Kể từ này biết mình có thai, Khiết Tử Tịnh được Diêm Thừa Ngạo dung túng vô cùng. Bất kể cô làm gì hay muốn gì cũng đều được hắn đáp ứng. Cứ thế, cũng vài tuần trôi qua, điều duy nhất khiến Khiết Tử Tịnh phiền hà chính là cái sự tăng động của Diêm Thừa Ngạo, ngày nào nhìn thấy cô, y như rằng câu đầu tiên hắn nói là: “Không biết tiểu công chúa nhỏ của ba bao giờ mới chào đời ha.”
Khiết Tử Tịnh cũng không biết hắn đã nghĩ gì nữa, rõ ràng cô mới mang thai được mấy tuần, còn chưa biết được giới tính, mà hắn cứ mặc định đứa bé là con gái. Ngày nào cũng ghé sát vào bụng cô rồi cứ “công chúa nhỏ”, “tiểu bảo bối” làm cô sởn hết cả da gà.
Nhưng dù vui là thế, mấy ngày nay Diêm Thừa Ngạo cũng có phiền não của riêng hắn. Hắn dạo này... phải ăn chay! Khiết Tử Tịnh không cho hắn động vào dù chỉ một chút. Mặc cho bác sĩ bảo không sao, nhưng vì lí do an toàn, hắn đã bị cấm. Cho nên dạo này Diêm Thừa Ngạo rất buồn, rất dễ tổn thương.
Một ngày nọ, khi Khiết Tử Tịnh cùng Diêm Thừa Ngạo đang cùng nhau ngồi tắm nắng thư giãn bên ngoài hiên nhà. Thì đột nhiên, mọi thứ trở nên đảo lộn, quãng thời gian bình yên của hai người lại một lần nữa bị xé nát.
“Xin chào Diêm thiếu gia và phu nhân, đã lâu không gặp hai người. Hai người có khỏe không?” - Hắc Vô Thường không biết từ đâu xuất hiện, y mỉm cười rồi lễ phép cúi chào.
“Chào ông, đã lâu không gặp. Ông vẫn khỏe chứ?” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười đáp lại.
“Vâng, thần vẫn khoẻ. Thần nghe nói phu nhân đang có hỉ, chúc mừng người.”
“Cảm ơn ông. Ông ngồi xuống uống tách trà nhé?”
“Có chuyện gì khiến ông phải cất công lên tận đây thế?” - Diêm Thừa Ngạo nhíu mày nhìn Hắc Vô Thường, thú thực thì hắn không mong sẽ gặp người đàn ông này vào lúc này. Bởi hễ ông ta xuất hiện là e rằng có chuyện.
“Thưa thiếu gia, thần ở đây theo lệnh của Đại Vương, mong ngài lập tức cùng phu nhân quay trở lại Âm Phủ.” - Hắc Vô Thường đột nhiên nghiêm túc hẳn, thậm chí y còn quỳ xuống hành lễ, vốn việc này là không cần thiết và đã được bãi bỏ từ lâu.
Nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của Hắc Vô Thường, Diêm Thừa Ngạo càng khó chịu hơn. Chắc chắn một trăm phần trăm là có chuyện gì đấy xảy ra rồi. Hắn nhìn sang Khiết Tử Tịnh, vẫn giữ thái độ ôn nhu với cô, hắn nói: “Em vào trong kêu A Loan chuẩn bị đồ trước đi, chúng ta sẽ khởi hành sớm thôi.”
Khiết Tử Tịnh cũng tự nhận biết được tình hình hiện tại, cô chỉ gật đầu, không đáp. Rồi nhanh chóng đi vào trong nhà. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé! “Tóm tắt tình hình ngắn gọn đi.” - Sau khi bóng dáng Khiết Tử Tịnh đã khuất lối, Diêm Thừa Ngạo ngay lập tức trưng bộ mặt nghiêm nghị ra, hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng. Là quân phản loạn phía Tây làm loạn, bọn chúng có vẻ như muốn khiêu chiến với chúng ta, sáng sớm hôm nay chúng ta vừa nhận được thư tuyên chiến của bọn chúng. Khả năng nổ ra chiến tranh là cực kì cao, nếu nổ ra chiến tranh thì tất nhiên người phải ra trận mà phu nhân lại đang mang long thai, e rằng để một mình phu nhân ở lại đây sẽ rất nguy hiểm. Cho nên Đại Vương đã yêu cầu hai người lập tức quay trở về Âm Phủ, một phần để bảo vệ phu nhân chu toàn hơn, một phần cũng để dễ dàng bàn bạc kế hoạch.” - Hắc Vô Thường nói.
“Bọn phía Tây từ trước đến nay đã luôn muốn tạo phản, nhưng chúng không có cái gan cũng không đủ khả năng để làm điều đấy, nên về cơ bản chúng vẫn miễn cưỡng phục tùng. Sao tự dưng bây giờ chúng lại có đủ gan để tạo phản rồi?”
“Về chuyện này thì chúng thần vẫn đang trong quá trình điều tra. Không ngoại trừ khả năng có người đã tiếp viện cho bọn chúng.”
“Có đối tượng khả nghi chưa?”
“Thưa, hiện tại vẫn chưa có ai cả.”
Diêm Thừa Ngạo khó chịu chép miệng một cái, ngay bây giờ đây hắn chỉ muốn đè bẹp bọn phía Tây kia một phát cho đáng đời chúng nó đi. Hừ, làm phản lúc nào không làm, lại nhắm ngay thời kì mặn nồng của hắn và phu nhân. Đột nhiên, trong đầu Diêm Thừa Ngạo xuất hiện một tình huống người cha đi đánh giặc về, con gái ở nhà không nhận ra cha của mình nữa. Nghĩ đến việc, một ngày nào đó hắn sẽ phải nhận một câu hỏi từ chính miệng con gái mình: “Ông là ai?”, hắn sốc, hắn không tin, hắn không muốn tin. Hắn sẽ đập nát bọn phản loạn kia sớm nhất có thể, hắn thề!
“Ta sẽ đập nát lũ khốn ấy. Hắc Vô Thường, sau khi quay về Âm Phủ, ngươi hãy mau đi tập hợp quân, thành lập ra một đội chủ chốt để họp bàn kế hoạch ngay trong nay mai, càng sớm càng tốt. Chính ta sẽ là người cầm quân đi đè bẹp lũ khốn phản loạn ấy.”
“Tuân mệnh, thiếu gia.” - Hắc Vô Thường lễ phép cúi đầu nói.
“Không ngờ lần này thiếu gia lại hăng hái đến thế. Mình cứ nghĩ thiếu gia sẽ như mọi khi, không muốn đi rồi lại đẩy cho nhị thiếu gia cầm quân dẹp loạn cơ. Thiếu gia thật sự đã thay đổi rồi.” - Hắc Vô Thường cảm động nghĩ, mảy may không nghĩ tới nguyên nhân sâu sa của Diêm Thừa Ngạo.
——————
Quyết tâm để không bị lãng quên của Diêm Thừa Ngạo vô cùng lớn. Thật vậy, vừa đặt chân đến Âm Phủ, hắn đã tức tốc triệu tập một đội quân chủ chốt, cày ngày cày đêm để có thể lập ra một kế hoạch hoàn mỹ khiến cho trận chiến chỉ kéo dài tối đa hai tháng. Cũng chính vì chuyện này mà tiếng xấu của hắn vô tình bị truyền ra xa, toàn quân gọi đều gọi hắn là “Ác Ma”, mặc dù hắn cũng không phải con người. Hắn ra lệnh rằng bằng mọi giá phải khiến cho trận chiến này kéo dài không quá hai tháng. Đồng thời hắn cũng huấn luyện quân đội bằng những biện pháp khắt khe nhất. Khiến ai ai cũng phải khiếp sợ mỗi khi chạm mặt.
Thường thì hắn cũng không quan tâm đến mấy tin đồn nhảm đâu. Nhưng có một ngày, Khiết Tử Tịnh đã nói với hắn: “Nếu anh cứ như thế, sau này đứa nhỏ sinh ra sẽ bị gọi là con của Ác Ma. Có khả năng nó sẽ sợ anh nếu tiếng xấu của anh vẫn tiếp tục được lan truyền rộng rãi đấy.”
Sau đó, tự dưng quân đội của hắn cảm thấy dễ thở hơn hẳn. Hắn trở nên dễ tính hơn nhiều, cho phép trận chiến được diễn ra không quá ba tháng. Toàn quân đội ai ai cũng cảm thán Khiết Tử Tịnh, họ còn gọi cô là thiên thần quốc dân mặc dù chưa được tận mắt thấy được nhan sắc xinh đẹp được đồn thổi của cô.
——————
Một tháng sau:
“Phu nhân, chúc người có một buổi trưa tốt lành. Hôm nay người lại mang cơm trưa đến cho thiếu gia sao ạ?”
“A chào cậu, Bạch Quân, lâu lắm không gặp cậu. Cậu đã ăn trưa chưa?” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười nhìn Bạch Quân, cô hỏi.
“Thần đã ăn rồi thưa phu nhân. Thiếu gia đang ở trong phòng đợi người đấy ạ. Thật là, người cứ chiều thiếu gia như thế sẽ sinh hư đấy. Hồi trước khi người mang cơm đến cho thiếu gia thì ngài ấy còn chịu ăn cơm ở doanh trại, giờ thì ngài ấy chỉ ăn mỗi cơm do người mang đến thôi.” - Bạch Quân khẽ thở dài bất lực nói.
“Haha, không sao. Cũng vừa hay ta có thể tập thể dục sau bữa ăn mà. Dạo này tình hình của bộ chiến lược các cậu sao rồi?” - Khiết Tử Tịnh nở một nụ cười trừ, nhanh chóng lái sang chuyện khác.
“Haiz, nhờ ơn phu nhân nên bọn thần đã có thể dễ thở hơn đôi chút, nhưng chung quy lại thì nó vẫn là địa ngục của địa ngục. Mà chúng thần còn đỡ, quân lính còn khổ hơn gấp trăm lần. Phu quân của người giờ nổi tiếng khắp nơi với cái danh “Ác Ma Của Doanh Trại” rồi đấy ạ.” - Bạch Quân cũng nở một nụ cười trừ đáp lại, hình như kể từ khi đặt chân vào cái doanh trại này y chưa từng một lần được bước chân ra ngoài vui chơi như hồi trước.
“Các cậu vất vả rồi, cố lên nhé.” - Khiết Tử Tịnh vỗ vai Bạch Quân mấy cái rồi nói tiếp: “Ấy chết, tôi phải đi đến chỗ Thừa Ngạo bây giờ đây. Gặp lại cậu sau.”
Bạch Quân cũng không đáp lại nữa, y chỉ lễ phép cúi đầu chào Khiết Tử Tịnh rồi lại tiếp tục làm công việc đang dang dở của mình.
“Cốc, cốc, cốc. Em vào được không, phu quân?” - Khiết Tử Tịnh gõ nhẹ ba tiếng lên cánh cửa đang mở, cô nhìn con người đang nghiêm túc làm việc kia không kìm lòng được mà khẽ nở nụ cười. Không ngờ có một ngày cô được chứng kiến cảnh hắn ta nghiêm túc làm việc như thế, trên cương vị của một người vợ hiền, cô rất cảm động.
Diêm Thừa Ngạo nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô, liền nhanh chóng vứt bỏ đống tài liệu đang cầm xuống bàn, nhanh chóng chạy về phía cô: “Phu nhân, anh chờ mẹ con em sắp chết đói luôn rồi nè.”
“Nếu đã đói như thế, sao anh không ăn cơm ở doanh trại luôn đi?” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói, rồi theo từng bước đỡ của hắn mà tiến vào trong căn phòng.
Diêm Thừa Ngạo mỉm cười, cầm lấy túi đồ trên tay của Khiết Tử Tịnh rồi đỡ cô ngồi xuống. Chính cái sự ôn nhu cưng chiều này của hắn đối với cô suốt hơn một tháng qua, làm cô không thể giữ nổi tự trọng nữa mà cũng đổ đứ đừ hắn. Hắn đáp: “Anh thích ăn đồ ngon, mà cơm phu nhân mang đến tất nhiên là ngon hơn nhiều so với cơm ở đây rồi.”
“Anh chỉ được cái lẻo mép thôi.” - Khiết Tử Tịnh bĩu môi nói.
“Để xem, ngoài cơm ra em còn mang gì đến cho anh nữa à?” - Diêm Thừa Ngạo vừa hỏi vừa đặt hộp cơm lên bàn rồi nhìn vào túi đồ.
“Ừm, mang cho anh mấy vật dụng cá nhân, hôm nay anh cũng không về đúng không? Sáng nay em đi dạo phố cùng với A Loan, thấy một cái áo sơ mi khá hợp với anh, vậy nên em đã mua nó.” - Khiết Tử Tịnh mỉm cười nói.
Diêm Thừa Ngạo cầm chiếc áo sơ mi mới toanh lên, nâng niu nó tựa như bảo vật vậy. Hắn quay sang thơm má cô một cái, tâm trạng trở nên vui vẻ như một đứa trẻ lên ba, hắn nói: “Cảm ơn phu nhân. Anh sẽ đem nó trưng bày trong tủ kính. Từ nay chiếc áo sơ mi này sẽ trở thành bảo vật của nhà mình.”
“Khỏi. Em nghĩ bảo bảo nhà mình không thèm chiếc áo sơ mi đã qua mấy chục năm của anh đâu.” - Khiết Tử Tịnh bình thản dập tan ảo vọng hão huyền của hắn.