Thấy Mục Hàn tự tin như vậy, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Chồng à, em tin anh!”
Từ trước đến nay, Mục Hàn sống ở nhà họ Lâm ở Sở Dương với danh nghĩa ở rể, anh vẫn luôn thể hiện khả năng của mình ở mức bình thường nên bị mọi người trong nhà họ Lâm ở Sở Dương ghét bỏ, còn nói với bên ngoài anh là thằng ở rể vô dụng.
Nhưng Mục Hàn vẫn cứ im lặng nhẫn nhịn chưa từng lên tiếng tranh cãi.
Lâm Nhã Hiên vẫn luôn có ý nghĩ là sẽ có một ngày Mục Hàn có thể nở mày mở mặt, ngẩng cao đầu trước mặt người nhà họ Lâm ở Sở Dương với tư cách là người có thực lực mạnh nhất.
Chỉ cần Mục Hàn trở nên mạnh mẽ thì có thể trở thành người đàn ông bảo vệ được cho cô.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Nhã Hiên càng cảm nhận được ở Mục Hàn có rất nhiều bí mật.
Cho nên Lâm Nhã Hiên tin chắc đến hôm đám cưới thế kỷ đó, Mục Hàn nhất định sẽ tự mình tiết lộ bí mật gì đó.
Chuyện Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên muốn tổ chức đám cưới thế kỷ cũng nhanh chóng lan truyền từ tỉnh đến Đông Hải.
Rồi lại truyền từ Đông Hải đến thủ đô.
Dù sao một đám cưới còn chưa tổ chức mà đã được gọi là “đám cưới thế kỷ” thì quả thật là mọi người phải chú ý đến.
Ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng nghe được tin tức này.
“Các người nói tôi nghe xem, Mục Hàn – nam chính của cái đám cưới thế kỷ này là đứa con của người phụ nữ đê tiện kia sinh ra, là đứa bé năm đó tôi bảo Thịnh Uy vứt bỏ kia sao?”
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Cựu gia chủ trợn mắt nhìn đám người Mục Trường Sinh, tức giận đập bàn.
“Vâng thưa cựu gia chủ”, Mục Trường Sinh thận trọng trả lời.
“Vô dụng! Một đám vô tích sự!”, cựu gia chủ càng tức giận hơn: “Các người ai cũng là người giúp việc của nhà họ Mục ở thủ đô, thân phận địa vị cao quý, một người cũng có thể đè ép năm mươi vương tộc ở Đông Hải thế mà lại hết cách với một đứa con hoang à?”
“Cựu gia chủ, chuyện này hơi khác so với những gì ông nghĩ”, Mục Trường Sinh giải thích: “Đứa con hoang này không tầm thường chút nào, ông có biết tập đoàn Phi Long – tập đoàn lớn nhất ở tỉnh hiện nay không? Hắn chính là ông chủ đằng sau tập đoàn Phi Long!”
“Hơn nữa ngay cả năm mươi vương tộc ở Đông Hải đều nghe theo lời hắn!”
“Ồ?”, cựu gia chủ sửng sốt, hơi ngạc nhiên: “Thằng con hoang này làm được đến thế cơ à?”
“Vâng, thưa cựu gia chủ”, Mục Trường Sinh kính cẩn nói: “Tôi không dám nói dối”.
“Hừ! Cậu ta có chút bản lĩnh là làm khó được các người à?”, cựu gia chủ rất bất mãn liếc Mục Trường Sinh: “Chỉ một ông chủ đằng sau tập đoàn Phi Long, đứng đầu năm mươi vương tộc ở Đông Hải thì có đáng là gì với nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”
“Tùy tiện phái một người trong đám gia nô, gia bộc các người thì cũng có thể xưng bá một vùng rồi”.
“Phải, cựu gia chủ nói đúng!”, lúc này một người giúp việc khác lên tiếng nịnh hót: “Con hoang thì vẫn là con hoang, hắn có chút thành tựu cũng không thể chiếm được hào quang của nhà họ Mục ở thủ đô đâu”.
“Nếu không phải trong người hắn có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô thì hắn chẳng là cái thá gì cả”.
“Tôi phải nói là cái loại con hoang này tồn tại trên đời chỉ làm dơ bẩn dòng máu thuần khiết cao quý của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta thôi!”, lại thêm một tên nói hùa theo: “Chỉ là một thằng con hoang mà dám tổ chức đám cưới thế kỷ gì chứ, truyền đi khắp nơi ai cũng biết, hắn xem như nhà họ Mục ở thủ đô không tồn tại à?”
Từ trên xuống dưới nhà họ Mục ở thủ đô đều cảm thấy bất mãn với điều này.
Lúc này, ở một căn biệt thự ở vùng ngoại ô thủ đô.
Đây từng là nơi ở của vương gia.
Nhưng bây giờ là nhà riêng của Mục Thịnh Uy – gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong căn phòng sách mang phong cách cổ xưa, Mục Thịnh Uy mặc một bộ đồ thời Đường, cầm cây bút lông múa bút thành văn trên tờ giấy được trải trên bàn.
Căn phòng sách này cũng vô cùng xa hoa.
Mỗi một món đồ gốm bày trí trong phòng đều có giá một trăm triệu tệ.
Thứ khiến người ta sửng sốt nhất là mấy món đồ gốm thư pháp hơn một trăm triệu tệ được trang trí khắp phòng sách, thậm chí còn để hơi bừa bộn, cứ như đó chỉ là mấy món đồ có thể nhìn thấy trong cuộc sống hằng ngày.
Ngay cả cây bút lông trong tay Mục Thịnh Uy cũng có giá mấy trăm nghìn tệ.
Có thể thấy cuộc sống của Mục Thịnh Uy xa xỉ như thế nào.
“Kim Lân là vật trong hồ, sẽ biến thành rồng khi gặp mưa gió!”
Không lâu sau, ông ta đã viết xong một cặp thư pháp nét chữ phóng khoáng.
Bên dưới còn ký một chữ “Mục” khá lớn.
Lúc này tâm trạng Mục Thịnh Uy rất tốt.
Mấy ngày nữa sẽ đến buổi lễ ông ta chính thức tiếp nhận gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.
Chỉ cần hoàn thành xong trình tự này thì ông ta sẽ gạch bỏ đi chữ “Đại diện”, chính thức đứng trên đỉnh cao của quyền lực và trở thành gia chủ chính thức của gia tộc hàng đầu Hoa Hạ.
Sau khi viết xong, Mục Thịnh Uy tiện tay quăng cây bút mấy trăm nghìn tệ đi, nhếch môi cười khẩy: “Chỉ có hai câu thơ này mới phù hợp với tâm trạng hiện giờ của mình”.
“So với giang sơn rộng lớn của nhà họ Mục ở thủ đô thì một người phụ nữ nhỏ bé thì có là gì?”
“Đến giờ mình vẫn không hối hận với lựa chọn lúc trước”.
“Muốn có được thành công là phải hy sinh, mình chẳng qua chỉ vứt bỏ một người phụ nữ và đứa trẻ mà thôi”.
Ngay lúc Mục Thịnh Uy đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót dồn dập.
“Thịnh Uy, Thịnh Uy!”, cùng lúc đó giọng Phụng Cầu Hoàng vang lên.
Phụng Cầu Hoàng là con gái nhà họ Phụng ở thủ đô, gia tộc thứ hai ở Hoa Hạ.
Cũng là vợ hợp pháp của Mục Thịnh Uy.
Hai người có thân phận cao quý nhất kết hôn với nhau, sinh ra Mục Sảng được mọi người yêu thương, chiều chuộng.
“Đã lúc nào rồi mà ông vẫn còn tâm trạng luyện chữ vậy?”, Phụng Cầu Hoàng bước vào phòng sách, bất mãn nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì?”, thấy Phụng Cầu Hoàng hốt hoảng như thế, Mục Thịnh Uy cũng không vui: “Bà nhìn bà đi, là con gái gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ mà hoảng hốt thành như vậy thì còn ra thể thống gì nữa chứ?”
“Cho dù trời có sập xuống thì đã sao?”
“Chúng ta là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, lẽ nào còn sợ gì nữa à?”
Mục Thịnh Uy tỏ ra oai phong khiến Phụng Cầu Hoàng sợ hãi.
Đây là khí thế của một người ở vị trí cao lâu ngày.
Sau khi được gả vào nhà họ Mục ở thủ đô, Phụng Cầu Hoàng ngày càng bị thu hút với khí thế mạnh mẽ này của Mục Thịnh Uy.
Dù Phụng Cầu Hoàng là con gái gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ cũng tự cảm thấy mình thấp hơn Mục Thịnh Uy một bậc.
Thấy vẻ mặt Phụng Cầu Hoàng hơi hòa hoãn lại, Mục Thịnh Uy mới hỏi: “Chuyện gì, nói đi”.
“Thịnh Uy, chuyện lớn!”, Phụng Cầu Hoàng hoàn hồn, hơi lo lắng nói: “Ông có nhớ chuyện xảy ra trước khi ông cưới tôi về không?”
“Ý bà là…”
Mục Thịnh Uy lập tức hiểu ý ngay.
Ý của Phụng Cầu Hoàng là chuyện năm đó của Mục Thịnh Uy và Sở Vân Lệ.
Mục Thịnh Uy thời trai trẻ bị Sở Vân Lệ thu hút ánh nhìn, hai người vừa gặp đã yêu, sau đó chìm đắm vào bể tình.
Nhưng vì thân phận của Sở Vân Lệ thấp kém, kém xa Mục Thịnh Uy rất nhiều.
Điều này cũng dẫn đến nguy cơ ảnh hưởng đến thân phận người thừa kế của Mục Thịnh Uy.
Cho nên Mục Thịnh Uy vẫn nhớ mãi điều này.
Lúc nào cũng nhắc nhở bản thân không được để chuyện như vậy xảy ra.
“Chuyện đó có vấn đề gì sao?”, Mục Thịnh Uy nhíu mày nói.