Chương 523: Sự ghét bỏ của nhà họ Sở
Có cảm giác ngày tận thế sắp đến gần.
Trưởng ban nhớ rất rõ cấp trên của mình chính là vì từng vô tình xem tài liệu bảo mật cấp độ SSS nên ngay hôm đó đã bị Cục An ninh quốc gia đến đưa đi, đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Càng đừng nói đến việc bây giờ Trưởng ban muốn xem tài liệu bảo mật cấp SSSSSS nữa.
“Cậu chủ Ông Sở, cậu ông vẫn nên đi đi”, Trưởng ban khá bất lực nói: “Tôi thực sự không thể giúp cậu ông chuyện này được”.
“Tài liệu nhân vật cấp bậc SSSSSS căn bản không phải nhân vật ở tầng đáy như chúng ta có thể tùy tiện động vào được!”
“Không thể nào!”, thấy bộ dạng của Trưởng ban như vậy, Sở Chí Minh đầy vẻ kinh ngạc: “Mục Hàn chỉ là một tên ở rể, là tên ngoài giá thú bị nhà họ Sở chúng tôi vứt bỏ mà thôi”.
“Vậy mà dữ liệu cá nhân của nó lại là bảo mật tuyệt đối cấp độ SSSSSS? Có phải ông đang đùa tôi không?”
Vẻ mặt Sở Chí Minh đầy ngờ vực.
“Cậu chủ Ông Sở, cậuông nghĩ nhiều quá rồi!”, vẻ mặt Trưởng ban nghiêm túc nói: “Tầm của tôi đến đâu, trong lòng tôi còn không rõ sao?”
“Cố ý đắc tội với nhà họ Sở các cậuông thì tôi kém thông minh đến mức nào đây?”
“Hơn nữa, tôi có thể mang chuyện như thế này ra để đùa với cậuông được sao?”
“Là thật ư?”, thấy bộ dạng rối bời của Trưởng ban, Sở Chí Minh mới chịu tin: “Thôi được! Vậy không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!”
Sở Chí Minh nghĩ một chút, quyết định trở về nhà họ Sở trước để báo cáo tình hình với Sở Nhậm Hành.
Dù sao chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi.
Sau khi Sở Chí Minh rời khi, Trưởng ban vẫn giữ nguyên bộ dạng như ngồi trên thảm gai.
Ông ta căng thẳng đến mức không thể đứng lên nổi.
Cùng lúc đó.
Tại văn phòng lãnh đạo đăng ký hộ tịch.
Lãnh đạo nhận được một cuộc gọi đột nhiên toát mồ hôi trán, không ngừng gật đầu vâng dạ với người bên kia.
Sau đó, lãnh đạo lập tức triệu tập tất cả các nhân viên của phòng hộ tịch lại, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi Cục An ninh quốc gia, quân đội, và cả lãnh đạo tối cao của thành phố Đông Hải liên tục gọi điện đến hỏi phòng chúng ta là có phải có người đang điều tra về tư liệu cá nhân của một người tên là Mục Hàn hay không?”
“Lãnh đạo Cục An ninh quốc gia đã căn dặn, tư liệu cá nhân của người này thuộc về bí mật cao nhất của nhà nước Hoa Hạ, bất kỳ ai cũng không có quyền xem. Nếu ai dám xem, chính là đã tiết lộ bí mật quân sự tối cao của Hoa Hạ!”
“Tin chắc rằng sau mười phút nữa, sẽ có một tốp đặc công của Cục An ninh quốc gia tới đây kiểm soát toàn bộ chúng ta ở đây”.
“Đặc biệt là Trưởng ban vừa rồi dò hỏi tên của người này, ông cứ chuẩn bị nửa đời còn lại sống trong tù đi!”
Nghe lãnh đạo nói xong, Trưởng ban lập tức ngất xỉu.
Chỉ là giúp nhà họ Sở một chút, còn chưa giúp được đã đành, ngay cả cuộc đời của mình cũng đi tong.
Lúc Sở Chí Minh đến tìm Trưởng ban nhờ giúp đỡ, rất nhiều người trong phòng đã nhìn thấy.
Dù sao thì dựa vào thực lực của nhà họ Sở, hoàn toàn không cần thiết phải né tránh hiềm nghi.
Thấy Trưởng ban có kết cục như vậy, những người khác đều run như cầy sấy.
Không ngờ người mà Sở Chí Minh muốn gạch bỏ khỏi hộ khẩu lại có lai lịch lớn như vậy.
Người nhà họ Sở ngớ ngẩn hết cả rồi sao?
Dù sao thân phận của một người này thuộc về tuyệt mật của Hoa Hạ, hơn nữa còn ở cấp độ SSSSSS, điều này thựcthục sự khiến những người bình thường không thể tưởng tượng được.
Không đến mười phút, quả nhiên có một tốp đặc công của Cục An ninh quốc gia đến và bắt giữ Trưởng ban.
Đương nhiên Sở Chí Minh không hề biết những gì đã xảy ra ở đây.
Sở Chí Minh vội vã trở về nhà họ Sở.
Sở Nhậm Hành thấy Sở Chí Minh quay về thì hơi ngạc nhiên: “Chí Minh, hiệu quả làm việc của cháu khá đấy nhỉ, nhanh như vậy đã xử lý xong rồi à?”
“Không ạ!”, Sở Chí Minh lắc đầu nói: “Gia chủ, thân phận của Mục Hàn không thể gạch bỏ khỏi hộ khẩu được”.
“Không thể gạch bỏ được?”, Sở Nhậm Hành cảm thấy hơi kỳ lạ: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Chí Minh nói: “Không những không thể gạch bỏ được mà thậm chí còn không cả được phép kiểm tra!”
“Cái gì?”, Sở Nhậm Hành không tin lắm: “Cháu nói thật sao?”
“Đúng là như thế đấy ạ!”, Sở Chí Minh gật đầu: “Cháu đã xác nhận lại với bên hộ tịch rồi, quả thực không được phép tra tư liệu cá nhân của Mục Hàn!”
Nghe Sở Chí Minh nói vậy, toàn bộ người nhà họ Sở đều kinh ngạc.
Cấp độ bảo mật SSSSSS?
Mục Hàn có lai lịch như thế nào?
“Thật là không thể tưởng tượng nổi!”, Sở Nhậm Hành cau mày: “Không phải chỉ là một tên Mục Hàn thôi sao? Sao lại trở thành bí mật tối cao của Hoa Hạ rồi vậy?”
“Phải đó!”, Sở Chí Minh cũng nghĩ mãi không ra: “Cháu cũng nghĩ không ra, lúc Trưởng banBan giúp cháu tra cứu, ông ta cũng sợ hết hồn!”
“Mấu chốt là, thân phận của Mục Hàn là bí mật tuyệt đối rốt cuộc là chuyện gì?”
Toàn bộ nhà họ Sở chợt rơi vào bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Không ai dám thở mạnh.
Nếu như Mục Hàn đúng là một nhân vật khủng khiếp nào đó thì thật là gay go.
Vì dù sao trước giờ nhà họ Sở vẫn luôn đối xử với Mục Hàn chẳng ra gì.
“Hình như ông hiểu ra rồi”, cuối cùng Sở Nhậm Hành phá vỡ sự trầm lặng, cụ ta nói: “Thân phận của Mục Hàn trở thành việc tuyệt mật, hơn nữa còn là cấp bảo mật SSSSSS chắc chắn là do nhà họ Mục ở thủ đô làm rồi!”
“Nhà họ Mục ở thủ đô?”, những người khác đều nhìn về phía Sở Nhậm Hành.
“Đúng vậy, chính là nhà họ Mục ở thủ đô”, Sở Nhậm Hành gật đầu nói: “Đối với nhà họ Mục mà nói, nếu như họ đã vứt bỏ Mục Hàn thì đương nhiên họ cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Mục Hàn nữa”.
“Vậy nên ý của gia chủ là nhà họ Mục ở thủ đô đã để tư liệu cá nhân của Mục Hàn trở thành vấn đề tuyệt mật?”, Sở Chí Minh hỏi.
“Chính xác!”, Sở Nhậm Hành nói: “Nhà họ Mục ở thủ đô bề thế như thế nào kia chứ? Cho dù là gia tộc Mộ Dung, vương tộc số một Đông Hải cũng chỉ như con kiến trước mặt nhà họ Mục mà thôi!”
“Với thực lực của nhà họ Mục, việc khiến hồ sơ cá nhân của Mục Hàn trở thành tuyệt mật cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”
“Như vậy cũng có nghĩa là đoạn tuyệt mối quan hệ giữ nhà họ Mục với Mục Hàn, tránh người khác đi nịnh nọt bợ đỡ Mục Hàn vì thân phận nhà họ Mục của nó”.
Những người khác nghe Sở Nhậm Hành tự biên tự diễn thì như đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Đúng là như vậy rồi!
“Cũng chỉ có nhà họ Mục ở thủ đô mới có năng lực như vậy!”, Sở Chí Minh như vỡ ra vấn đề: “Nhà họ Mục làm vậy đồng nghĩa với việc đã gạch bỏ thân phận của Mục Hàn rồi!”
“Xem ra chúng ta không cần phải tự chuốc phiền phức nữa”, Sở Nhậm Hành mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia/vẻ giễu cợt: “Cái tên nghiệt chủng vô học Mục Hàn đó không có nhà họ Mục chống lưng, lại còn muốn dựa dẫm vào nhà họ Sở chúng ta, thật đúng là mơ mộng hão huyền”.
Mẹ ruột của Mục Hàn là con gái ruột của Sở Nhậm Hành.
Nhưng kể từ khi con gái của cụ ta bị Mục Thịnh Uy bỏ rơi, Sở Nhậm Hành cũng ghét bỏ bà luôn.
“Phải rồi”, lúc này Sở Chí Minh như sực nhớ ra điều gì, hắn nói: “Gia chủ, tuy rằng lần này đại thống soái giúp Mục Hàn, nhưng về tình về lý cũng đều coi như nhà họ Sở chúng ta nợ đại thống soái một ân tình”.
“Có phải nhà họ Sở chúng ta nên biểu hiện chút gì đó không?”
“Quả thực nên thế!”, Sở Nhậm Hành gật đầu.