Điếm Tiểu Nhị

Chương 41




"Tiểu thư, một hồi có nên gọi cô gia thức dậy không?" Cầm Thư đảo nước nhẹ nhàng giúp tiểu thư nhà mình lau rửa phía sau lưng trắng nõn. Hôm nay buổi chiều nàng cùng Mộc Vân Trúc cùng Hiệp Nhị tiểu thư du hồ trở về, trở lại sân viện, mới từ trong miệng bọn tỷ muội biết được, buổi chiều hôm nay cô gia cùng tiểu thư là ân ái, tình cảm như thế nào. Tiểu thư cùng cô gia hai người ngủ trưa từ buổi chiều cho đến mấy khắc trước khi các nàng trở về, tiểu thư mới tỉnh lại.

Tin tức này làm nàng cùng Mộc Vân Trúc kinh ngạc rớt cằm. Từ sau khi tiểu thư cùng cô gia thành thân liền thay đổi rất nhiều, trở nên càng ngày càng không giống tiểu thư của trước kia. Cũng không phải nói tiểu thư hiện tại không giống với tiểu thư lúc trước, chính là lúc tiểu thư các nàng còn không có chính thức nhận trách nhiệm quản lí sự vụ trong phủ, tiểu thư các nàng lúc đó là giống như hiện tại khi cùng một chỗ với cô gia, trên mặt thiếu phân cảm giác cách người ngàn dặm.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhắm mắt lại, nghe được lời nói Mộc Vân Trúc, nghĩ đến buổi chiều trước khi đi vào giấc ngủ, sau khi người nọ nghĩ đến nàng đã ngủ, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi, khóe miệng nhịn không được hơi hơi hướng về phía trước giơ lên, hồi đáp: "Để cho nàng ngủ nhiều thêm một chút đi, đến khi dùng bữa lại gọi nàng thức dậy cũng được."

Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn tiểu thư nhà các nàng khóe miệng mỉm cười, quay đầu nhìn nhau. Trên mặt tiểu thư các nàng rốt cục lại lộ ra tươi cười như vậy, không phải nói tiểu thư không cười qua thế này, từ sau khi tiểu thư thành thân, trên mặt luôn sẽ thường xuyên lộ ra tươi cười như vậy. Nhưng không biết một buổi tối vài ngày trước tiểu thư cùng cô gia hai người phát sinh chuyện gì, từ khi đó bắt đầu, tiểu thư các nàng sẽ không lại cười tươi như vậy, ngược lại có đôi khi còn có thể ở thời điểm xử lý chuyện cửa hàng, hơi hơi thở dài. Cô gia các nàng trong vài ngày đó cũng luôn tìm cơ hội trốn tránh tiểu thư, sau khi tiểu thư nhìn ra cô gia cố ý trốn tránh, tiểu thư mấy ngày nay sẽ thấy không lộ ra tươi cười, ngược lại là mỗi khi nghe được tin tức của cô gia luôn không dấu vết khẽ nhíu mày, có đôi khi còn có thể ngây người, chuyện này vẫn là chưa bao giờ xảy ra.

Sau khi hai người trao đổi ánh mắt không có kết quả, Cầm Thư nghĩ đến công việc buổi chiều hôm qua, liền tự giác bắt đầu báo cáo: "Tiểu thư, dựa theo tiểu thư phân phó, buổi chiều ta cùng với Mộc Vân Trúc cùng Hiệp Nhị tiểu thư đi du hồ, trên đường ngẫu nhiên gặp Thanh Ảnh tiểu thư, Hiệp Nhị tiểu thư giống như cũng quen biết Thanh Ảnh tiểu thư, Thanh Ảnh tiểu thư bảo Cầm Thư tiện thể nhắn hỏi tiểu thư khi nào mới đem cô gia "giới thiệu" cho Vị Ương tiểu thư các nàng nhận thức." Cầm Thư khi nói đồng thời vang lên lời Thanh Ảnh tiểu thư hôm nay thừa dịp Hiệp Nhị tiểu thư không chú ý vụng trộm nói với nàng và Văn Trúc, trong đó Thanh Ảnh tiểu thư còn riêng tăng thêm âm điệu hai chữ "giới thiệu".

"Ân, phải không." Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong nhắm mắt lại thản nhiên trả lời một câu, thoải mái tựa vào trên mộc dũng hưởng thụ Mộc Vân Trúc mát xa.

"Tiểu thư, Thanh Ảnh tiểu thư còn nói, ngày gần đây trong lâu đến vài vị khách quý, nếu tiểu thư có hứng thú biết, nàng cùng Khởi Vũ tiểu thư phi thường hoan nghênh cô gia tiến đến làm khách." Cầm Thư nói xong cẩn thận nhìn tiểu thư các nàng.

"Ân." Tiêu Ảnh Nguyệt thoải mái dựa vào, đối với lời nói của Cầm Thư không có bao nhiêu phản ứng, ngược lại là đối với động tác mát xa của Mộc Vân Trúc hơi chút có điểm phản ứng, mở miệng nói: "Mộc Vân Trúc, dừng lại đi." Nói xong, khóe miệng khẽ nhếch, quả nhiên vẫn là tay nghề của người kia làm cho nàng cảm thấy càng thoải mái hơn một chút.

"Ân, tiểu thư, sao vậy?" Mộc Vân Trúc một hồi lâu mới phản ứng lại đây, khẩn trương hỏi:"Tiểu thư, làm sao vậy? Mộc Vân Trúc làm đau tiểu thư, hay là lực không đủ? Hoặc là...."

"Không phải." Tiêu Ảnh Nguyệt đánh gãy Mộc Vân Trúc lo lắng lời nói.

"Vậy tiểu thư như thế nào lại...?" Mộc Vân Trúc khó hiểu.

"Ta không sao, chính là hôm nay không cần, đủ rồi." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong, trong lòng cũng hạ một cái quyết định, về sau việc này vẫn là giao cho một người khác đi làm đi. Thủ pháp của nàng không tệ, dù sao nàng nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chính như lời nàng nói như vậy, phải lợi dụng hiền tài đầy đủ mới là lựa chọn tốt nhất, mình thân là lão bản của nàng, nàng đưa ra ý kiến tốt như vậy, nên tiếp thu, không phải sao.

"Vâng, tiểu thư!" Mộc Vân Trúc nói xong khó hiểu quay đầu nhìn Cầm Thư cũng đồng dạng khó hiểu, nàng từ nhỏ đi theo hầu hạ bên người tiểu thư, mỗi lần tắm rửa nàng đều là hầu hạ tiểu thư như thế, gần đây tiểu thư là làm sao vậy, nàng thực khó hiểu, Cầm Thư đồng dạng cũng không rõ ràng.

================================================================

Ôm đầu có chút choáng váng ngồi dậy, ngồi ở trên giường, mơ hồ nhìn bên ngoài. Mặt trời đã muốn xuống núi, ánh mắt thói quen tính nhìn về phía đài trang điểm, đồng dạng nhìn đến cảnh tượng giống nhau, nơi đó không có bóng dáng màu trắng quen thuộc. Hơi hơi ngẩn người, nghĩ đã biết là từ buổi chiều vẫn ngủ thẳng đến hiện tại, hẳn là có vài giờ, đại lão bản hẳn là lại đi làm việc đi.

Nghĩ nghĩ, nghĩ đến buổi chiều hôm nay chính mình giống như có chút không bình thường, miên man suy nghĩ không nói, buổi chiều trước khi ngủ, đối với đại lão bản bởi vì chính mình mát xa hơn nữa thả lỏng ngủ say hỏi ra một câu như vậy, đại lão bản hẳn là không có nghe đến đi. Câu nói kia rất muốn hỏi, nhưng là cũng không dám hỏi ra miệng, nếu ba năm sau hiệp nghị đã xong, đại lão bản, chúng ta còn có thể gặp mặt sao?

Ai, buổi chiều ngủ nhiều lắm, không chỉ choáng váng đầu, ánh mắt còn ra hiện ảo giác, giống như nhìn đến mỹ nhân ra dục(*), mỹ nhân này chính là đại lão bản.

(*): người đẹp tắm xong bước ra

"Tiểu thư, cô gia đã tự mình tỉnh lại, xem ra cũng không cần ta cùng Cầm Thư đi gọi." Mộc Vân Trúc không phải thực thích nhìn người ngồi ở bên giường không chuyển mắt si ngốc nhìn tiểu thư các nàng. Nhìn nhìn lại tiểu thư nhà nàng, tiểu thư đối với ánh mắt gần như là sắc lang này không cho là có gì sai không nói, còn thường xuyên nhìn người kia ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chính mình, tâm tình vui vẻ ôm lấy khóe miệng. Nhìn đến như vậy, nàng hiện tại đã muốn lười trợn trắng mắt, cho dù trợn cũng vô dụng. Lần này nàng xem như đã suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ người này có phải thật là sắc lang vô lại hay không, hiện tại xem tình huống này tiểu thư các nàng nhất định là đứng về phía hắn. Bất quá tuy nàng không khinh bỉ sắc lang này, không có nghĩa là sẽ không bảo hộ tiểu thư không bị tổn thương, nếu ngày nào đó sắc lang này làm chuyện tiêu cực có lỗi với tiểu thư nhà nàng, nàng Mộc Vân Trúc là người thứ nhất không buông tha hắn.

"Phu quân ngủ có ngon giấc không?" Tiêu Ảnh Nguyệt tâm tình rất tốt nhìn người ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn chính mình.

"Ân? Ân." Đầu thật sự có chút choáng, quả nhiên là ngủ nhiều lắm. Quay đầu nhìn trong phòng một chút, tuy rằng ánh sáng rất sung túc, nhưng hẳn là cũng là chạng vạng đi. Nhìn đại lão bản che miệng cười khẽ, Mộc Vân Trúc biểu tình hèn mọn, quả nhiên, hôm nay không quá bình thường. Nếu nói ở lúc này nhìn đến đại lão bản, không nói, vẫn là nhìn đến đại lão bản mới ra dục, làn da hẳn là do vừa tắm rửa, trên mặt mang theo đỏ ửng, một đầu tóc đen mang theo bọt nước xõa ở trên vai, ánh mắt lưu chuyển, quyến rũ mê người.

Cầm Thư cho Mộc Vân Trúc một ánh mắt, sau đó cũng không để ý Mộc Vân Trúc có hiểu được hay không, lôi kéo nàng liền lặng lẽ lui ra ngoài.

"Ai, Cầm Thư, ngươi kéo ta đi ra để làm gì, tiểu thư còn ở bên trong, còn không có thay quần áo đâu." Mộc Vân Trúc bị Cầm Thư lôi ra đến có điểm không hiểu ra sao.

"Mộc Vân Trúc, cô gia đã dậy, chúng ta nên đi vì tiểu thư cùng cô gia chuẩn bị bữa tối." Cầm Thư lôi kéo Mộc Vân Trúc tiếp tục đi về phía trước.

"Nhưng....." Mộc Vân Trúc vẫn là nghĩ không rõ, đêm nay cơm tối phải hai người đi chuẩn bị sao?

"Các nàng?" Ta chỉ vào bóng dáng Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư, hôm nay biểu tình Cầm Thư có điểm kỳ quái. Nói xong lại cảm thấy có điểm khát nước, lại nhìn đến bộ dáng đại lão bản, tim bắt đầu đập nhanh không khống chế được, nghĩ rằng, đại lão bản, ngươi như thế nào mặc thành như vậy? Trong lòng nghĩ vậy miệng cũng đi theo nói ra "Đại lão bản, ngươi như thế nào, ân, mặc như vậy?" Nói ra khỏi miệng, lập tức hối hận, ta đây là nói mặt trên.

"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được, cúi đầu xem quần áo trên người một chút, thời điểm ngẩng đầu lên, trên mặt chẳng những không có tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, đồng thời chậm rãi dời bước tới gần người ngồi ở bên giường bộ dáng hận không thể tìm cái động trên mặt đất mà chui xuống, nói: "Phu quân, là cảm thấy ta mặc như vậy có vấn đề?"

"Không, không có!" Khẩn trương dựa vào phía sau, nhìn lại quần áo của người bởi vì tươi cười tựa tiếu phi tiếu trên mặt mà trở nên càng chói mắt. Nàng như trước là một thân áo trắng, chính là giờ phút này mặc là một kiện áo khoác ngân bạch, có lẽ bởi vì là vừa tắm rửa đi ra, vẫn chưa thúc đai lưng, nhưng dạng này càng làm cho người ngày thường cao thượng này tăng thêm một tầng quyến rũ dày. "Ta chỉ là nói, ân, Ảnh Nguyệt, ngươi mặc như vậy rất đẹp." Nói xong bắt đầu nửa chột dạ nửa khẩn trương, thối lui qua một bên, từ phía bên phải vọt tới sau bình phong.

Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn bóng dáng kích động giống làm sai chuyện gì, cười khẽ ra tiếng, xoay người ngồi vào ghế nằm phía trước cửa sổ, nhìn bình phong, chậm đợi động tác tiếp theo của người ở bên trong.

Sau khi vọt vào bình phong, mới nghĩ đến chính mình làm gì phải trốn, nhưng nếu đi ra ngoài nhìn bộ dáng hiện tại của đại lão bản, trong lòng lại buồn bực không thôi. Hiện tại là chuyện gì xảy ra, quả nhiên là canh đại bổ uống quá nhiều sao? Hay là nói hôm nay ngủ nhiều quá, đầu choáng váng, trước kia cũng không phải chưa thấy qua bộ dáng đại lão bản tắm rửa xong, nhưng trước kia không ngay mặt xem qua như vậy. Ôi chao, suy nghĩ linh tinh cái gì, vòng vo vài vòng, lung tung tìm một chút, tay bắt lấy khăn lông màu trắng, theo đường cũ trở về.

Ôi chao, đại lão bản đâu, tại chỗ quày vài vòng, vừa rồi còn đứng ở trong này, như thế nào một chút lại không thấy?

"Phu quân, là đang tìm cái gì, nhưng có cần Ảnh Nguyệt hỗ trợ?" Tiêu Ảnh Nguyệt buồn cười nhìn bộ dáng người kia đứng ở trước bình phong xoay quanh tìm gì đó.

"Ân? A? À, không có." Bị thanh âm đại lão bản đột nhiên vang lên dọa nhảy dựng, nhìn lại, đại lão bản đang nhàn nhã ngồi ở ghế nằm bên cửa sổ, còn bộ dáng tâm tình thoải mái mỉm cười. Nhưng xem bộ dáng kia của nàng, tựa hồ muốn nằm xuống đọc sách, tóc không lau khô, liền nằm xuống, còn ngồi ở cửa sổ, tuy rằng nói hiện tại là mùa hạ, nơi này cũng không phải thế kỷ 21, nhưng nơi này thời tiết mùa hạ khi đêm đến cũng hơi lạnh, liền tóc ướt như vậy nằm trúng gió, thực dễ dàng cảm mạo, ta nhận mệnh cầm khăn lông đi qua đi.

"Ảnh Nguyệt, trước lau khô đầu tóc, bằng không dễ dàng cảm lạnh." Nói xong tính chuyển đến sau lưng động thủ.

Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong cười loan mi, nhưng ra tiếng ngăn lại người chuẩn bị động tác động lòng người, nói: "Phu quân, không phải khát nước sao, nơi này có nước ô mai vừa ướp lạnh, uống trước đi." Nói xong mỉm cười bưng lên cái chén trên chiếc kỷ trà, đưa tới trên tay người hơi hơi sững sờ, gặp người kia sửng sốt không nhúc nhích, ý cười trên mặt càng sâu, trêu tức hô:"Bạch Liêm?"

"A, ân." Vội vàng tiếp nhận cái chén, gấp gáp uống xong, sự tình luôn bi kịch cẩu huyết, uống quá nhanh nên "khụ khụ khụ..." bị nước ô mai làm sặc.

"Cẩn thận, cũng không có giành uống với ngươi." Tiêu Ảnh Nguyệt buồn cười lại có điểm bất đắc dĩ đứng lên, vươn tay, làm ra chuyện lần đầu tiên trong đời nàng làm, vỗ nhẹ lưng người ho khan không ngừng.

"Khụ khụ khụ....không, khụ khụ...không có việc gì." Buông cái chén, lau lau nước mắt, chống lại ánh mắt đại lão bản, nhịn không được hỏi: "Đại lão bản, ngươi như thế nào biết ta khát?" Cái này rất thần kỳ đi.

"Bạch Liêm rời giường đều phải uống nước không phải sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhướn mày, người này mỗi ngày sáng sớm thức dậy chuyện thứ nhất luôn là bưng cái chén uống nước.

"Ôi chao, ngươi như thế nào biết?" Thói quen này vẫn không có sửa, chính là đại lão bản như thế nào biết, trong lòng nhịn không được kinh ngạc đồng thời cũng không biết vì sao âm thầm cao hứng.

"Phu quân, không phải nói tóc ướt dễ dàng cảm lạnh sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt liếc mắt nhìn người đang khiếp sợ một cái, xoay người đưa lưng ngồi xuống, đỏ ửng trên mặt sau khi tắm rửa qua như trước không tiêu tan

"Ôi chao, đúng vậy. Nhanh chóng lau khô, ta giúp ngươi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các vị đồng hài, ta phải đi công tác, ngày về không rõ, như vô tình ngoại, đầu tám tháng có thể trở về viết chương, thượng đế phù hộ! Trước đọc một chút, trở về lại bổ sung!

=================== . ngôn tình hài

Hôm nay trời mưa, ta không có bận việc gì, liền viết, một chương này rốt cục viết xong.... Còn lại có thể thật sự phải đi về mới có thời gian viết tiếp... Các vị đồng hài thỉnh kiên nhẫn chờ đợi....

______Hết chương 41_______

Đại lão bản chờ câu đó đó, nghe bạn Liêm nói xong không kiềm được vui vẻ mà cười suốt =))))))

Đại lão bản không nói ra lòng mình nhiều, nhờ cái nhìn của Cầm Thư với MVT người đọc mới hiểu được tâm tình của đại lão bản, Cầm Thư hiểu lòng người phết, chừa không gian riêng tư nữa =))))

Băng sơn một khi đã yêu thì dành sự dịu dàng, ấm áp với người yêu thôi, hâm mộ tiểu Bạch lắm lắm:'( lại một chương ngọt ngào ~