Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 524




Chương 524: Nhà họ Sở biếu tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm

“Phải rồi, các cô cậu có đề nghị gì hay không?”, Sở Nhậm Hành hỏi.

“Gia chủ, cháu thấy hay là tặng quà đi!”, Sở Chí Minh đề nghị.

“Tặng quà?”, Sở Hùng dè bỉu: “Với thân phận của đại thống soái, cậu ấy lại thiếu chút quà mọn của nhà họ Sở chúng ta sao?”

“Vậy theo như ý của chú hai thì phải thể hiện như thế nào?”, Sở Chí Minh hỏi lại.

“Nhất thời chú cũng chưa có ý kiến gì hay cả”, Sở Hùng khoát tay nói.

“Ha ha!”, Sở Chí Minh không cam chịu yếu thế: “Nếu như chú hai không có ý kiến gì hay thì xin đừng mở miệng ra ạ!”

“Được rồi, đừng cãi cọ nữa!”, Sở Nhậm Hành ngắt lời: “Tôi thấy tặng quà để cảm ơn đại thống soái là một ý kiến khá hay, có điều phải tặng quà gì đặc biệt một chút!”

“Dù sao với địa vị của đại thống soái, cho dù là tiền bạc hay gái đẹp, đối với cậu ấy mà nói đều quá tầm thường”.

“Hơn nữa, chưa chắc người ta đã thèm để mắt tới!”

“Gia chủ, có phải trong lòng ông đã có chủ ý rồi không?”, Sở Chí Minh vội hỏi.

“Ừ!”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Vừa rồi ông nghĩ hay là lấy bức bút tích của Đường Bá Hổ, là báu vật của nhà ta ra làm quà cảm ơn đại thống soái nhỉ?”

“Nhưng nghĩ lại thì người ta giết giặc trên chiến trường, là người quân nhân mẫu mực, chắc là cũng không có hứng thú với loại bút tích này”.

“Vậy nên ông quyết định rồi, chúng ta sẽ tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cất ở đáy hòm của nhà họ Sở”

“Thất Tinh Bảo Kiếm?”, Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, trước mắt mọi người đều chợt sáng rực lên.

Thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà nhà họ Sở cất giữ vốn có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Lúc đó danh tướng Dã Luyện phải mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới đúc nên được.

Đã một nghìn năm trôi qua, trải qua bãi bể nương dâu mà thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này vẫn còn sắc bén.

Hơn nữa nó còn có giá trị lưu giữ.

Thuộc vào dạng bảo vật vô giá.

“Đây là cái gọi là ‘nước hoa tặng người đẹp, bảo kiếm tặng anh hùng’! Với chiến tích lẫy lừng của đại thống soái, lại thêm thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này nữa, quả thực vừa đẹp!”, Sở Hùng xoa tay nói.tất cả chúng ta dai sai rồi

“Được rồi!”, Sở Hùng tấm tắc như thế khiến Sở Nhậm Hành vui như mở cờ trong bụng. Nhưng bề ngoài cụ ta vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Tranh thủ thời gian chuyển tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cho đại thống soái đi!”

Đương nhiên Nhà họ Sở đương nhiên không thể gặp được đại thống soái rồi.

Nhưng họ có thể thông qua chiến khu tỉnh để tặng thanh bảo kiếm này.

“Thất Tinh Bảo Kiếm?”, nhìn thấy quà nhà họ Sở mang tới, Viên Duy Nhất dở khóc dở cười nói: “Nhà họ Sở đúng là có mắt không tròng, không có mắt nhìn người. Rõ ràng chỗ dựa lớn nhất của họ chính là đại thống soái, nhưng họ lại muốn thông qua người ở giữa là mình để lấy lòng đại thống soái”.

Có điều đây là chuyện nhà của Mục Hàn, Viên Duy Nhất biết rõ nhưng cũng không thể nói ra được.

Viên Duy Nhất không dám chậm trễ, lập tức chuyển tặng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm cho Mục Hàn.

Lúc này Mục Hàn đang ở tập đoàn Phi Long.

Vì tập đoàn Thiên Thành muốn phát triển lớn mạnh hơn nên đã chuyển đến tỉnh, tập đoàn Phi Long cũng chuyển trụ sở tới tỉnh thành.

Vậy nên có rất nhiều việc cần Mục Hàn đích thân chỉ đạo.

“Nhà họ Sở tặng quà?”

Mục Hàn hơi ngạc nhiên.

Vì thân phận đặc biệt của Viên Duy Nhất nên Mục Hàn không để ông ta vào trong mà cử Vương Học Bính cầm hộp quà đưa vào.

Hộp quà vô cùng tinh xảo, xét từ góc độ chiều dài, đó có lẽ là một thanh kiếm dài.

Sau khi Vương Học Bính mở hộp quà ra, một hơi thở phong cách cổ xưa ập tới.

Một thanh bảo kiếm sắc bén có màu sắc cổ xưa và mùi hương cổ xưa nằm bên trong đó, thân kiếm còn có bảy ngôi sao Bắc Đẩu.

“Thất Tinh Bảo Kiếm?”

Khóe miệng Mục Hàn không khỏi nhếch lên.

Bởi vì Mục Hàn cũng biết thanh Thất Tinh Bảo Kiếm này, đó là một thanh kiếm cổ đã truyền lại cả nghìn năm nay, nó từng được vô số anh hùng hào kiệt tranh giành cướp đoạt, là một trong những thanh bảo kiếm nổi tiếng trên giang hồ.

Và trong một buổi đấu giá sáu năm trước, có người đã đấu giá được thanh kiếm này với giá năm trăm triệu tệ.

Không ngờ đó lại là nhà họ Sở.

“Ha ha!”, Mục Hàn cầm thanh Thất Tinh Bảo Kiếm lên, cười hớn hở nói: “Thanh bảo kiếm này mà nhà họ Sở cũng nỡ lòng nói tặng là tặng luôn sao?”

“Đột nhiên tôi rất muốn biết, nếu như để Sở Nhậm Hành biết được thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà ông ta yêu quý nhất rơi vào tay của tôi thì sẽ có biểu cảm như thế nào?”

“Đại ca, thứ đồ này thực sự đáng giá đến vậy sao?”, thấy bộ dạng của Mục Hàn, Vương Học Bính ở bên cạnh tò mò hỏi.

“Chứ sao?”, Mục Hàn cười nói: “Anh đừng thấy lương mình đang là cả chục nghìn tệ, cho dù anh bỏ ra số tiền lấy lương của năm mươi năm cũng không mua nổi thanh kiếm này đâu!”

“Hả?”, Vương Học Bính không khỏi hít một hơi.

“Nếu như người ta đã có thành ý như thế, đương nhiên tôi cũng phải thể hiện một chút rồi”, Mục Hàn gọi luôn cho Viên Duy Nhất và căn dặn: “Tư lệnh Viên, ông giúp tôi chuyển lời lại với nhà họ Sở, nói là tôi đã nhận được thanh Thất Tinh Bảo Kiếm rồi, khá lắm, tôi rất thích!”

“Rõ!”, Viên Duy Nhất gật đầu nói.

Đại thống soái căn dặn, Viên Duy Nhất không dám lơ là.

Ông ta chuyển lời lại cho Sở Nhậm Hành ngay.

Sở Nhậm Hành biết tin liền phấn khích mãi không thôi, trên dưới nhà họ Sở đều vô cùng phấn chấn.

Đây là lần đầu tiên đại thống soái trực tiếp trả lời nhà họ Sở!

Hơn nữa, đại thống soái còn thể hiện rất rõ ràng rằng cậu ấy rất thích món quà tặng của nhà họ Sở.

Điều này đối với nhà họ Sở mà nói chính là sự vinh dự không gì sánh nổi.

Tất cả mọi người trong nhà họ Sở, bao gồm cả Sở Nhậm Hành đều cảm thấy dường như bản thân mình cũng được thơm lây.

Điều mà Sở Nhậm Hành không hề hay biết đó là thanh Thất Tinh Bảo Kiếm mà trước giờ cụ ta vẫn luôn nâng niu gìn giữ, lúc này lại đang bị Mục Hàn lấy làm con dao gọt dưa hấu.

Vì có một nhân viên bảo vệ vừa mua được một quả dưa, đúng lúc không có dao gọt dưa, Mục Hàn liền muốn thử xem thanh Thất Tinh Bảo Kiếm hơn nghìn năm có còn sắc bén nữa hay không?

Nhìn thấy vậy, các nhân viên bảo vệ khác đều háo hức.

“Mục Hàn, anh đang làm cái gì vậy?”, đúng lúc Phương Viên đi qua đây cũng nhìn thấy cảnh này, vốn dĩ tâm trạng cô ta đang không được tốt, cô ta liền quát mắng: “Anh cũng rảnh rỗi quá rồi nhỉ?”

“Nếu như anh để tâm một chút tới công việc, sự nghiệp thì Nhã Hiên cũng không đến mức phải chịu mệt mỏi vì anh!”

Anh đã hoàn thành điều kiện mà nhà họ Lâm đề ra để cho anh và Nhã Hiên tổ chức đám cưới bù hay chưa?

Phương Viên mắng mỏ Mục Hàn tối tăm mặt mũi/khiến sắc mặt Mục Hàn tối sầm lại..…

“Cô bị sao đấy?”, Mục Hàn nhận ra tâm trạng của Phương Viên không ổn , như kiểu cô ta đã ăn phải thuốc súng vậy.

Vì dù sao mấy hôm trước tâm trạng của Phương Viên vẫn đang tốt lắm.

Chớp mắt cái sao đã lại thành ra như thế này rồi?

Không lẽ cô ta đang đến tháng rồi?

Mục Hàn cất thanh Thất Tinh Bảo Kiếm đi và nói: “Phó tổng giám đốc Phương, dù sao tôi cũng là một thành viên của tập đoàn Phi Long, nếu như cô có vấn đề gì phiền não cũng có thể nói với tôi mà!”

“Đúng là tôi đang có chuyện phiền lòng lắm đây!”, sau khi Phương Viên xả tức xong, bản thân cô cũng cảm thấy thái độ của mình với Mục Hàn hơi quá đáng: “Có một doanh nghiệp ở Đông Hải sau khi tiến hành một khoản giao dịch mười tỷ tệ với tập đoàn Phi Long chúng ta xong, lấy hàng đi nhưng không trả tiền nữa!”