Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 484




Chương 484: Nhà họ Sở muốn gặp đại thống soái

Đặc biệt là có không ít vương tộc ngang bằng địa vị với nhà họ Sở, sau khi biết được tin tức này, đều cười nhạo nhà họ Sở, nói bọn họ bị người ta bán rồi mà còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta.

Những vương tộc gọi là nhà quyền thế này chỉ biết đấu đá nhau, nhớ rất rõ điểm yếu của người khác, căn bản sẽ không quan tâm đến việc thực ra lần này Vương Chung Quy có thể lập công cũng có cống hiến của nhà họ Sở.

Cống hiến của nhà họ Sở trong mắt bọn họ chỉ là Vương Chung Quy bày mưu tính kế ở hậu phương mà thôi.

Trong lúc nhất thời, danh tiếng của nhà họ Sở đã giảm xuống nhanh chóng trong giới vương tộc.

Mỗi ngày Sở Nhậm Hành đều than ngắn thở dài.

Đối mặt với sự châm chọc của vương tộc khác, lại không biết phải làm sao.

“Xem ra, chúng ta buộc phải nghĩ cách để xoay chuyển cục diện bất lợi rồi”, Sở Nhậm Hành tập hợp các nhân vật chủ chốt của nhà họ Sở lại, nói với vẻ lo lắng: “Nếu không thì, nhà họ Sở của chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích trong nháy mắt”.

“Con đồng ý với cách nói của bố”, Sở Hùng gật đầu nói: “Con cảm thấy người duy nhất bây giờ có thể thay đổi cục diện trước mắt chỉ có đại thống soái!”

“Ý con là sao?”, Sở Nhậm Hành nói.

Sở Hùng thẳng thắn nói: “Người khác đều cảm thấy, nhà họ Sở chúng ta đã bị Vương Chung Quy lợi dụng, đối phương hoàn toàn không xem nhà họ Sở chúng ta ra gì, đây là nguyên nhân chính mà những vương tộc kia cười nhạo chúng ta”.

“Nhưng bọn họ đã lãng quên một chuyện, đó là bây giờ Sở Chí Toàn của nhà họ Sở chúng ta đang ở quân đoàn Côn Luân của đại thống soái, hơn nữa còn là trợ thủ đắc lực của đại thống soái”.

“Lần trước Tang Kiệt của quân phiệt Đông Nam đến gây phiền phức cho chúng ta, là đại thống soái nể mặt Sở Chí Toàn mới ra tay giúp đỡ”.

“Cho nên, nếu vào lúc then chốt này, bố có thể gặp mặt đại thống soái, tốt nhất là chụp chung một bức ảnh, sau đó đăng lên truyền thông công cộng, nhất định có thể thay đổi thế cục!”

“Ý kiến hay!”, nghe Sở Hùng nói vậy, trước mặt Sở Nhậm Hành sáng rực, không ngừng khen ngợi: “Sở Hùng, vẫn là đầu óc con sáng suốt!”

“Được! Cứ làm như vậy!”

Nhà họ Sở lập tức hành động.

Sở Nhậm Hành ăn mặc vô cùng lộng lẫy, tiến về khu nhà chiến khu tỉnh.

“Đứng lại, các người muốn làm gì?”, thấy nhà họ Sở người đông thế mạnh, đang đi về phía này, vệ binh đứng gác vội ngăn lại: “Ở đây là khu nhà chiến khu, trọng địa quân sự, người không phận sự miễn vào!”

“Thưa quân gia”, Sở Hùng dẫn đầu, lập tức đưa lên một điếu thuốc, cười nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi không phải đám người tạp nham, chúng tôi đến gặp đại thống soái”.

“Đúng rồi, chúng tôi là người nhà họ Sở, người phía sau là Sở Nhậm Hành gia chủ của chúng tôi!”

Nghe Sở Hùng nói xong, sắc mặt hai tên vệ binh canh gác liền trở nên kỳ lạ.

Nghĩ cái gì thế?

Còn muốn gặp đại thống soái?

Chúng tôi đã đứng canh gác ở đây bao nhiêu ngày rồi, cũng chưa từng gặp đại thống soái.

Đám các người vừa đến liền chỉ mặt gọi tên, đòi gặp đại thống soái ư?

Nghĩ mình là ai chứ?

“Cút cút cút!”, một tên vệ binh trong số đó tức giận nói: “Nhà họ Sở gì, đại thống soái là người các người muốn gặp là gặp được à?”

Sở Hùng lập tức sững sờ.

Sao nhắc tên của nhà họ Sở mà cũng không có tác dụng gì nhỉ?

Lúc này, Sở Nhậm Hành vẫy tay về phía Sở Hùng.

Sở Hùng lập tức đến gần hỏi: “Bố, bố có gì dặn dò?”

“Con đừng nhắc đến nhà họ Sở, người ta làm lính, ngày nào cũng ở doanh trại, chắc chắn chưa từng nghe đến danh tiếng của nhà họ Sở”, Sở Nhậm Hành nói: “Thế này đi, con nhắc đến tên Sở Chí Toàn ở quân đoàn Côn Luân đi”.

“Đúng rồi!”, Sở Hùng lập tức gật đầu: “Tên của Sở Chí Toàn chắc chắn dùng được”.

Thế là Sở Hùng nghênh ngang đi đến trước mặt hai tên vệ binh, nói: “Quân gia, nhà họ Sở chúng tôi có một vị tướng quân tên là Sở Chí Toàn, bây giờ đang ở quân đoàn Côn Luân”.

Sở Hùng vừa nói như vậy, sắc mặt hai tên vệ binh lúc này mới biến đổi.

Tuy nói bọn họ cũng không biết Sở Chí Toàn là ai, nhưng quân đoàn Côn Luân là quân đoàn thân cận của đại thống soái, luôn phụ trách bảo vệ an toàn của đại thống soái, đây là chuyện ai ai trong quân đội cũng biết.

Có thể trúng tuyển làm binh sĩ của quân đoàn Côn Luân, đều là tinh anh trong các tinh anh, tương lai ắt sẽ có thể một mình đảm đương một phương.

Cho nên, hai tên vệ binh không dám lơ là.

Một tên vệ binh trong đó nói: “Các người đợi chút, tôi đi thông báo với tư lệnh của chiến khu”.

“Được được được”, Sở Hùng gật đầu liên tục.

“Sở Chí Toàn?”

“Tướng quân của quân đoàn Côn Luân, trợ thủ đắc lực của đại thống soái?”

Bộ tư lệnh chiến khu tỉnh.

Nghe thấy thông báo của vệ binh, tư lệnh Viên Duy Nhất mặt đầy ngơ ngác: “Tôi từ quân đoàn Côn Luân ra, sao trước này không nghe nói đến nhân vật này?”

“Mọi người từng nghe chưa?”

Mấy phó tư lệnh, tham mưu trưởng bên cạnh cũng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Lúc này, đúng lúc một trung đoàn trưởng đến báo cáo: “Báo cáo tư lệnh, trong đợt huấn luyện gánh vác nặng vừa tiến hành của liên đội cấp dưới của chúng tôi, một binh sĩ tên là Sở Chí Toàn không thông qua khảo hạch, liên đội kiến nghị sư đoàn chúng ta sa thải binh sĩ này”.

“Sở Chí Toàn?”, Viên Duy Nhất nghe cái tên này, lập tức hỏi: “Lính của đoàn các cậu à?”

“Đúng vậy”, trung đoàn trưởng gật đầu nói: “Đã khảo hạch nhiều lần không đạt tiêu chuẩn, huấn luyện cũng không theo kịp, thật sự là chút ý chí cầu tiến cũng không có. Nếu không phải ngại vì có người chiếu cố, tôi đã đuổi hắn từ lâu rồi”.

“Ồ, còn là một người có quan hệ à”, Viên Duy Nhất khinh thường nói: “Loại binh sĩ không đạt tiêu chuẩn này, nên đuổi thì cứ đuổi”.

“Có điều, đối phương tự xưng là người của nhà họ Sở”, lúc này vệ binh chen vào một câu.

“Nhà họ Sở?”, Viên Duy Nhất suy nghĩ, lập tức ra lệnh: “Mau điều tra bối cảnh của nhà họ Sở cho tôi”.

Không đến một phút, bộ phận tình báo đã truyền tin đến.

Thì ra gia chủ Sở Nhậm Hành của nhà họ Sở lại và ông ngoại ruột của Mục Hàn.

“Trời ơi!”, mặt Viên Duy Nhất đầy kinh ngạc: “Không ngờ nhà họ Sở lại có mối quan hệ thân thiết với đại thống soái như vậy, thảo nào dám chỉ mặt gọi tên, muốn gặp đại thống soái”.

Tin tức này vừa phát ra, đám người Viên Duy Nhất đồng loạt chấn động.

Bọn họ cũng không biết, trạng thái mối quan hệ căng thẳng của nhà họ Sở và Mục Hàn bấy giờ.

Chỉ sợ tiếp đón ông ngoại của Mục Hàn không chu đáo, Viên Duy Nhất vội nói: “Nếu đã là ông ngoại của đại thống soái, vậy còn ngây ra làm gì, mau mời người ta vào!”

“Đợi đã!”, Viên Duy Nhất dứt lời, lại nói tiếp: “Bỏ đi, vẫn là tôi đích thân ra mời vậy! Suy cho cùng đây cũng là ông ngoại của đại thống soái mà!”

Thế là Viên Duy Nhất liền dẫn theo đám người của bộ tư lệnh, vội vàng chạy ra cổng của khu nhà chiến khu.

“Gia chủ Sở, chào cụ!”, sau khi nhìn thấy Sở Nhậm Hành, Viên Duy Nhất niềm nở: “Tôi là Viên Duy Nhất – tư lệnh của chiến khu tỉnh, cũng là lính của đại thống soái!”

“Cụ mau theo tôi vào trong!”

Tư lệnh của chiến khu tỉnh đích thân ra tiếp đón ư?

Điều này khiến tất cả người nhà họ Sở đều kích động không thôi.

Nhà họ Sở chỉ nhắc đến Sở Chí Toàn thì nhận được tiếp đãi long trọng như thế, xem ra nhà họ Sở sắp bay cao rồi.