“Đúng vậy!”, Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Miệng lưỡi lanh lẹ thì có ích gì chứ? Ở nhà họ Mục ở thủ đô mấy năm, cậu là cái dạng gì tôi là người biết rõ nhất”.
“Nếu cậu thật sự có khả năng nghiền nát tôi thì sáu năm trước đã không bị đuổi ra ngoài rồi”.
“Hay nói cách khác, cậu và cậu chủ Sảng cách biệt một trời một vực. Nếu so sánh cậu chủ Sảng với vầng trăng sáng trên bầu trời thì cậu cũng chẳng phải là ngôi sao vây quanh nữa kìa”.
“Cùng lắm cậu chỉ là con kiến muốn trèo cao, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giẫm chết thôi”.
Nghe Mục Trường Sinh coi thường Mục Hàn như vậy, Sở Nhậm Hành cảm thấy không vui, tức giận nói: “Mục Trường Sinh, sao miệng ông lại thối như vậy, chưa đánh răng sao?”
Dù sao Mục Hàn cũng là đại thống soái, lại còn là cháu ngoại của mình.
Sở Nhậm Hành không khỏi nói như thế với Mục Trường Sinh.
“Hả?”, Mục Trường Sinh nhìn Sở Nhậm Hành bằng ánh mắt không thể tin được: “Sở Nhậm Hành, ông to gan đấy, dám nói với tôi vậy à?”
Phải biết rằng Mục Trường Sinh là người có thể chèn ép được Mục Bá Đạo.
Mà chỉ một mình Mục Bá Đạo thôi đã có thể khiến toàn bộ nhà giàu ở Đông Hải không ngẩng đầu lên nổi.
Với Mục Bá Đạo, tiêu diệt nhà họ Sở ở Đông Hải chẳng qua chỉ cần búng ngón tay một cái là xong.
Thế nên Mục Trường Sinh chưa từng nghĩ Sở Nhậm Hành lại dám chống lại mình.
Mục Trường Sinh hoàn toàn không biết bây giờ Sở Nhậm Hành đã có chỗ dựa lớn nhất, đó chính là Mục Hàn.
Có Mục Hàn rồi, cụ ta còn sợ Mục Trường Sinh gì nữa chứ?
“Chống lại ông thì thế nào?”, điều khiến Mục Trường Sinh càng trố mắt là Sở Nhậm Hành như trở thành một người khác, càng hung dữ với lão ta hơn: “Ông thật sự nghĩ người trong nhà họ Mục ở thủ đô các ông có thể tung hoành khắp nơi không kiêng dè gì à?”
“Các ông tung hoành ở thủ đô quen thói, lại còn muốn làm mưa làm gió ở Đông Hải làm khắp nơi gà bay chó sủa, các ông tưởng nhắc đến cái danh nhà họ Mục ở thủ đô ra là không ai dám làm gì các ông sao?”
“Ha ha ha!”, Mục Trường Sinh bật cười: “Sở Nhậm Hành à, tôi thật không ngờ ông còn cứng rắn như vậy, đúng là tôi phải nhìn ông bằng con mắt khác!”
“Vậy ý ông là muốn chống đối với tôi đến cùng sao?”
“Chống đối với ông đến cùng thì thế nào?”, trước đây lúc đối mặt với nhà họ Mục ở thủ đô, Sở Nhậm Hành vẫn luôn khép nép sợ hãi, sợ nói sai câu nào hay làm sai chuyện gì, nhưng bây giờ cụ ta không sợ nữa: “Lẽ nào nhà họ Sở ở Đông Hải tôi sợ các ông chắc?”
“Hôm nay Sở Nhậm Hành tôi nói ngay tại đây, ai dám động vào con gái Vân Lệ và cháu ngoại Mục Hàn của tôi thì dù nhà họ Sở ở Đông Hải chỉ còn một người cuối cùng cũng phải sống chết với người đó”.
“Hơn nữa sau khi đến Đông Hải, tôi sẽ đích thân làm lễ khôi phục gia phả cho hai mẹ con nó”.
Sở Nhậm Hành vừa dứt lời.
Cả đoàn xe lập tức vang lên một tiếng hô đồng loạt: “Khôi phục gia phả, đến chết mới thôi!”
Mục Trường Sinh càng thấy bất ngờ hơn.
Nhà họ Sở ở Đông Hải điên rồi sao?
Biết rõ hoàn toàn không có năng lực chống đối lại nhà họ Mục ở thủ đô mà vẫn còn mạnh miệng vậy!
Mục Trường Sinh cảm thấy cực kỳ tức giận.
Với thân phận của Mục Trường Sinh, dù là ở thủ đô thì con cháu của các gia tộc khác khi gặp lão ta cũng phải kính nể.
Chưa từng có ai dám bất kính với gia bộc hay thậm chí là gia nô xuất thân từ nhà họ Mục ở thủ đô.
Hôm nay nhà họ Sở ở Đông Hải là gia tộc đầu tiên làm chuyện này.
Điều này cũng khiến Mục Trường Sinh rất mất thể diện.
“Sở Nhậm Hành, ông gan lắm, tôi vô cùng bái phục”, Mục Trường Sinh tức đến bật cười nói: “Nhưng Sở Nhậm Hành này, ông có từng nghĩ đến việc tôi có thể tùy ý khiến nhà họ Sở ở Đông Hải sụp đổ không?”
“Các ông có bản lĩnh gì có thể bảo vệ chu toàn cho mẹ con họ sao?”
Mục Trường Sinh nghĩ mình hủy diệt nhà họ Sở ở Đông Hải chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
Mục Trường Sinh vừa vung tay thì mười mấy người mặc đồ đen ở phía sau đồng loạt rút dao rút kiếm ra.
Thực lực của mấy người mặc áo đen này đều có thể giết Mục Bá Đạo trong tích tắc.
Mục Trường Sinh tin chắc một khi họ ra tay thì chưa đến mười giây sau, người nhà họ Sở ở Đông Hải trong mười chiếc xe này sẽ lập tức tan theo mây gió.
“Nhìn thấy chưa?”, Mục Trường Sinh giơ tay lên chỉ mấy chục người mặc áo đen, nói: “Tôi nghĩ Sở Nhậm Hành ông chắc đã trải nghiệm được năng lực của Mục Bá Đạo rồi nhỉ. Còn mỗi một người ở đây đều có thể giết chết Mục Bá Đạo trong tích tắc”.
Mục Trường Sinh cứ nghĩ như vậy sẽ làm Sở Nhậm Hành chết khiếp rồi.
Dù sao cũng có quá nhiều người.
Dù Mục Trường Sinh một tay đánh chết một người cũng phải tốn mấy tiếng đồng hồ.
Thật ra nhiều cường giả rất sợ hãi cuộc chiến với đám đông như vậy.
“Ông chủ, ông nhìn kìa!”, Sở Lão Lục đứng cạnh Sở Nhậm Hành kinh ngạc nói: “Là mấy người gia chủ Mộ Dung”.