tập một bữa, hoặc để lại phương thức liên lạc. Nhưng khi ánh đèn sáng rực, Thi Nhiên đứng ở giữa staff, lãnh đạm uống nước khoáng, hỏi tư liệu thực tế đã thu đủ chưa, sau khi biết có thể rút lui, liền gật đầu, cùng trợ lý ra ngoài.

Trợ lý che cho cô ấy một chiếc ô đen rất lớn, rất dày, cô ấy hơi cúi người, cúi đầu đi trong ô, khóe miệng trầm mặc đều viết người lạ chớ gần.

Trên khuôn mặt chán đời của cô ấy, giống như ngay cả hoa cỏ cây cối, ánh mặt trời mưa móc cũng là "người lạ".

Đó là lần gần nhất Nguyễn Nguyễn gần ảnh hậu, năm ấy Thi Nhiên 27 tuổi, ba năm trước đã đoạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Nhưng mang đến cho cô ấy độ nổi tiếng lớn hơn chính là một bộ phim thần tượng, đóng cặp với nữ phụ.

Nguyễn Nguyễn trong năm Thi Nhiên phong hậu, với tư cách là một nghệ sĩ trong cuộc thi tuyển chọn flop, đã tình cờ gặp gỡ Thi Nhiên đang ở đỉnh cao sự nghiệp.

Hoàng lương nhất mộng, đánh rơi nhân gian, hoa điêu thủy tàn, đều có tiền đồ riêng.

Hai năm sau, Nguyễn Nguyễn 26 tuổi lăn lộn trong phim trường đến quen mặt, có tiếng là cái gì cũng nhận, khi không có phim, cô sẽ chạy khắp các đoàn phim, làm quen, thường xuyên còn trang điểm cho các đoàn khác, như vậy không chỉ để đoàn phim thấy được trạng thái sau khi trang điểm mà còn biết rằng cô có vai diễn, là một tiểu hoa đang online.

Sau đó, dần dần có đoàn phim không tìm được người sẽ nghĩ đến cô, bởi vì cô là "hàng ngon giá rẻ", cũng không kén chọn, đến người đại diện cũng không có, chỉ có một trợ lý, đoàn phim nói gì cô cũng làm, hơn nữa cô đã thuê một căn phòng trong phim trường, gọi là có mặt.

Vào tháng 7 mùa hè nóng nực, cô nhận được một thông báo, là đoàn phim "Khách mời thần bí" đã phỏng vấn trước đó.

Đoàn phim hàng đầu như vậy, tài nguyên cơ bản là không chảy tới chỗ cô, nhưng đạo diễn La thì khác, ông ấy thích dùng những gương mặt mới. Bỏ qua chất lượng phim không nói, đây là một trong số ít đoàn phim chịu tiếp nhận phỏng vấn tự chủ. Nguyễn Nguyễn đã thử ba lần trước khi nhận được vai diễn này.

Trên bảng chọn diễn viên, Nguyễn Nguyễn ở ngoài cùng bên phải, đặt cùng một chỗ với mấy tấm ảnh diễn viên nhỏ, ở giữa là tên nhân vật và ảnh thử trang điểm, ngoài cùng bên trái, chỗ có khe hở lớn nhất, không dán ảnh, chỉ viết một cái tên.

Viết rất lớn, từng nét một.

Thi Nhiên.