Diễn Giả Thành Thật

Chương 17: Em Không Phải Là Sự Lựa Chọn




Trần Mục Dương tắm xong đi ra, nhìn Tô Cách ngồi một mình trên sopha cười ngu liền ném khăn mặt trên đầu vào người cậu, không kiên nhẫn nói: “Cười ngu gì, đi tắm đi!”

Câu cần khăn mặt, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”

Sau đó đứng dậy đi tắm.

“Trần Mục Dương, nhà anh có phòng cho khách không?” Tô Cách quay đầu hỏi.

“Không có.” Anh mở TV, đầu không thèm quay lại nói.

Vừa nãy cậu nhìn thấy có một phòng để không mà, không phải phòng cho khách thì là cái quỷ gì? Tô Cách đem lời sắp phun ra liền nuốt trở lại, cầm khăn mặt đi vào phòng tắm anh vừa sử dụng.

Lần này cậu mới có cơ hội nhìn kỹ căn phòng này hơn, đèn hơi tối, đồ dùng toàn là những thứ trông vô cùng đơn giản nhưng chắc hẳn rất đắt tiền, vì cậu thấy chất lượng của chúng đều khá cao cấp. Đặc biệt trên tường còn lắp cái TV siêu khủng, phòng ngủ đã có một cái, vì sao còn lắp trong này làm gì? Tô Cách cảm thấy anh đúng là thích đốt tiền.

Tắm xong đi ra, Tô Cách phát hiện Trần Mục Dương đang ngồi xem TV.

Kinh hoàng nhìn Trần Mục Dương, cậu cứ đứng đó không dám tới gần.

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây!”

Tô Cách chậm rãi đi qua: “Để làm gì?”

Trần Mục Dương đưa tay ra, cậu vội vàng rụt người lại, nửa ngã xuống giường: “Anh, anh đừng có làm gì đó! Mai chúng ta còn phải quay phim!”

Anh cười lạnh: “Em nghĩ anh và em làm gì?”

“Em…” Tô Cách dừng: “Em biết sao được?”

“Không phải em nói anh đừng xằng bậy à, rõ ràng là muốn anh làm.”

“Vớ vẩn! Em không phải người như thế!” Tô Cách vội vã quấn khăn quanh người mình, đứng lên muốn chạy ra khỏi phòng.

Trần Mục Dương kéo khăn mặt trên đầu cậu xuống: “Ở kia có máy sấy, sấy đầu đi rồi ngủ.”

Hóa ra đây là việc Trần Mục Dương muốn làm hả? Tô Cách nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của anh, hận không thể tự cắn đứt lưỡi.

Tóc Tô Cách rất mềm, chả mấy chốc là khô.

Thấy Trần Mục Dương thoải mái nằm trên giường xem TV, không qua đó thì không được, mà đi cũng không xong.

“Nhà anh không có phòng cho khách thì để em ra ngoài sopha ngủ là được.” Nói rồi, cậu liền đi ra ngoài.

“Anh không có chăn thừa.”

“Không phải có điều hoà à? Em nghĩ hẳn là sẽ không lạnh đâu.”

“Điều hòa bên ngoài nửa đêm sẽ tự động tắt.”

“Tại sao chứ?”

“Phòng khách nhà anh không dùng để ngủ.”

“…” Trần Mục Dương nói mà mặt không đổi sắc, mà Tô Cách cảm thấy cực kỳ thiếu tin cậy.

“Lại đây!” Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.