Sau khi thiếu niên nói xong, cười nhạt một tiếng đầu cũng không quay lại rời đi, Tần Yên tức giận cả người đều phát run.
Cô ta nâng tay lên, dùng sức cắn móng tay, sắc mặt khi thì xanh mét khi thì tái nhợt. Cảm xúc trong đôi mắt không ngừng chìm nổi, tầm mắt nhìn loạn khắp nơi trong phòng y tế.
Không biết qua bao lâu, Tần Yên cuối cùng mới từ từ bình tĩnh lại.
Mà lúc này trên mặt cô ta đã không còn cảm xúc nào khác ——
Trái ngược với vẻ dịu dàng vô hại khi ở trước mặt các bạn học và giáo viên, lúc này dưới đáy mắt Tần Yên lộ rõ vẻ âm u bén nhọn khiến người khác không rét mà run.
Cô ta bước đến ghế ngồi xuống, sau đó lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Chuông reo hơn mười giây, khó khắn lắm mới nối máy được với đầu bên kia.
"Cậu có chuyện gì, cần phải gọi điện tới ngay lúc này sao?"
Đầu bên kia đè thấp giọng, là Cao Hạo.
Ánh mắt Tần Yên rét run.
Nhưng giọng điệu lại không nghe ra được cảm xúc gì, cô ta chỉ cười khẩy một tiếng, có chút sắc bén chói tai.
"Cao Hạo, cậu là muốn qua cầu rút ván với tôi? Nhưng mà cậu còn chưa có đuổi Tần Khả tới tay đâu, hiện tại đã muốn cắt đứt quan hệ với tôi rồi vậy có quá đáng không?"
"..."
Trong lời nói của Tần Yên rõ ràng mang theo sự tức giận, Cao Hạo liền kinh sợ.
Nghe thấy tiếng, cậu ta dịu dàng thân sĩ giải thích vài câu với người bên cạnh, lúc này mới cầm di động vòng sang bên kia ——
"Bà cô của tôi ơi, là tôi sai được chưa, rốt cuộc cậu có chuyện gì?"
Ánh mắt Tần Yên chợt lóe lên.
"Bên Tần Khả, cậu tìm cớ để tách khỏi con bé đi, sau đó... Sau đó cậu tới phòng y tế một chuyến."
"Đừng vậy chứ."
Đầu bên kia Cao Hạo có chút nóng nảy.
"Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội để ở cạnh em ấy —— Làm sao có thể tách ra được?"
Giọng Tần Yên lạnh lùng.
"Cậu muốn ở cạnh nó chỉ lúc này, hay là muốn thật sự ở bên nó?"
"Tôi đương nhiên..."
"Muốn ở bên nó, thì cậu nghe tôi!" Ánh mắt Tần Yên lay động, thả chậm ngữ khí, "Tôi có một kế hoạch, cậu tới đây thì tôi nói cho cậu."
Do dự một lúc, Cao Hạo cắn chặt răng.
"Được. Giờ tôi qua đó."
"..."
Tần Yên cười lạnh cất di động.
Từ nhỏ đến lớn, bất luận là diện mạo hay thành tích học tập, Tần Khả luôn tốt hơn cô ta, khi cả hai đúng chung một chỗ, ánh mắt mọi người luôn nhìn Tần Khả —— Đối với cô ta mà nói Tần Khả giống như là lời nguyền, vẫn luôn vẫn luôn quấn lấy cô ta!
Dựa vào đâu mà cái gì nó cũng hơn cô ta!
Thậm chí ngay cả Hoắc Tuấn ——
Tần Yên tức giận hung hăng đá văng ghế ở bên cạnh.
Ngay cả Hoắc Tuấn ngông cuồng tự cao tự đại như vậy —— thiếu niên mà cô ta khổ sở cầu còn không được —— thế nhưng có thể nói ra câu cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng cho Tần Khả!
Nếu như vậy.
Đơn giản... Cô ta phá hủy Tần Khả là được rồi.
Vẻ mặt Tần Yên dữ tợn suy nghĩ.
——
"Có người ở đó không?"
Đột nhiên có người gõ của phòng y tế, ngoài cửa là một giọng nữ có chút quen thuộc.
Theo bản năng trong lòng Tần Yên hoảng sợ, vội vàng thu lại nét mặt, lên tiếng: "Vào đi."