Chương 485: Sự hiểu lầm của nhà họ Sở càng lúc càng nghiêm trọng hơn
Thái độ nhiệt tình của Viên Duy Nhất khiến Sở Nhậm Hành cảm thấy Sở Chí Toàn đúng là một chiến tướng quan trọng của quân đoàn Côn Luân, và là cánh tay đắc lực của đại thống soái.
Có thể khiến đường đường một tư lệnh chiến khu tỉnh dẫn dắt các tướng của Bộ Tư lệnh ra nghênh đón, điều này đáng tự hào đến mức nào chứ!
Sau khi Sở Nhậm Hành trở về, cụ ta lại có dịp khoe mẽ rồi đây.
Sở Chí Toàn, cháu trai thứ năm của cụ ta chắc chắn là người quan trọng trong quân đoàn Côn Luân.
Địa vị của hắn quan trọng đến mức tư lệnh chiến khu tỉnh phải đích thân ra đón tiếp khi có người thân của mình đến thăm.
Những người còn lại trong nhà họ Sở cũng suy nghĩ như vậy.
Nhiều hậu bối của nhà họ Sở trước đó chưa từng gây hấn với Sở Chí Toàn, đã vội lên tiếng trước nhằm kéo gần quan hệ với Sở Chí Toàn.
Dù sao nhà họ Sở có người tài như Sở Chí Toàn, lại được đại thống soái đánh giá cao, lại còn là nhân vật cốt cán của quân đoàn Côn Luân, tương lai nhà họ Sở chắc chắn sẽ vươn lên dẫn đầu, xếp trên vương tộc.
Một khi được xếp trên hàng vương tộc, họ sẽ có thể được tham gia vào tầng lớp thế gia ở thủ đô.
Điều này khiến Sở Nhậm Hành vô cùng kích động.
Sở Nhậm Hành thậm chí không biết rằng lý do Viên Duy Nhất khách sáo với họ như vậy là vì Mục Hàn, không liên quan gì đến Sở Chí Toàn.
Nếu không, Viên Duy Nhất căn bản không thèm để ý đến họ.
Viên Duy Nhất dẫn đầu một nhóm tướng lĩnh chào đón đám người Sở Nhậm Hành vào trong Bộ Tư lệnh.
Hai bên cùng trò chuyện hàn huyên.
Biết được Viên Duy Nhất cũng có xuất thân từ quân đoàn Côn Luân, biết rất rõ về tình hình của quân đoàn Côn Luân, thế là Sở Nhậm Hành liền có ý muốn thông qua miệng của Viên Duy Nhất để nói tình hình của Sở Chí Toàn với các con cháu của mình: “Tư lệnh Viên, không biết cháu thứ năm là Sở Chí Toàn của tôi đã biểu hiện như thế nào ở quân đoàn Côn Luân vậy?”
“Chuyện này…”
Viên Duy Nhất không biết mở miệng như thế nào.
Suy cho cùng, Viên Duy Nhất mới biết Sở Chí Toàn vào quân doanh là dựa vào những mối quan hệ nhất định, hơn nữa biểu hiện tệ đến mức ngay cả người đứng đầu sư đoàn cũng muốn trục xuất hắn.
Đúng lúc này Sở Nhậm Hành lại hỏi tới.
Viên Duy Nhất cũng không thể nói với Sở Nhậm Hành rằng biểu hiện của Sở Chí Toàn rất tệ.
Dù sao nếu xét về vai vế, Mục Hàn còn phải gọi Sở Chí Toàn một tiếng anh họ.
Thấy biểu hiện của Sở Nhậm Hành, ông cụ này vẫn vô cùng mong đợi.
“Biểu hiện của Sở Chí Toàn rất tốt, cậu ấy có vai trò không thể thay thế trong quân đoàn Côn Luân, đại thống soái rất coi trọng cậu ta”.
Để không làm Sở Nhậm Hành thất vọng, Viên Duy Nhất đành phải nói ra lời trái với lòng mình.
“Tốt quá rồi! Thực sự là tốt quá rồi!”
Nghe thấy Viên Duy Nhất khen ngợi, Sở Nhậm Hành vui đến mức không ngậm được miệng, thậm chí còn vỗ tay: “Thằng nhóc này quả nhiên không làm tôi thất vọng, nhà họ Sở chúng tôi xuất hiện rồng rồi!”
Cháu trai của cụ chính là đại thống soái, chẳng phải nhà họ Sở các cụ xuất hiện rồng hay sao!
Viên Duy Nhất âm thầm giễu cợt.
Sau đó, Viên Duy Nhất dẫn đầu một nhóm các tướng của Bộ Tư lệnh, đích thân đưa đám người Sở Nhậm Hành đi thăm chiến khu.
Có thể nói, sự tiếp đón của Viên Duy Nhất đối với Sở Nhậm Hành là ở cấp độ cao nhất.
Điều này càng làm cho Sở Nhậm Hành vui mừng không khép miệng lại được.
Cụ ta càng thầm đề cao Sở Chí Toàn hơn, thậm chí còn hơi oán trách Sở Chí Toàn: “Thằng nhóc này thật đúng là náu mình quá kỹ. Có thân phận như vậy lẽ ra nên sớm nói cho mình biết chứ!”
“Phải rồi, gia chủ Sở, tôi có một món quà muốn tặng cho cụ”, lúc này Viên Duy Nhất nói.
“Hả?”, Sở Nhậm Hành đầy vẻ ngạc nhiên, nói: “Còn có cả quà à?”
Chẳng những được đích thân tư lệnh chiến khu tỉnh tiếp đón, mà còn sắp xếp một món quà, thật đúng là vinh dự quá.
“Đúng vậy”, Viên Duy Nhất giơ tay ra nói: “Gia chủ Sở, mời theo tôi!”
Đám người Sở Nhậm Hành đi theo Viên Duy Nhất đến phòng khách.
Viên Duy Nhất ra lệnh cho người lấy bằng vinh danh ra, đưa cho Sở Nhậm Hành, cười nói: “Gia chủ Sở, cụ xem, đây là chiến khu tỉnh chúng tôi tặng cho nhà họ Sở cụ!”
Sở Nhậm Hành mở nó ra và thấy trên đó được viết bằng phông chữ mạ vàng: Gia tộc hộ quốc!
Bốn chữ lớn mang đầy uy lực, mạ vàng lấp lánh, nhất là chỗ chữ ký và đóng dấu của chiến khu tỉnh càng chói mắt làm sao.
“Tư lệnh Viên, đây là…”
Thấy vậy, trên mặt Sở Nhậm Hành tràn đầy hưng phấn, giọng nói run run: “Tặng cho nhà họ Sở chúng tôi ư?”
“Tất nhiên!”, Viên Duy Nhất gật đầu: “Nhà họ Sở các cụ đã bồi dưỡng được một rường cột bảo vệ đất nước, bằng vinh danh này là dành cho nhà họ Sở các cụ, hoàn toàn xứng đáng!”
“Vậy, vậy tôi xin cảm ơn Tư lệnh Viên!”, Sở Nhậm Hành đón lấy bằng vinh danh, cười hớn hở nói: “Nhà họ Sở chúng tôi có trọng thần bảo vệ đất nước, cụ già tôi đây cảm thấy vô cùng ấm lòng, tôi vô cùng tự hào vì cháu tôi!”
Thấy Sở Nhậm Hành đã nhận bằng vinh danh, những người khác trong nhà họ Sở cũng kích động mãi không thôi.
Nhà họ Sở vốn dĩ không có nhiều ưu thế trong giới vương tộc.
Nhưng bây giờ đã khác.
Nhà họ Sở đã xuất hiện một trọng thần bảo vệ đất nước, hơn nữa còn được đại thống soái trọng dụng.
Do đó, địa vị của nhà họ Sở sẽ nâng cao.
Sẽ có thể dễ dàng xếp hạng hàng đầu trong vương tộc.
Tuy nhiên, Sở Nhậm Hành hoàn toàn hiểu sai ý của Viên Duy Nhất.
Lý do Viên Duy Nhất trao bằng danh dự này hoàn toàn là vì Mục Hàn.
Vũ khí quan trọng của đất nước mà Viên Duy Nhất nói thực ra chính là Mục Hàn.
Nhưng theo Sở Nhậm Hành thấy, người được gọi là vũ khí quan trọng bảo vệ đất nước là cháu trai thứ năm của cụ ta Sở Chí Toàn.
Tuy rằng cả hai bên đều hiểu lầm ý của đối phương nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của đôi bên.
Cả Viên Duy Nhất và Sở Nhậm Hành đều rất vui mừng.
Viên Duy Nhất thậm chí còn vỗ ngực đảm bảo: “Sau này chuyện của nhà họ Sở cụ cũng chính là chuyện của Viên Duy Nhất tôi đây!”
“Nếu cụ có bất kỳ yêu cầu gì xin cứ nói với tôi!”
“Chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định không từ chối”.
“Ôi chao, vậy thì thực sự cảm ơn Tư lệnh Viên!”, nghe Viên Duy Nhất nói như vậy, Sở Nhậm Hành càng ngất ngây.
Ngay cả tâm trí của Sở Nhậm Hành cũng đã hiện lên cảnh cụ ta diễu võ dương oai trong vòng vây của các vương tộc.
“Nếu Tư lệnh Viên đã nói như vậy, thì ông cụ tôi vừa hay có chuyện này muốn phiền Tư lệnh Viên đây”.
Tuy rằng đã ngây ngất, nhưng mục đích chính vẫn chưa đạt được, Sở Nhậm Hành không cam tâm cứ thế rời đi.
Vừa hay dựa vào lời nói này của Viên Duy Nhất mà toại nguyện ước muốn của mình: “À, Tư lệnh Viên này, tôi đã đến khu nhà chiến khu tỉnh cả nửa ngày rồi mà sao không thấy đại thống soái vậy?”
“Chuyện này…”, Viên Duy Nhất suy nghĩ một chút rồi nói: “Gia chủ Sở, cụ đợi một lát, tôi đi hỏi xem tình hình thế nào”.
Mặc dù Sở Nhậm Hành là ông ngoại của Mục Hàn nhưng Viên Duy Nhất vẫn phải hỏi xem ý của Mục Hàn.
Suy cho cùng, họ đều là quân nhân.
Đặc biệt là thân phận của Mục Hàn lại càng nhạy cảm.
Viên Duy Nhất ra ngoài hành lang và gọi điện cho Mục Hàn.
“Cái gì?”
“Nhà họ Sở lại đến chiến khu tỉnh sao?”
Mục Hàn giận dữ mắng mỏ từ đầu dây bên kia: “Viên Duy Nhất, ông làm việc kiểu gì thế hả?”
“Tôi không liên quan gì đến nhà họ Sở hết”.
“Mau đuổi cổ họ đi ngay!”