Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 98




"Đây chính là âm mưu của ác quỷ chăng? Để cho bọn họ hiểu rõ, thế nào là địa ngục chân chính..."

****************

"Thu sư muội!"

Mạc Ly Hề nhìn thân ảnh hồng y kia, sự lo lắng trong mấy này qua tức khắc tan thành mây khói, chỉ thấy người nọ linh mà cưỡi lên vai của cổ nhân, chủy thủ trong tay cắt một nhát, trực tiếp cắt đầu xuống dưới, sau đó nàng xoay người lui ra, như một con bướm hoa nhẹ nhàng đáp xuống đất, động tác liền mạch lưu loát.

"Ngươi không sao chứ?"

Thu Hồng Y xoay người liền đi tới bên cạnh Mạc Ly Hề, nhìn Mạc Ly Hề từ xuống dưới, muốn xác nhận không có sao mới được.

"Ta...không sao."

Mạc Ly Hề tránh né ánh mắt quá mức nóng bỏng kia của Thu Hồng Y, sau đó nhìn cổ nhân xung quanh đang vây lại đây, nói: "Trước phải chế phục đám người này đã!"

Lòng của Mạc Ly Hề có chút hoảng loạn, đã không ít đệ tử ngã xuống, cho dù thắng được trận này, cũng khẳng định là nguyên khí đại thương...

"Ừ..."

Thu Hồng Y vòng tới sau lưng của Mạc Ly Hề, bảo hộ điểm mù sau lưng nàng ấy, hồng lăng trong tay bay ra, cuốn lấy cổ của cổ nhân...

Trong lúc nhất thời, vốn dĩ thôn trang yên lặng ở dưới chân núi chỉ còn lại một trận khóc than...một trận kêu la thảm thiết...một trận máu tươi nồng nặc...

Bầu trời mưa rơi xuống...tựa như muốn hòa tan mùi máu tanh buồn nôn ở nơi này...

Mưa không lớn...trộn lẫn mồ hôi và nước mắt...trong lúc nhất thời, thôn trang bình yên dường như trở thành địa ngục trần gian...

Mạc Ly Hề sau khi đem đầu người cuối cùng cắt xuống, tê liệt mà quỳ gối xuống đất, nhìn Huyền kiếm ở trong tay mình...lại phát hiện tay bản thân đang run lên...

"...Ta..."

Mạc Ly Hề nhìn bàn tay đầy máu của mình, còn có cái đầu dừng ở trước tầm mắt của mình, làm tất cả lý trí của nàng đều bị cắt đứt, giương mắt nhìn ra, đệ tử trong môn phái của mình đã ngã xuống hơn phân nửa, hơn nữa còn bị thương rất nhiều.

"Sư tỷ...Sư tỷ..."

Gia Cát Điềm Nhi đi tới, nàng che lại bụng của mình đỡ Mạc Ly Hề dậy, nói: "Đã chết rồi...bọn họ đều chết hết rồi..."

"Nhưng mà...tỷ muội của chúng ta cũng đã chết rồi..."

Mạc Ly Hề có chút mất sức, cũng may lại còn có một người lại đỡ nàng dậy, đảo mắt nhìn qua, màu đỏ của y phục đã rơi vào trong đôi mắt...

"Không sao chứ?"

Thu Hồng Y nhíu mày, nhìn sắc mặt Mạc Ly Hề vừa tái nhợt vừa ưu sầu, trong lòng cảm thấy đau lòng, mũi chua xót, nhưng cái gì cũng đều không nói, lại quan tâm hỏi, nàng không thể

"Chính là... Chúng ta tỷ muội cũng đã chết..."

Mạc Ly Hề có chút thất lực, cũng may lại có một người khác đem nàng cấp đỡ, đảo mắt vừa thấy, kia mạt mắt sáng hồng y lại quấn vào mi mắt...

"Không có việc gì đi?"

Thu Hồng Y nhíu chặt mày, nhìn Mạc Ly Hề tái nhợt mà ưu sầu sắc mặt, trong lòng cảm thấy độn đau, hàm răng trở nên chua xót, nhưng mà cái gì cũng không nói, nếu như quan tâm nàng ấy, nàng không thể nói gì thêm nữa, không thể làm cho Mạc Ly Hề càng thêm đau buồn.

"...Không sao."

Mạc Ly Hề lắc đầu, tùy ý để nước mưa phả vào mặt, có một chút đau, cũng làm cho suy nghĩ của nàng dần trở nên thanh tỉnh hơn...

"Đệ tử bị thương đi chữa thương, đệ tử bị thương nhẹ...đem các tỷ muội, đưa đến chỗ ngói."

Mạc Ly Hề ổn định lại bước chân, hiện tại nàng không thể ngã xuống, nhưng mà vào lúc này, Thu Hồng Y lại buông Mạc Ly Hề ra.

Mạc Ly Hề quay đầu nhìn về phía nàng ấy, cũng không nói lời nào, mà Thu Hồng Y cũng không nhìn nàng...

"Ta phải đi rồi."

Thu Hồng Y vừa muốn xoay người, Mạc Ly Hề liền kéo góc áo bên ống tay áo của Thu Hồng Y không chịu buông ra.

"Lần này ta nợ ngươi ân tình...chờ bố trí tốt cho các nàng ấy....thì hãy rời đi, được không?"

Thu Hồng Y nghe đến đây, khóe mắt tựa như đỏ lên, cánh mũi chua xót, lại không mở không ra miệng của mình.

"Được."

Thu Hồng Y đồng ý, Mạc Ly Hề lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân có chút đê tiện...

Nàng biết rõ Thu Hồng Y sẽ không cự tuyệt nàng...

- -------------

Cơn mưa phùn kéo dài, bên trong Thương Vân phái cũng là một mảnh thảm thiết...

Dưới đất đầy thi thể, có cổ nhân cũng có đệ tử Thương Vân phái...

"Cha...Cha...."

Trên người Ninh Mẫn Nhi dính đầy máu, nàng đỡ Ninh Bất Khuất, giúp đỡ hắn ổn định lại thân mình, lại có thể cảm giác được cánh tay hắn đều đang run rẩy...

"Khụ khụ khụ..."

Ninh Bất Khuất ho nhẹ vài tiếng, Ninh Viễn Hành lập tức đi tới, nói: "Ca, ngươi không sao chứ?"

Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình có thể trở về được, cũng không ngờ được, chính mình sẽ có cơ hội cùng ca ca Ninh Bất Khuất kề vai chiến đấu lần nữa.

Hắn vẫn luôn cho rằng Ninh Bất Khuất sẽ không tiếp nhận hắn, nhưng mà thời điểm lúc hắn trở về sơn môn, Ninh Bất Khuất đã vứt lại thân phận Chưởng môn tiến đến ôm chặt lấy hắn, hắn liền biết, cái gì là máu mủ tình thâm.

"Ta không sao..."

Nhưng mà...Thương Vân môn đã là một mảnh khói thuốc súng...

Đầu mũi đều là mùi vị của máu và tử vong...

"Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."

Chân của Ninh Bất Khuất có chút không vững, cũng may Ninh Viễn Hành kịp thời đỡ lấy, lúc này hắn mới không ngã xuống.

"...Cư nhiên lại phải dùng nhiều mạng người như vậy tới đòi món nợ năm đó..."

Ninh Bất Khuất than dài một tiếng, hắn không có biện pháo để bảo vệ chu toàn cho mỗi đệ tử, nhìn đệ tử chết ở trước mắt mình, loại tuyệt vọng này, loại cảm giác vô lực tựa như ngay tức khắc ùa vào trong thân thể...

"Ca, hiện tại đã không có thời gian để tâm trạng bi thương, chỉ có thể lần nữa chỉnh đốn là Thương Vân phái..."

Ninh Viễn Hành thoáng nhìn qua cảnh tượng ở trước mắt, có chết, có bị thương, máu chảy thành sông, tương quan như địa ngục...

Đây là thứ mà kẻ thần bí muốn sao...biến giang hồ trở thành địa ngục...

"Ở lại giúp ta! Ninh nhị."

Ninh Bất Khuất nắm chặt bả vai của Ninh Viễn Hành, tựa như sợ người này lại không nói tiếng nào mà bỏ đi nữa...

"Ân...Ta sẽ ở lại."

Lúc Ninh Viễn Hành nói ra những lời này, giống như sự kiên định ở trong lòng...

Giống như miếng gỗ trôi lênh đênh ở trên biển, cuối cùng cũng tìm một nơi để trôi dạt vào, sau đó sống lại...

- --------------

Tình huống của Thần Nhận phái là thảm thiết nhất, lúc Văn Nhược Nhàn mang theo đệ tử tiến đến trợ giúp, miễn cưỡng bảo vệ được môn phái, nhưng lại tổn thất trầm trọng, đệ tử còn sót lại, cũng không quá mười người...

Sở Hồng Phi quỳ trên mặt đất, tùy ý để nước mắt xối lên gương mặt anh tuấn của hắn, tùy ý để nước mưa vết máu của vết thương ở trên mặt hắn...

"Là ta...thật xin lỗi các ngươi..."

Sở Hồng Phi nặng nề hướng về một đống thi thể ở trước mắt mà dập đầu, rất lâu cũng không ngẩng đầu lên, mà Văn Nhược Nhàn ở một bên chỉ an tĩn mà nhìn, mày nhíu chặt, đệ tử nàng mang theo cũng tử thương quá một nửa, trong lòng lo lắng đến tình huống ở Thiên Duyên phái...

Văn Nhược Nhàn nhìn phía trước sơn môn, ba chữ [Thần Nhận phái] như rồng bay phượng múa, lại nhìn thấy tình trạng bi thảm ở trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút châm chọc...

Sở Hành vẫn luôn không rõ tung tích, hiện tại môn phái gặp đại nạn cũng không hề có tin tức, e là...

E là cũng đã gặp nạn rồi...

"Sở sư huynh, ngươi phải kiên cường."

Bởi vì quan hệ của tam đại môn phái mật thiết, cho nên sẽ lấy thân phận sư huynh muội, nhưng mà Văn Nhược Nhàn cũng biết, câu 'kiên cường' này đối với Sở Hồng Phi mà nói, rất cần thiết, lại cũng rất miễn cưỡng.

Sở Hồng Phi vẫn khấu đầu ở trên mặt đất...rất lâu cũng không có cách nào hoàn hồn lại...

Văn Nhược Nhàn ngẩng đầu nhìn trận mưa phùn không dứt kia, cơ hồ đây là thứ ôn nhu cuối cùng mà ông trời ban cho, muốn hòa tan mùi vị của máu tươi và hơi thở của tang thương...

Mọi người của Thiên Duyên phái...các ngươi ngàn vạn lần phải bình an...

Điềm Nhi...Ngươi không nên có chuyện gì....

- -------------------

Chạng vạng, ở phía Nam...

Phó Vân Mặc xụi lơ ngồi ở dưới đất...nhìn quang cảnh ở trước mắt, chỉ còn lại vài phần chết lặng....nhưng mà sự tuyệt vọng ở trong lòng kia, đang kích động...

An Ninh tự đã không còn...giáo đồ của Dạ Nguyệt thần giáo tử thương hơn phân nửa...mọi người đều bị thương...

Phó Vân Mặc quay đầu nhìn lại, nhìn về phía cái xác khô của Thiên Tàng, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, lúc đang muốn đứng lên, dưới chân vừa trơn trượt lại ngồi xuống.

"Điếm tiểu nhị..."

Dạ Khê Hàn vươn tay về phía Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc ngẩng đầu lên nhìn Dạ Khê Hàn, rõ ràng vừa nãy nàng ấy rất tuyệt vọng cùng không đành lòng, nhưng đối với mình, nàng ấy vẫn duy trì một nụ cười nhạt như cũ...

Đây là sự dịu dàng của nữ ma đầu...

Phó Vân Mặc cười lại, nắm tay Dạ Khê Hàn đứng lên, sau đó chậm rãi đi về phía Thiên Tàng...

"Ngươi muốn làm gì?"

Dạ Khê Hàn hỏi, thanh âm nàng đều lộ ra sự mệt mỏi, dường như sau khi trải qua trận chiến này, đã không có sức lực đi nghĩ đến thứ khác...

"Ta muốn nhìn thử, hắn có để lại gì không..."

Phó Vân Mặc nói xong, đưa tay tới, lật tới lật lui y phục của Thiên Tàng, có đôi khi đầu ngón tay còn dính lại một số sâu độc đã chết, nàng cũng không để ý, ai ngờ trong lòng của Thiên Tàng tìm được một quyển sách...

Trên bìa không có tên, nhưng loang lổ những đốm nhỏ, giống như máu, giống như nước mắt...

Cơ hồ chỉ cần mở ra...có thể mở ra thứ mà Thiên Tàng luôn nói....chính là cửa lớn của địa ngục...

Phó Vân Mặc run rẩy cầm lên, lúc đang muốn mở ra, Dạ Khê Hàn đè tay nàng lại, nói: "Trước tiên...xuống núi hãy nói."

Dạ Khê Hàn hiện tại rốt cuộc cũng không thừa nhận nổi bất luận chân tướng gì nữa, thể xác và tinh thần đều làm nàng mệt mỏi chỉ muốn nhanh chóng xuống núi, rời khỏi địa phương tràn ngập mùi vị tử vong này....

"Ừ."

Phó Vân Mặc cất quyển sách kia vào trong ngực, lại thoáng nhìn qua thi thể của Thiên Tàng, thở dài...

Ác quỷ rời đi...nhưng giang hồ lại trở thành địa ngục...

"Giáo chủ....giáo đồ chúng ta mang đến, chỉ còn...chỉ còn lại bốn mươi hai người còn sống..."

Lúc này Tiểu Đường quỳ gối trước mắt Dạ Khê Hàn, chỉ thấy Dạ Khê Hàn nhíu mày, cắn chặt môi, lại không cách nào nói ra được...

Nàng nhìn vết tích nước mưa phả lên trên người của Tiểu Đường, suy nghĩ mới bị kéo lại.

"Trở về đi...đem chỗ này đốt đi..."

"Rõ!"

Tiểu Đường sau khi nghe được mệnh lệnh, liền đứng dậy, rời khỏi tầm mắt của Dạ Khê Hàn.

"Nam Côn Luân, Tào tiền bối, Tào cô nương...Chúng ta...Đi thôi!"

Phó Vân Mặc hô một tiếng, ba người lập tức nhìn về phía Phó Vân Mặc, chứng kiến nàng ấy cùng Dạ Khê Hàn sóng vai chậm rãi rời khỏi ngọn núi thuộc về An Ninh tự...

Trận chiến đã kết thúc...nhưng mà thương tổn lại cắm rễ ở trong lòng...

Đây chính là âm mưu của ác quỷ chăng?

Để cho bọn họ hiểu rõ, thế nào là địa ngục chân chính...

Lúc đoàn người đi xuống núi, ai cũng không mở miệng, mơ hồ là một loại ăn ý, cùng chung sự khó chịu, có miệng như khó trả lời, cũng tựa như nghĩ đến một đống người chết mà bi ai...

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến ánh lửa, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở nơi xa, đỉnh núi vừa nãy vẫn còn đen nhánh đã sáng lên bởi ngọn lửa...

Ánh sáng của ngọn lửa kia dường như đem chân trời cũng nhuộm đỏ thành một mảnh...

Giống như ở nơi chân trời xa đó mở ra một cánh cửa...

Một cánh cửa đưa người đã chết rời đi...

"Đi thôi..."

Phó Vân Mặc không có nhìn lại, quay đầu, một tay nắm lấy tay của Dạ Khê Hàn, lúc này mới phát hiện tay của đối phương cũng đã lạnh lẽo như thế rồi...

Rời khỏi An Ninh tự, đoàn người vào thành, rất nhanh thấy bức họa của Dạ Khê Hàn dán ở trên tường, sau một đêm, người đi trên đường vốn dĩ đã ít đi, sau khi nhìn thấy Dạ Khê Hàn, chính là bỏ trốn khỏi đường lớn.

Dạ Khê Hàn nhìn thoáng qua bức họa ở trên tường, cười lạnh nói: "Ta xấu như vậy sao?"

Làm như bị ngữ khí nhẹ nhàng của Dạ Khê Hàn chọc cười, Phó Vân Mặc cũng lập tức nhìn thoáng qua, nói: "Tìm họa sư ra đây, để nàng ta đối diện với bộ dáng của ngươi mà vẽ lại một lần nữa."

Nam Côn Luân nhìn thấy bầu không khí cũng dễ thở hơn một chút, liền đi tới, đem bức họa dán ở trên tường xé xuống, nhìn nhìn bức họa, lại nhìn nhìn Dạ Khê Hàn...

"Ôi...Xấu quá..."

"....Ê, ta mệt quá...nhanh đi tìm một chỗ có thể ở được đi."

Nói chuyện chính là Tào Hàn, hiển nhiên nghe được mọi người mở miệng trò chuyện, nàng cũng mở miệng để hòa hoãn bầu không khí trầm trọng vừa rồi.

"Nếu ông chủ khách điếm còn nguyện ý nhận chúng ta, ngược lại thật sự cảm tạ trời đất rồi..."

Tào Nhất Sư lắc đầu, hiện tại ở phía Nam, sợ là không có khách điếm nào dám nhận bọn họ rồi...

"Trên đời này không có vấn đề nào mà có tiền không giải quyết được."

Cách đó không xa, truyền đến một thanh ầm ôn nhuận trầm thấp, mọi người giương mắt nhìn lại, dưới đèn lồng của khách điếm, một nam nhân khoác áo choàng lông cừu, mặt như quan ngọc, hắn khoanh tay ở trước ngực, dựa vào cạnh cửa, nở ra một nụ cười ôn hòa với bọn họ...

----------Hết chương 98-------------