Dương Thiên Bảo lập tức hiểu ý: “Mình hiểu rồi, ý cậu là muốn thanh lọc không khí ô nhiễm ở Hoa Hạ trong cơ thể chúng ta bằng không khí trong lành của nước ngoài sao?”
“Ý kiến này quá tuyệt!”
Hai người hiểu ý nhau, thống nhất không đi taxi mà đi tản bộ về nhà.
Mặc dù nơi họ ở khá xa sân bay nhưng họ đều nghĩ chỉ cần đi từ sân bay đến khu thành phố thì đủ để thanh lọc sự xui xẻo mà hai người mang đến từ Hoa Hạ bằng không khí ở nước ngoài.
Thật ra sân bay không tính là xa với khu thành phố.
Đoạn đường cũng khá đông, không ít người qua kẻ lại trên đường.
Nhưng Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo đã quên mất một chuyện, nơi này là nước ngoài, trị an không tốt chứ không phải như Hoa Hạ yên ổn, tốt đẹp.
Hai người đẹp với nét thanh tú của Hoa Hạ bị mấy gã đàn ông cao to bên đường nhìn chằm chằm.
“Thi Vân, cậu có cảm nhận được ai đó đi theo chúng ta không?”, Dương Thiên Bảo nhận ra có điều bất thường.
“Mình cũng có cảm giác thế”, Hà Thi Vân cảm thấy da đầu tê dại: “Hay là cậu lén quay đầu lại nhìn phía sau xem có gì không?”
“Mình không dám”, Dương Thiên Bảo lắc đầu nói: “Hay là chúng ta đi nhanh một chút?”
“Ừ!”, Hà Thi Vân đồng ý, đồng thời hai người bước đi nhanh hơn.
Đừng nghĩ hai người này điên cuồng hạ thấp Hoa Hạ, nói Hoa Hạ chẳng ra gì ở trước mặt Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên mà lầm, thật ra ở nước ngoài, hai người họ không dám ra ngoài lúc trời tối.
Ngoài vấn đề trị an ở nước ngoài không tốt, còn bởi vì họ là phụ nữ.
Rất dễ trở thành mục tiêu của mấy kẻ có ý đồ xấu.
Họ sống ở nước ngoài gần mười năm rồi, hầu như tháng nào cũng gặp mấy chuyện cướp bóc. Dù có gọi cho cảnh sát cũng vô dụng, vì cảnh sát ở nước ngoài không quản mấy chuyện này.
Thêm vào đó nước ngoài không cấm dùng súng, bọn họ cũng sợ các phần tử cực đoan.
Dương Thiên Bảo bước nhanh hơn.
“Thi Vân, hình như chúng cũng đi nhanh hơn”, Dương Thiên Bảo sợ hãi nói.
“Mình nghĩ chắc là họ không làm gì bất lợi với chúng ta đâu nhỉ?”, Hà Thi Vân nghĩ rồi nói: “Dù sao cũng đang là ban ngày…”
Nhưng Hà Thi Vân vừa dứt lời, mấy tên nước ngoài tóc vàng mắt xanh đó vòng ra phía trước chặn đường của Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo.
Mấy tên này đều là dạng cà lơ phất phơ, không hề kiêng nể gì mà lướt nhìn trên người hai cô gái bằng ánh mắt thèm thuồng, đầy dục vọng tham lam.
“Hê hê!”
“Con gái Hoa Hạ!”
Mấy tên này đã chảy cả nước miếng ra ngoài rồi.
“Các anh… các anh muốn làm gì?”, Hà Thi Vân sợ hãi vội vươn tay rút một xấp tiền trong túi ra: “Anh tha cho bọn tôi, tiền này tôi đưa cho anh hết đó!”
“Phải, phải!”, Dương Thiên Bảo cũng bắt chước theo: “Tôi cũng có nhiều tiền lắm, đều đưa cho các anh!”
Một tên dẫn đầu giơ tay nhận lấy xấp tiền, nhét bừa vào túi mình, sau đó nhếch mép cười: “Tiền bọn tao nhận rồi, nhưng cũng muốn cả người nữa”.
Nói xong, hắn vác Hà Thi Vân lên vai.
Một tên đi theo sau hắn cũng vác Dương Thiên Bảo lên vai.
Sau đó chúng đi về một nơi hẻo lánh.
Không lâu sau, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo bị ném xuống đất.
Tiếp đó, là ánh mắt như hổ đói của mấy gã đàn ông nước ngoài này.
“Roẹt!”
“Roẹt!”
Sau đó là tiếng quần áo bị xé rách.
Hiển nhiên là trong mắt Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo, mấy tên này cực kỳ thô lỗ.
“Các người buông tôi ra!”, Hà Thi Vân vùng vẫy nói: “Đám đàn ông man rợ các người không hề có chút phong độ nào cả, không bằng một phần mười nghìn đàn ông Hoa Hạ”.
“Đám cầm thú các người, các người sẽ không có kết cục tốt đâu!”, Dương Thiên Bảo thút thít bật khóc nói: “Chỉ có đàn ông Hoa Hạ mới là người ga lăng, phong độ nhất thế giới này!”
“Đàn ông nước ngoài đều là đám rác rưởi!”
“Thiên Bảo, cậu đừng nói nữa, mình nhớ Hoa Hạ rồi, muốn về lại Hoa Hạ…”, Hà Thi Vân khóc bù lu bù loa, nước mắt rơi lã chã.
Nhưng Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo có tỏ ra đáng thương thế nào, mấy tên này cũng không buông tha cho họ.
Tất nhiên Lâm Nhã Hiên không hề biết Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo xảy ra chuyện gì.
Lâm Nhã Hiên cũng không màng đến chuyện bên kia Thái Bình Dương, chỉ một lòng chuẩn bị cho đám cưới của mình.
Còn Mục Hàn cũng không vì không có Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo mà không tìm được phù dâu.
Chỉ cần Mục Hàn nói một câu thì Lư Vy – một trong bốn ngôi sao nữ đang nổi của Hoa Hạ và Tô Tiểu Muội – trưởng phòng tài vụ của tập đoàn Phi Long lập tức gật đầu đồng ý làm phù dâu cho Lâm Nhã Hiên.
So với Lư Vy và Tô Tiểu Muội thì Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo chỉ là hạng thấp kém trong hàng thấp kém.
Cộng thêm phù rể là tứ đại chiến thần Chúc Long, Quỳ Ngưu, Thao Thiết.
Chỉ cần đưa một người ra cũng đều là sự tồn tại mạnh mẽ trên chiến trường.
Hễ những người này xuất hiện cùng lúc thì tuyệt đối sẽ làm chấn động thế giới.
Sau khi sắp xếp xong phù rể và phù dâu, Mục Hàn tiếp tục đi đưa thiệp mời.
Thân là đại thống soái cả nước, những người có quan hệ tốt với Mục Hàn rất nhiều.
Ngoài tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn của Hoa Hạ ra thì còn không ít các lãnh đạo cao cấp bên bộ chính trị.
Nhất là Long Ngao Thiên – người năm đó từng giúp đỡ Mục Hàn cũng đích thân gọi đến nói muốn tham gia lễ cưới của Mục Hàn khiến anh cực kỳ vui mừng.
Mặc dù nói bản lĩnh của Mục Hàn là học được từ Lão đạo trưởng nhưng anh gia nhập quân đội khi bốn mươi nước liên hợp lại tấn công Hoa Hạ, đồng thời nhanh chóng trưởng thành đạt được tầm cao là đại thống soái của một nước, không thể thiếu công lao của Long Ngạo Thiên.
Chính nhờ năm đó Long Ngạo Thiên đã khám phá ra tài năng của Mục Hàn và hỗ trợ anh ở khắp nơi.
Mục Hàn mới có thể phát huy được khả năng của mình một cách triệt để.
Cho nên Mục Hàn rất vui khi Long Ngạo Thiên có thể đến tham dự.
Lâm Nhã Hiên cũng gửi thiệp mời đến cho bạn bè của mình.
Thấy Mục Hàn còn nhiều thiệp mời phải gửi đi, Lâm Nhã Hiên cười nói: “Không ngờ anh có quan hệ rộng như vậy, kết bạn cũng không ít”.
Theo quan điểm của Lâm Nhã Hiên, mặc dù Mục Hàn không lên chức cao nữa nhưng khả năng mở rộng mối quan hệ rất tốt.
Rất nhiều người có thể mau chóng làm quen được với Mục Hàn.
Nhưng Lâm Nhã Hiên không biết những người Mục Hàn mời đến đều không phải là người tầm thường.
Chọn bừa ra một người cũng đều là người có thể trấn áp một phương.
“Nhã Hiên, từ trước đến nay nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đều nghĩ chồng em chỉ là một kẻ ở rể vô dụng, nhưng thật ra không phải vậy đâu”.
Mục Hàn nói: “Trong đám cưới lần này, anh sẽ đem đến cho em một bất ngờ cực lớn”.
“Anh muốn em biết chồng em là người đàn ông mạnh nhất thế giới này!”
Mục Hàn đã vạch kế hoạch sẵn rồi, anh sẽ công khai thân phận của mình trong đám cưới thế kỷ này.
Anh là đại thống soái của Hoa Hạ!
Đến lúc đó, bất kể là nhà họ Lâm ở Sở Dương hay nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng sẽ kinh ngạc đến mức trố mắt há mồm.
Đây cũng là bất ngờ lớn nhất mà Mục Hàn muốn dành tặng cho Lâm Nhã Hiên.
Che giấu nhiều năm, khoác lên mình chiếc vương bào, vinh quang trở về!
- -----------------