Editor: Nha Đam
Hiện giờ, cô đã trở thành Các chủ của Cửu Châu Các được hàng nghìn người kính ngưỡng.
Không ai dám lơ là.
Cho dù trong lòng không phục, cũng chỉ có thể nén chặt trong lòng.
Đây là phép tắc của thế giới này.
Cường giả vi tôn. (Kẻ mạnh mới là người thắng)
Mọi người liếc qua cô và sau đó lại nhìn vào người thiếu niên phía sau cô.
Một thiếu niên sạch sẽ và xinh đẹp, trầm lặng và ít nói.
Nhiều người không biết rằng Phong Thiển đã nhận một đồ đệ.
Từ khi Phong Thiển nhận đồ đệ đến giờ, tốc độ quá nhanh, tin tức còn chưa kịp truyền đi.
Dù mọi người rất khó hiểu nhưng họ chỉ có thể tò mò nhìn chằm chằm vào thiếu niên.
Họ cũng đang suy đoán về thân phận của thiếu niên này.
Suy cho cùng, để có thể đi theo Các chủ của Cửu Châu Các không phải là chuyện nhỏ.
Trong số các đội tham gia kiểm tra thiên phú, vài vị hoàng tử nhỏ thường vào lãnh cung để sỉ nhục Nam Khanh không khỏi trợn tròn mắt.
Vài người nhìn nhau và tỏ vẻ khó hiểu.
Tiểu nghiệt chủng kia sao có thể bước ra lãnh cung được?
Không ai quản sao?
Lại còn đi theo phía sau Các chủ của Cửa Châu Các nữa chứ!
Các tiểu hoàng tử muốn đứng ra phơi bày thân thế của thiếu niên, nhưng do không khí trang nghiêm và yên tĩnh trong đại điện nên họ không dám làm gì.
Mấy tiểu hoàng tử này thường ngày luôn kiêu ngạo, nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Hôm nay là ngày quyết định tương lai của họ.
Dù thế nào đi nữa, cũng không thể lấy tương lai của mình ra để đùa giỡn.
Trước khi đến tham gia kiểm tra, mẫu phu của của bọn họ cũng đã nhiều lần thúc giục không được để phát sinh ra sự tình gì.
Vì vậy, nhìn thấy Nam Khanh xuất hiện, những tiểu hoàng tử này cũng không lớn tiếng nói ra thân phận của đối phương.
Chỉ là mắt trông mong nhìn, xem tiểu tử kia đến đây làm quái gì.
Phong Thiển đi về phía chủ tọa.
Thiếu niên phía sau cũng theo sát từng bước.
Ánh mắt của mọi người đều chuyển động theo họ.
Những người có mặt có tâm tư khác nhau.
Phong Thiển nâng lànváy lên và từ từ ngồi xuống.
Nam Khanh ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phong Thiển.
Có hai ghế bên cạnh chỗ chủ tọa.
Một chiếc được trưởng lão quyền cao chức trọng trong Cửu Châu Các ngồi, và chiếc còn lại là chỗ của Hoàng đế Cảnh quốc.
Vì sự kính trọng đối với Các chủ của Cửu Châu Các, Hoàng đế Cảnh quốc đã để lại chỗ chủ tọa cho Các chủ của Cửu Châu Các.
Lúc này, Hoàng đế Cảnh quốc vẫn chưa ngồi vào chỗ của mình.
Phong Thiển nhìn vào chiếc ghế trống thuộc về Hoàng đế Cảnh quốc.
Ừm.
Có vẻ như... Không thể chiếm chỗ đó được.
Cô đảo mắt và quay đầu lại.
Phong Thiển khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của thiếu niên.
Cô âm thầm truyền: "A Thanh, hay là ngồi trên đùi vi sư nhé?"
Mảnh nhỏ bé nhỏ tôi nghiệp, nếu cứ như vậy, e rằng sẽ mệt mỏi.
Phong Thiển thầm nghĩ.
Nam Khanh: "..."
Đôi mắt của thiếu niên mở to, nhưng lông mi của hắn nhanh chóng cụp xuống.
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn đột nhiên nhiễm một màu đỏ thẫm.
Cô ấy......
Sao cô ấy có thể nói một điều như vậy mà không thay đổi sắc mặt.
Là đùa giỡn sao......
Nam Khanh khó chịu liếc nhìn phản ứng của những người xung quanh.
Dường như không ai để ý đến họ ở đây.
Giọng nói vừa rồi dường như phát ra từ trong đầu mình.
Thiếu niên sững sờ.
Có lẽ... Đó cũng là một năng lực của người tu luyện.
May mắn thay... Không ai nghe thấy.
Nam Khanh nhìn cô với đôi mắt bình tĩnh và yên lặng lắc đầu.
Phong Thiển chớp mắt.
"Được rồi."
Âm thanh bí mật đó lại vang lên trong đầu hắn.
Nam Khanh mím môi, cúi đầu.
Trong ánh mắt có chút giật mình.
...
Chỉ chốc lát
Hoàng đế Cảnh quốc cũng vào chỗ.
Hắn chỉ liếc nhìn thiếu niên bên cạnh cô, sau đó thu hồi ánh mắt và từ từ ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Buổi kiểm tra cũng chính thức bắt đầu.
Lần kiểm tra này do một trưởng lão của Cửu Châu Các chủ trì.
Trước tiên trưởng lão sẽ nói rõ các quy tắc và trật tự, các tiểu hoàng tử và công chúa bên dưới yên lặng lắng nghe.
Sau cùng, những người tham gia cuộc kiểm tra lần lượt đi về giữa hội trường theo thứ tự.
Tập trung vào quả cầu pha lê.
Trong một thời gian ngắn, quả cầu pha lê sẽ phát ra ánh sáng khác nhau tùy theo mức độ tài năng của mỗi người.