Điếm Tiểu Nhị

Chương 42




Ăn cơm chiều xong mới nhớ tới hôm nay hình như là tết hoa đăng, dự tính dẫn tiểu Nhị Nguyệt cùng Nhất Nguyệt đi ra ngoài chơi đùa, vài ngày trước còn vừa cầm lương cao lần đầu tiên trong đời, cơ hội tốt như vậy tự nhiên là không thể bỏ qua. Quay đầu nhìn đại lão bản đang ngồi uống trà một chút, trong lòng rối rắm một hồi, nhăn nhó tiêu sái đi qua.

"Ảnh Nguyệt, một hồi ngươi có rảnh không?" Sau khi nói xong lại có điểm hối hận, nếu đại lão bản cự tuyệt thì làm sao bây giờ?

"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt ngẩng đầu lên từ trên trang sách, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

"Nếu là có rảnh, muốn đi ra ngoài một chút hay không?" Nghĩ rằng nếu không đi, cũng có thể dùng tình dùng lý để thuyết phục, mỗi ngày trốn ở thư phòng trừ bỏ công việc vẫn là công việc gây hại thể xác và tinh thần, ngươi xem người hiện tại so với ta còn nhỏ hơn 2 tuổi, hiện tại đều thành cái dạng gì.

"Phu quân đây là muốn ra phủ?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng buông sách, nâng tay vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai.

"Ân, hôm nay là tết hoa đăng, nghe nói thực náo nhiệt, chúng ta đi nhìn xem đi." Đột nhiên cảm thấy đại lão bản không hổ là mỹ nữ, động tác vén tóc này đều thu hút ánh mắt người khác như vậy, không được, ngày khác có cơ hội nhất định phải đứng trước gương luyện tập động tác này một chút.

"Phải không, phu quân trước kia chưa từng xem qua?" Tiêu Ảnh Nguyệt mỉm cười mà chống đỡ.

"Không có!" Thành thật gật đầu, đến thế giới này đều sắp ba năm, còn không có thật sự trải qua ngày hội trọng đại này, tết hoa đăng trước kia đều ở Đệ Nhất lâu làm công kiếm tiền, không có thời gian xem.

Tiêu Ảnh Nguyệt đánh giá người gật đầu một chút, tiếp theo thời điểm nâng chung trà lên, che dấu suy tư trong mắt chợt lóe mà qua, suy tư qua đi là hiểu rõ cùng nghi hoặc.

"Tiểu thư, cô gia." Trong lúc này, Cầm Thư cùng Mộc Vân Trúc từ bên ngoài gõ cửa tiến vào, Mộc Vân Trúc cầm trong tay một ít quần áo đã giặt, Cầm Thư cầm trong tay một phong thư.

"Tiểu thư, Vị Ương tiểu thư kêu người truyền thư đến." Cầm Thư cũng không lảng tránh Bạch Liêm ngồi ở một bên, thời điểm nói xong ánh mắt còn theo bản năng liếc mắt nhìn cô gia nhà mình một cái.

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt phát ra một tiếng nghi vấn, chọn mi tiếp nhận, mở ra phong thư, lấy ra lá thư bên trong, xem xong dương dương tự đắc nhướn mi, tùy ý buông lá thư, nhưng không có nói cái gì, như là đang suy tư bình thường.

"Ảnh Nguyệt, ngươi nếu có việc phải làm, liền ngày khác vậy, ta đi trước tìm Tô Văn Nhất Nguyệt và Nhị Nguyệt." Xem bộ dáng đại lão bản giống như có việc.

"Phu quân, chờ một lát." Tiêu Ảnh Nguyệt ngẩng đầu ngăn lại người chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ân?" Ta dừng lại động tác muốn đứng lên, nghi hoặc nhìn đại lão bản.

"Phu quân, một vị bằng hữu(*) vừa rồi sai người truyền đến lời nhắn, mời phu quân cùng ta du hồ ngắm đèn, không biết phu quân có nguyện ý bồi Ảnh Nguyệt đi phó ước(**) trước?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong cười nhìn người trước mắt rõ ràng sững sờ.

(*): bạn bè

(**): kiểu như có người hẹn mình thì mình đi đến đó, đại loại vậy

"Ngạch?" Bằng hữu, bằng hữu của đại lão bản? Ta hình như không biết những người này, trừ người của Tiêu phủ ra, đương nhiên cũng không phải rất quen thuộc người của Tiêu phủ.

"Phu quân, không phải mới vừa muốn đi ra ngoài xem tết hoa đăng sao, lúc này trên đường phi thường náo nhiệt, tự nhiên có thể du ngoạn một phen, nếu nói đến ngắm đèn, tất nhiên là so ra kém ngắm đèn trên du thuyền bên hồ." Tiêu Ảnh Nguyệt nói rất nhẹ, nhưng mỗi một câu nói, lòng người liền dao động một phần, đặc biệt nói đến có thể du hồ, do dự trong lòng ta hoàn toàn bị đánh mất, ngược lại lo lắng nàng nửa đường đổi ý rất nhanh gật đầu.

"Như thế, phu quân có thể chờ một lát?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn ý cười, nhìn người trước mắt này giống như lo lắng nàng sẽ đổi ý liền liều mạng gật đầu.

"Được!" Xem quần áo trên người đại lão bản, không cần nghĩ cũng biết đại lão bản đây là muốn đi thay quần áo, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút, thầm nghĩ, cũng đi đổi một bộ tốt lắm.

Nhìn bóng dáng đại lão bản, chạy tới mở ra tủ quần áo, nhìn một dãy quần áo thuộc về chính mình. Quần áo nơi này đều là sau khi đến Tiêu phủ mới một lần nữa mua, tuy rằng không phải do chính mình chọn lựa, nhưng quần áo mỗi ngày đưa tới đều là dựa theo tỉ lệ dáng người của ta mà làm, hơn nữa đều là quần áo màu tối.

Nhìn quần áo trong ngăn tủ, buồn rầu một chút, hẳn là nên mặc cái gì mới tốt đâu, nhìn một lần, nhìn đến bộ áo dài màu trắng đặt ở cuối cùng phía dưới, không chút nào do dự đưa tay lấy ra. Bộ này là vì đưa Nhất Nguyệt đến trường mới nhịn đau mua một bộ quần áo màu sáng duy nhất, liền nó đi.

Đổi tốt quần áo phát hiện đại lão bản còn không có đi ra, nhịn không được chạy đến trước gương ở bàn trang điểm của đại lão bản. Nhìn người trong gương, một thân áo trắng, lớn lên tuy rằng không phải cao lớn uy mãnh, phong lưu phóng khoáng, dung mạo như Phan An(*), nhưng nhìn cũng coi như một thư sinh thanh tú đi. Càng xem càng phát tự kỷ nhịn không được, nếu lại đến đem cây quạt vậy nhìn càng tiêu sái. Soi gương xong trước khi chuẩn bị xoay người gặp trong gương chiếu thêm một bóng dáng, mới nghĩ xoay người kết quả không cẩn thận nhìn đến bên trong gương còn có một mỹ nhân đồng dạng là một thân áo trắng, đang tựa tiếu phi tiếu nhìn qua. Trên mặt bắt đầu có chút nóng lên, cũng không biết động tác vừa rồi có bị nàng nhìn thấy hay không.

(*): Phan An là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc xưa

"A, ha ha, cái kia, Ảnh Nguyệt ngươi đổi xong rồi!" Vốn định nói thời tiết hôm nay không tệ, nhưng nghĩ lại hình như không phải thực thích hợp.

"Ân, phu quân cũng đổi xong rồi?" Tiêu Ảnh Nguyệt cố nén cười.

"......" Có cái động nào hay không?

"Cô gia, còn chưa từng nhìn thấy ngươi mặc qua áo trắng đâu!" Cầm Thư nói xong che miệng cười khẽ, có thâm ý khác nhìn quần áo trên người tiểu thư nhà mình.

"Ngạch...." Xấu hổ nhìn đại lão bản, trong lòng hơi hơi ảo não, hôm nay đầu óc mơ hồ rất lợi hại, không có việc gì tâm huyết dâng trào đi mặc áo trắng làm gì, kiên trì giải thích:"Ân, ngẫu nhiên đổi một chút cũng không sai, hơn nữa quần áo này mua đến chính là để mặc."

Cầm Thư cười khẽ ra tiếng, Mộc Vân Trúc thực không chừa chút mặt mũi phiên một cái xem thường.

Tiêu Ảnh Nguyệt cố nén cười, đi lên phía trước, đối với người vẻ mặt đỏ bừng nhẹ giọng nói:"Phu quân, Ảnh Nguyệt lúc trước từng nghe có người dạy đứa nhỏ như thế này: 'Đừng mặc quần áo màu trắng, dễ dàng bẩn'."

"Ngạch...." Lời này sao lại quen thuộc như vậy, ta kinh ngạc nhìn đại lão bản.

"Nếu phu quân đã đổi xong rồi, chúng ta đây đi ra ngoài đi, chớ để làm cho người ta đợi lâu." Tiêu Ảnh Nguyệt tâm tình tốt dẫn đầu đi ra ngoài.

Cầm Thư chịu đựng tiếng cười, đi theo sau lưng tiểu thư của mình đi ra ngoài.

"Ta nói cô gia, ngươi định đứng ở đây đến khi nào, tiểu thư cùng Cầm Thư đã muốn đi ra ngoài." Mộc Vân Trúc lần này là ngay cả xem thường đều lười phiên, nàng thật sự là không nghĩ ra tiểu thư các nàng như thế nào sẽ thích một người lại sắc (háo sắc), lại ngốc lại khờ như vậy.....

"Ân." Vội vàng đuổi theo, cái này về sau lại nói.

===================================

Ngồi ở trên xe ngựa, đối với ánh mắt của hai người Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư, lựa chọn học da mặt thật dày — bỏ qua, về phần đại lão bản, ôi chao, xoa nắn ngón tay, nên nói cái gì đây.

"Ảnh Nguyệt, chúng ta đây là trước đi dạo phố hay là đi du hồ?" Này đang ngồi ở trên xe ngựa, nếu đi dạo phố hẳn là cũng không ngồi xe ngựa đi, bất quá tha thứ ta thật sự là không biết nên nói cái gì.

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt giống như nhìn người nắm nắm các ngón tay.

"Chúng ta đây là trước đi du hồ?" Thanh âm bên ngoài xe càng lúc càng lớn, xe ngựa nhưng không có dấu hiệu dừng lại.

"Ân, phu quân không muốn?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong hơi hơi nhướn mày.

"Không, không phải." Thế nào có thể không muốn, ta này không phải đang tìm đề tài nói sao.

Tiêu Ảnh Nguyệt buồn cười nhìn người trước mắt cúi đầu giống tiểu hài tử chơi đùa các ngón tay, cũng không nghĩ mở miệng giải cứu người đang đem bả đầu cúi xuống đến sắp chạm đất kia.

Không có nghe đến thanh âm đại lão bản, nhưng lại không biết nói nên cái gì cho tốt, chỉ có thể trầm mặc.

"Tiểu thư, cô gia, đã đến." Cũng không biết tiếp tục bao lâu, rốt cục truyền đến thanh âm xa phu.

"......" Ngẩng đầu, rốt cục đến, không đợi tiếp đón, ta chạy trối chết dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị trốn một chút. Quay đầu nhìn xem khoảng cách giữa càng xe và mặt đất, đứng ở băng ghế Tiêu Nhất đã chuẩn bị tốt, mới muốn nói, Mộc Vân Trúc cũng Cầm Thư hai người trước sau xuống dưới.

"Cẩn thận một chút." Hiện tại tuy rằng trên đường đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng không phải rất rõ ràng, vốn định hỗ trợ đỡ một phen, nhưng vừa thấy tầm mắt Mộc Vân Trúc trong đêm đen đều có thể cảm giác được kia, ngượng ngùng thu hồi tay.

"Ảnh Nguyệt, có chút tối, cẩn thận một chút." Nhìn đại lão bản một thân áo trắng đi ra, không chút nghĩ ngợi đưa tay lên, đỡ nàng xuống xe.

Tiêu Ảnh Nguyệt, nhờ bàn tay chủ động đến giúp đỡ chính mình, trong bóng đêm, nét mặt biểu lộ một chút tươi cười không dễ phát hiện, cầm bàn tay có chút mồ hôi ẩm ướt, chậm rãi xuống xe.

Đỡ đại lão bản xuống dưới, mới phát hiện đoàn người chúng ta đã đi tới bên hồ, mặt trăng sáng nhô lên cao, bầu trời đầy sao. Kính hồ ngày thường to như vậy, trên mặt hồ có nhiều ngọn đèn, tiếng ca tiếng đàn lượn lờ, thỉnh thoảng từ xa xa truyền đến tiếng đọc diễn cảm thơ ca, tiếng lỗ mãng trêu đùa.

Quay đầu nhìn đại lão bản bên người, một thân áo trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, ở dưới ánh trăng, càng lộ ra thanh nhã cao thượng, không giống người ở nhân gian. Đại lão bản như vậy, về sau hẳn là người như thế nào sẽ đứng bên cạnh nàng? Trong đầu hiện lên vị đại thiếu gia Hiệp gia trên đường ngẫu nhiên gặp được kia, hắn rõ ràng cũng coi như là tuấn tú lịch sự, dáng vẻ xuất chúng. Nhưng nhìn đại lão bản, không biết vì sao nghĩ đến nếu ngày khác là hắn đứng ở chỗ này cùng đại lão bản du hồ, lại thấy không phải hài hòa như vậy.

"Phu quân, đây là làm sao vậy?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghi hoặc nhìn người người bên cạnh ngẩn người nhìn mình, tay bị nắm, chậm rãi bị dùng sức bắt lấy, ý cười trên mặt không thấy, nghi hoặc cùng lo lắng đánh giá người bên cạnh.

"Ân?" Hoàn hồn, đại lão bản đây là làm sao vậy, như thế nào lại nhăn mày?

"Phu quân đây là không thoải mái sao?" Khi Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi lo lắng nâng lên một bàn tay khác không có bị nắm chuẩn bị chạm đến cái trán đối phương, đối phương lại mở miệng nói:"Ảnh Nguyệt, hai năm về sau...." Nhưng nói một nửa liền dừng lại, nói xong còn cúi đầu.

Hai năm về sau, hai năm về sau thế nào đây, vì cái gì trong lòng sẽ không thoải mái?

"Phu quân, có chuyện gì muốn nói với Ảnh Nguyệt sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, trong lòng thở dài.

"Ân? Ân, không có việc gì." Hoàn hồn, bị nhìn có điểm chột dạ, tiếp tục cúi đầu, mới phát hiện, chính mình còn đem tay đại lão bản nắm chặt trong tay, vội vàng chuẩn bị buông ra, lại bị nắm lại.

"Phu quân, thân thể không thoải mái?" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong ánh mắt hướng bên cạnh dời vài phần, trong lòng mặc dù đối với hành vi của mình hơi hơi ngượng ngùng ảo não, nhưng trên tay lại không buông ra.

"Ân? A?" Sau đó, khiếp sợ, nếu nói lúc này được đại lão bản chủ động nắm tay, cảm giác giống như bị kinh hách quá độ. Trong lòng đang kinh hách đồng thời cũng buông ra ý tưởng loạn thất bát tao vừa rồi, trong kinh hách còn sinh một loại kinh hỉ càng sâu hơn so với thời điểm kí hiệp nghị khi mới gặp đại lão bản hay thời điểm nhận được một khoản tiền lương nhiều hơn so với làm tiểu nhị, càng thêm vui sướng.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn người trước mắt ngơ ngác bị chính mình nắm tay, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tin tức bất hạnh, ta phải 17 hào mới có thể trở về.

_______Hết chương 42_______

Mấy chương đầu tiên tiểu Bạch gặp bóng dáng màu trắng của đại lão bản rồi dạy tiểu Nhị Nguyệt không được mặt đồ trắng, lúc đó Ảnh Nguyệt người ta nghe hết đó, có nhìn tiểu Bạch một cái, sau này biết tiểu Bạch là người nói câu đó =))))) giờ lôi ra chọc bản lại =))) Bạch Liêm tự lấy đá đập chân mình =)))

Mấy trò con bò của tiểu Bạch đều vô tình bị đại lão bản bắt gặp..... chắc lúc đó bạn ấy muốn đội quần lắm...... =))))) nhiều lúc bạn ấy cũng bánh bèo đòi học mấy động tác quyến rũ của đại lão bản mà chợt nhận ra mình làm quá... nên thôi, vì đại lão bản người ta là mỹ nhân làm gì chả đẹp =)))))