Điên Cuồng Yêu Em

Chương 42




Cố Tâm Tình đẩy cửa tiến vào.

Chạm mặt Tần Yên, cô nàng dường như có hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại.

"Xin chào học tỷ Tần Yên."

Tần Yên nhớ rõ cô nàng, là học muội trong lớp Tần Khả, trước đó vẫn luôn ở cạnh Tần Khả.

Nghĩ như vậy, Tần Yên nở nụ cười gượng gạo.

"À, học muội là tới tìm Tiểu Khả? Tối nay em ấy có việc, đã đến chỗ Ban Tin Tức rồi."

"À không phải không phải."

Cố Tâm Tình vội vàng xua tay ——

"Là em để quên áo khoác ở phòng y tế, buổi tối quá lạnh, cho nên lại đây lấy về."

Cố Tâm Tình chỉ chỉ áo khoác ở trên giường, cẩn thận hỏi Tần Yên:

"Học tỷ, em vào lấy nhé?"

"Để chị lấy giúp em."

Tần Yên duỗi tay cầm áo khoác lên, quay người lại đưa cho Cố Tâm Tình.

"Cảm ơn học tỷ." Một giây trước khi Tần Yên quay người lại, Cố Tâm Tình nhanh chóng thu lại tầm mắt đang nhìn cái ghế ngã trên mặt đất, cô nàng cười phất tay một cái, "Em về ký túc xá đây, học tỷ gặp lại!"

"Ừ, gặp lại."

"..."

Cố Tâm Tình quay người đi, nét mặt trở nên nghi hoặc. Sau khi ra ngoài, cô nàng không khỏi thả chậm bước chân...

*



Tần Yên bồi hồi đi lại trong phòng y tế hơn mười phút, cuối cùng mới chờ được Cao Hạo lững thững tới muộn.

Cao Hạo vừa vào cửa, Tần Yên vội vàng xoay người qua.

"Tại sao bây giờ cậu mới đến?"

"Dù sao sau khi cậu gọi điện thoại xong tôi phải chờ một lát, rồi tìm một lý do hợp lí để rời đi chứ? Nếu không Tần Khả sẽ hoài nghi." Cao Hạo bất đắc dĩ nói.

Tần Yên cười lạnh lùng, "Nếu nó thật sự thông minh như vậy thì tốt rồi."

Cao Hạo lười phải cãi lại Tần Yên, "Được rồi, bây giờ chúng ta cũng đã ở đây —— Trước đó cậu đã nói ở trong điện thoại, có kế hoạch có thể giúp tôi theo đuổi được Tần Khả, có thể nói cho tôi chứ?"

"..."

Ánh mắt Tần Yên khẽ nhúc nhích.

"Cậu có biết Hoắc Tuấn cũng thích Tần Khả không?"

Cao Hạo biến sắc, "Không phải... Không phải bọn họ nói, Hoắc Tuấn chỉ coi Tần Khả là em gái kết nghĩa thôi sao?"

"Với cái tính cách đó của Hoắc Tuấn, cậu cảm thấy nếu anh ta không thích Tần Khả, thì còn có kiên nhẫn để mang theo một em gái

kết nghĩa à?"

Vẻ mặt Cao Hạo âm u liếc mắt một cái, Tần Yên ra vẻ khinh thường hừ lạnh.

"Thế nào, nhắc tới tên Hoắc Tuấn, cậu liền sợ hãi, không dám theo đuổi Tần Khả?"

"... Đùa cái gì thế."

Sắc mặt Cao Hạo trầm xuống.

"Ngoại trừ trong nhà Hoắc Tuấn có mấy đồng tiền, dáng dấp đẹp trai, còn chỗ nào có thể hơn tôi? —— Anh ta lại còn giống như người điên, không coi ai ra gì còn bướng bỉnh khó thuần, tôi cũng không tin một cô gái ngoan ngoãn như Tần Khả có thể thích một tên côn đồ như anh ta!"

Khóe miệng Tần Yên hơi nhếch lên, không nói ra khinh thường trong lòng, chỉ đảo mắt ăn nói lung tung:

"Trước mắt, tôi cũng cảm thấy Tần Khả càng thích cậu hơn một chút."



"—— Thật?"

Ánh mắt Cao Hạo sáng lên, nhìn Tần Yên.

Tần Yên: "Không phải cậu thấy rồi sao? Buổi tối hôm nay, Hoắc Tuấn tới trước, nhưng Tần Khả lại rời đi cùng cậu trước —— Đây còn không phải là bằng chứng tốt nhất rồi à?"

Tần Yên cười lạnh.

"Hơn nữa cậu cũng nói đúng một ít, nó chỉ là một cô gái ngoan ngoãn ngây thơ vô tri mà thôi, rất dễ lừa gạt, không chừng đang ước gì có thể cách Hoắc Tuấn càng xa càng tốt."

Cao Hạo hưng phấn, "Vậy cậu nói kế hoạch là kế hoạch gì?"

"Cậu đừng vội, từ từ nghe tôi nói." Tần Yên ngồi vào bên cạnh, "Tuy rằng hiện tại Tần Khả có chút thiện cảm với cậu, nhưng chỉ nhiêu đó thôi không đủ."

"Tôi có thể chờ!"

Ánh mắt Tần Yên lạnh đi, "..." Nhưng cô ta chờ không được.

Tuy nhiên trên mặt Tần Yên chỉ có nụ cười trào phúng, "Cậu có thể chờ, nhưng Hoắc Tuấn nhất định sẽ không nguyện ý chờ —— Cái câu sớm muộn cũng xảy ra chuyện, cậu chưa từng nghe nói tới hay sao?"

Ánh mắt Cao Hạo liền dao động, "Vậy cậu có ý gì?"

Tần Yên: "Ý của tôi rất đơn giản. Nếu cả cậu và Tần Khả đều đã có thiện cảm với nhau, vậy thì chỉ còn thiếu một chất xúc tác mà thôi."

"Chất xúc tác?"

"Đúng, một cơ hội —— Tôi có thể giúp các cậu tạo ra một cơ hội." Tần Yên cười vô cùng dịu dàng, nhưng trong mắt lại rất lạnh lẽo, "Ví dụ như, làm cho cậu và Tần Khả ở chung trong một căn phòng kín, chỉ có hai người các cậu —— ở cả đêm?"

"..."

Cao Hạo sửng sốt.

Hô hấp cậu ta hơi dồn dập, chỉ là rất nhanh từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, lắc đầu.

"Cậu điên rồi? —— đây chính là căn cứ huấn luyện quân sự đó!"