Cũng không biết là vì vui mừng quá mức hay là tối qua ngủ không ngon giấc, mà Sở Vân Lệ ngồi trong xe lại ngủ thiếp đi.
Nhưng cho dù là ngủ thiếp đi, thì khóe môi Sở Vân Lệ vẫn nở nụ cười tươi.
Rất rõ ràng, chuyện khôi phục thân phận khiến Sở Vân Lệ thật sự rất vui vẻ.
“Mẹ yên tâm ngủ một lúc đi”, Mục Hàn nhìn Sở Vân Lệ ngủ, trong lòng vô cùng thương xót: “Giấc mơ đẹp đẽ của mẹ, con trai nhất định sẽ biến nó thành sự thật”.
Sở Nhậm Hành ngồi ở trong chiếc xe đầu tiên cũng nheo mắt lại, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Việc Sở Vân Lệ khôi phục lại thân phận, đối với nhà họ Sở ở Đông Hải mà nói, là một chuyện vui lớn.
Ngoài việc có thể nhận lại con gái, còn có thể sử dụng mối quan hệ này, khiến Mục Hàn nhận người ông ngoại này.
Chỉ cần dựa vào thân phận ông ngoại của đại thống soái thì có khiến tất cả gia tộc giàu có ngưỡng mộ nhà họ Sở ở Đông Hải.
Cho dù bây giờ cụ ta không phải là gia chủ nhà họ Sở thì cũng không thành vấn đề.
“Két!”
Lúc Sở Nhậm Hành đang chìm trong giấc mộng đẹp thì chiếc xe đột nhiên dừng lại.
“Ông chủ, ông nhìn xem!”, lái xe chỉ tay về phía trước.
Chỉ thấy phía trước có mấy chiếc xe dừng lại, chặn đường đoàn xe nhà họ Sở.
Còn có rất nhiều người đứng đó.
Những người này mặc đồ đen, trong tay cầm vũ khí, trông vô cùng đáng sợ.
Người đứng đầu trong số đó là Mục Trường Sinh.
“Là Mục Trường Sinh?”, Sở Nhậm Hành sững sờ bước xuống xe, liếc nhìn mấy vị cao thủ đằng đằng sát khí, không vui nói: “Mục trưởng lão, ông muốn làm gì?”
“Ông thấy tôi dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, đương nhiên là tôi muốn giết người rồi”, Mục Trưởng Sinh cười nói: “Lúc trước ở tỉnh, vì có đại thống thoái nên tôi năm lần bảy lượt không thể giết hai mẹ con Mục Hàn và Sở Vân Lệ”.
“Bây giờ tốt rồi, bọn họ đã ra khỏi tỉnh, không còn trong tầm mắt của đại thống soái nữa, tôi có thể xử lý bọn họ bất cứ lúc nào!”
“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành giật mình, kinh ngạc nói: “Hôm qua ông vừa nói với tôi là nhà họ Mục ở thủ đô đã quyết định khôi phục thân phận người nhà họ Sở ở Đông Hải cho hai mẹ con họ rồi mà!”
“Ha ha ha!”, Mục Trường Sinh tỏ vẻ giễu cợt: “Sở Nhậm Hành à, ông sống đến từng này tuổi rồi, ngay cả kế lừa kẻ địch này của tôi mà ông cũng không hiểu sao?”
Đó chỉ là lời nói dối của Mục Trường Sinh để giết Mục Hàn và Sở Vân Lệ.
“Mục Hàn, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”, Sở Vân Lệ cũng bừng tỉnh.
Thấy có rất đông người đứng trước đoàn xe, vì vậy bà ấy cũng xuống xe xem thử.
“Ha ha! Bà Sở, lâu rồi không gặp, bà vẫn khỏe đấy nhỉ!” nhìn thấy Sở Vân Lệ, Mục Trường Sinh nhếch môi nói: “Tôi nhớ lần trước gặp mặt là ở thủ đô!”
“Mục Trường Sinh, ông có biết không, tôi đã nhẫn nhịn ông rất nhiều năm rồi đấy”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Nếu không phải hôm nay có mẹ tôi ở đây thì e là máu ông đã chảy ròng ròng ngay tại chỗ rồi!”
“Về phần những người xung quanh ông, cũng sẽ trở thành xác chết tương tự!”
Lúc này, Mục Diệp cười khẩy nói: “Muốn giết trưởng lão? Cậu có bản lĩnh này sao?”