“Thủ... thủ lĩnh... Có tin khẩn!!” - Hách Dĩnh từ bên ngoài, vội vã chạy vào. Y vừa chạy vừa hét lớn lên.
“Có chuyện gì?” - Diêm Thừa Ngạo khó chịu nhìn Hách Dĩnh, ai bảo cậu dám phá vỡ bầu không khí hường phấn giữa hắn và Khiết Tử Tịnh chi.
“Dạ... đội trinh sát vừa gửi tin về. Bên bọn phía Tây đã có động thái xuất binh.” - Hách Dĩnh hắng giọng nghiêm túc nói.
Nghe vậy, thái độ của Diêm Thừa Ngạo liền thay đổi hẳn.
“Hách Dĩnh, cậu ra ngoài báo với bộ chiến lược họp bàn gấp trong 10 phút nữa. Đồng thời hãy thông báo cho quân lính chuẩn bị sẵn sàng để có thể xuất quân bất kì lúc nào.” - Hắn nói, rồi vẫy tay ra hiệu Hách Dĩnh rời đi.
“Tuân lệnh.”
Sau khi Hách Dĩnh rời đi, hắn quay sang Khiết Tử Tịnh, ôn hoà nói: “Em chắc cũng nghe hiểu được tình hình rồi đúng không? Em và con về phủ trước đi, anh sẽ sớm trở về. Hãy nhớ, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng không được bước chân ta khỏi phủ nửa bước. Không có anh, em phải biết tự bảo vệ bản thân và cũng bảo vệ con nữa. Anh hứa, anh sẽ sớm trở về bên cạnh hai mẹ con em.”
Khiết Tử Tịnh hiểu chứ, cô hiểu là lão chồng ngốc nghếch của cô sắp phải ra chiến trường rồi. Cô không sợ cái việc phải ở lại một mình, cô là sợ việc không biết hắn ta có được an toàn hay không. Trên chiến trường thì việc gì cũng có thể xảy ra mà. Thế là cô cố gắng nở một cười tươi thật tươi với hắn, rồi chạy lại ôm chầm hắn một cái thật chặt, cô thì thầm: “Em sẽ chờ anh.”
“Được rồi, giờ thì quay về phủ đi.” - Hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, rồi đặt trên trán cô một nụ hôn nhẹ. Hắn cười, hắn vốn định nói với cô là kết quả trận chiến đã được quyết định rồi, vốn trận chiến này vô cùng dễ dàng, hắn có thể không cần ra mặt. Nhưng hắn muốn làm nhanh chóng cho xong nên mới cần phải huấn luyện binh lình như thế, chứ dăm ba bọn phản loạn phương Tây làm sao sánh được bằng chủ nhân của địa ngục này.
“Vâng.” - Khiết Tử Tịnh nhẹ nhàng nói, có chút nuối tiếc xoay lưng chậm rãi rời đi.
Diêm Thừa Ngạo cũng không muốn phí thời gian vô ích, ngay sau khi bóng dáng cô khuất hẳn, hắn lập tức bước từng bước thật dài, thật nhanh đến phòng họp. Về phần Khiết Tử Tịnh, lúc này cô đã về đến phủ. Cô khẽ thở dài, chiến tranh trên nhân giới rất khốc liệt, không biết dưới âm phủ này sẽ như thế nào đây?
“A Loan, nơi đây có thường xảy ra chiến tranh không?” - Khiết Tử Tịnh hỏi.
“Bẩm phu nhân, từ khi thần sinh ra đến nay thì chưa từng chứng kiến một trận chiến nào.” - A Loan mỉm cười đáp lại, y vừa nói vừa đặt tách trà trước mặt cô.
“Thật ra thần cũng không biết rõ về chiến tranh cho lắm. Nhưng thần nghĩ trận chiến này không có gì đáng lo ngại đâu. Người xem, nếu có việc gì thì Đại Vương đã phải thông báo cho dân chúng rồi đúng không. Huống chi lần này lại là đích thân Đại thiếu gia ra trận, thần tin là không có chuyện gì đâu.” - A Loan tiếp tục nói, một phần là để trấn an tinh thần của Khiết Tử Tịnh.
“Ý cô là sao?” - Khiết Tử Tịnh khó hiểu hỏi lại. Đột nhiên cô nhận ra, cô vốn chẳng biết gì về gia đình của Diêm Thừa Ngạo cả. Cô chỉ biết hắn là trưởng tử, cha hắn là Diêm Vương, còn mẹ và anh chị em của hắn cô hoàn toàn không biết.
“Thường mấy chuyện thế này, Đại thiếu gia sẽ đẩy cho Nhị thiếu gia. Thần có được nghe kể, lúc trước bọn phương Tây cũng đã từng có lần làm phản, Đại thiếu gia đẩy cho Nhị thiếu gia ra trận, trận chiến kéo dài hơn hai năm trời. Nhưng bên ta không thiệt gì nhiều về người và của hết, chủ yếu là do bên bọn phương Tây quá đông, cần mất nhiều thời gian để tiêu diệt.”
“2 năm cơ à...” - Khiết Tử Tịnh khẽ lẩm bẩm, bất giác cô đưa tay lên xoa bụng mình mấy cái.
Dường như có thể đọc được sự lo lắng của cô, A Loan nói tiếp: “Nhưng phu nhân yên tâm đi, lần này sẽ nhanh thôi. Đại thiếu gia đã ra lệnh cho bộ chiến lược đề ra một kế sách hoàn hảo sao cho cuộc chiến không được kéo dài quá ba tháng, người tập luyện binh lính gắt gao cũng chính vì mục đích này. Có lẽ chỉ sau vài tháng là Đại thiếu gia sẽ về thôi ạ.”
“Vậy à? À, A Loan, em có thể đi lấy giúp ta một chút hoa quả không?”
“Dạ vâng, được ạ.” - A Loan khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi A Loan rời đi, Khiết Tử Tịnh hắng giọng gọi: “Thần Tư Viễn, anh có ở đó không?”
“Thần có mặt, thưa phu nhân.” - Tức thì Thần Tư Viễn từ trong cái bóng của cô xuất hiện. Cậu ta kể từ sau khi Khiết Tử Tịnh bị bắt cóc, đã lập một khế ước với cô, khế ước này giúp cậu ta có thể chui vào bóng của cô, lúc nào cô gặp nguy hiểm là cậu có thể chui ra ngay tức thì.
“Cậu có biết gì về những người em của Diêm Thừa Ngạo không?” - Khiết Tử Tịnh hỏi.
“Ý người là về nhị thiếu gia ạ? Thần cũng có biết đôi chút, thần không được gặp ngài ấy nhiều, nhị thiếu gia là người khá nội tâm, ngài ấy không được năng động giống đại thiếu gia. Hiện tại thì ngài ấy không còn ở đây nữa, nên nếu phu nhân muốn gặp thì e rằng hơi khó.” - Thần Tư Viễn lễ phép nói.
“Không còn ở đây nữa? Ý cậu là sao?”
“Vâng, hiện tại ngài ấy đang ở trên Thiên Cung với tư cách là du học sinh trao đổi. Cũng có tin đồn là mối quan hệ giữa ngài ấy và Đại thiếu gia không được tốt lắm, cũng có tin đồn là thật ra quan hệ của hai người họ rất tốt. Thật ra mấy chuyện này không đáng để người để tâm đâu, khi nào người gặp được nhị thiếu gia thì sẽ biết được ngài ấy là người như thế nào thôi.”
“Cậu nói cũng có lý, trên đời này thứ không đáng tin nhất là mấy cái tin đồn nhảm đấy.” - Khiết Tử Tịnh gật gù ra vẻ đồng tình, cô nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thế còn Diêm Hậu thì sao?”
“Bẩm phu nhân, về Diêm Hậu thì thần không biết nhiều thông tin lắm. Thần chỉ biết hiện tại ngài ấy đã mất rồi.” - Thần Tư Viễn ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, “Vốn không có quá nhiều thông tin về Diêm Hậu được công khai, thần nghĩ chuyện này chỉ có Đại Vương cùng hai vị thiếu gia mới nắm rõ chi tiết thôi.”
“Hừm, có khi ta không nên biết nhiều quá. Càng biết nhiều càng dễ chết. Thôi được rồi, cậu vào bảo A Loan gói bánh quy lại cẩn thận. Chúng ta sẽ ra ngự hoa viên ngồi một chút.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
——————
Ngày Diêm Thừa Ngạo hành quân ra chiến trường, Khiết Tử Tịnh không hề ra chào. Không phải cô không muốn, mà là cô không nỡ. Cũng chả biết từ bao giờ, cô đã đem lòng yêu hắn, cô sợ rằng nếu cô nhìn hắn rời đi, cô sẽ khóc mất.
Cũng vừa khéo, Diêm Thừa Ngạo cũng không muốn nhìn thấy mặt Khiết Tử Tịnh. Hắn cũng không nỡ, cũng sợ rằng nếu nhìn thấy cô thì hắn sẽ lại dao động mà không nỡ rời. Hôm trước, hắn đã tìm thấy một túi bùa nhỏ ở trong túi đồ mà cô đã đem đến cho hắn, kèm một bức thư nhỏ từ cô nói rằng đây là lá bùa may mắn mà cô làm dành tặng hắn với mong muốn là hắn sẽ mau chóng về với mẹ con cô. Hắn vui lắm, cứ giữ lá bùa ở cái túi áo trước ngực trái không thôi, bởi hắn muốn giữ “cô” ở gần tim hắn nhất có thể.
“Phu nhân, người có chắc là không muốn lại gần hơn không ạ?”
“Ừm, ở đây là được rồi.” - Khiết Tử Tịnh khẽ cười, tuy nói là không đến tiễn Diêm Thừa Ngạo nhưng cô vẫn đứng trên ban công của tầng cao nhất trên phủ của hắn, dõi theo hắn đến khi bóng lưng hắn khuất xa dần.
“Thần có điều thắc mắc, nếu phu nhân lo lắng cho đại thiếu gia đến như vậy, sao người lại không đi tiễn ngài ấy?” - Thần Tư Viễn hỏi.
Nghe vậy, Khiết Tử Tịnh khẽ lắc đầu, cô đáp: “Không được, như thế sẽ khiến ta và cả chàng ấy đều vương vấn, không nỡ rời xa mất. Sau này khi cậu tìm được ý trung nhân của đời mình thì cậu cũng sẽ hiểu thôi.”
“Thần đã lập khế ước với phu nhân, cho nên thần sẽ mãi ở bên trong cái bóng của người, chuyện tìm ý trung nhân là điều bất khả thi. Người chết, thì thần sẽ chết. Kể cả người có tái sinh thì thần cũng vẫn là cái bóng của người.” - Nói đến đây, thái độ Thần Tư Viễn nghiêm túc hẳn, cậu ta quỳ xuống, lễ phép nói.
Khiết Tử Tịnh lại nở một nụ cười bất lực nhìn cậu thanh niên đang quỳ trước mặt kia. Thần Tư Viễn là một con người cứng đầu, mặc cho cô đã nói là không cần thiết phải lập khế ước như thế đâu nhưng cậu ta vẫn cứ cứng đầu không chịu thôi, cứ cầu xin cô lập cho bằng được. Khiết Tử Tịnh khẽ thở dài xoa đầu cậu ta rồi nói: “Cậu yên tâm, khi nào cậu tìm được đối tượng ta sẽ giải trừ khế ước cho cậu.”
Thần Tư Viễn chỉ đáp lại câu trả lời của Khiết Tử Tịnh bằng một nụ cười. Cậu ta không dám nói với cô rằng cái khế ước này không thể giải được, nó vẫn phải tiếp tục như thế dù cho cả hai có chết đi chăng nữa. Nhưng ngay từ đầu cậu ta đã nói dối cô rằng nó có thể phá giải khi cậu ta năn nỉ muốn kí cái khế ước này rồi, chắc vì cậu ta biết nếu nói sự thật ra thì cô sẽ không bao giờ đồng ý mất.
“Bây giờ người tính làm gì thưa phu nhân?” Thần Tư Viễn đứng dậy, lễ phép hỏi.
“Đến Diêm Điện thôi, hôm nay Đại Vương có mời ta đến chơi cờ.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười đáp, cô luyến tiếc nhìn lại cánh cửa thành một lần cuối rồi xoay lưng rời đi.