"Lòng người...luôn luôn là thứ độc ác nhất..."
**************
Nhìn Thiên Tàng mạnh mẽ bẻ Thoát Cốt kiếm của mình, Dạ Khê Hàn cũng là lần đầu tiên cảm thấy Thoát Cốt kiếm của mình sẽ bị gãy, lúc đang muốn rút lại, Thiên Tàng lại gắt gao nắm lấy, làm Thoát Cốt kiếm không có cách nào nhúc nhích được nữa.
"Con gái nuôi của Hạ Anh Kiệt, Hạ Khê Hàn..."
Thiên Tàng cười lạnh, rồi nói tiếp: "Lúc trước bỏ sót ngươi, thật sự là thất sách!"
Thiên Tàng dùng sức kéo, Dạ Khê Hàn vô pháp kháng cự lại sức mạnh này, nhưng lại không thể để vũ khí rời khỏi tay, lại bị Thiên Tàng kéo lại, thân hình bay lên, sau đó thân thể lại nặng nề đập vào cây cột trên sân tập võ, ngực phổi đều bị thương nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi.
Dạ Khê Hàn che lại ngực, chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn tên nam nhân tựa hồ đang cuồng loạn trước mắt kia.
"Phụ thân của ngươi chính là một tên âm mưu đen tối lòng dạ độc ác, chính hắn...chính hắn khiến cho rất nhiều người chôn thân ở Nam Cương!"
Thiên Tàng gầm lên, phảng phấp đã rất nhiều năm hắn muốn lên án, nhưng vẫn luôn đè nén lại trong đáy lòng tối tăm của mình.
"Nam Chấn Sơn cũng là tên khốn nạn! Bọn chúng đều khốn nạn!"
Thiên Tàng nhìn không thấy, hai mắt vẫn còn đổ máu, giống như đang chảy huyết lệ, khóe miệng lại cong lên một độ cung, làm người khác cảm thấy có một loại điên cuồng không thể tưởng tượng được.
"Sư phụ của ta...sư huynh sư đệ của ta, bằng hữu của ta...một đám người chết ở trước mắt của ta..."
Thiên Tàng vẫn tiếp tục cười lạnh: "Đức Phật...? Đức Phật có thể cứu bọn họ sao? Đức Phật có thể cứu lòng người sao?"
Thiên Tàng mở đôi tay ra, tựa như đang chế giễu tiếng Phạn đang phát ra từ An Ninh tự kia, đó chính là bóng ma đang gào thét ở trong lòng hắn.
"Không...Ngài bất lực... vậy thì chính ta sẽ động thủ."
Thiên Tàng nắm chặt tay, Phó Vân Mặc đỡ Dạ Khê Hàn đứng dậy, hai người giương mắt nhìn thần sắc điên cuồng kia của Thiên Tàng, trong lòng có hận, nhưng lại có sự thương cảm...
Người đáng giận, tất có chỗ đáng thương...
"Nói vô nghĩa thật nhiều."
Tào Hàn nói một câu, đôi mắt xinh đẹp mất đi tiêu cự kia nhìn về phương hướng của Thiên Tàng, nói: "Tào lão nhân, động thủ đi!"
"Ngươi thật biết sai người khác mà..."
Tào Nhất Sư nhịn không được mà thở dài, ai bảo hắn thương yêu con gái của mình chứ, bất đắc dĩ, đành phải ra tay.
Ngân châm trong tay của Tào Nhất Sư phóng ra, mắt thấy Thiên Tàng cũng không tránh không né, để ngân châm đâm thẳng vào trong cơ thể của mình, nhưng mà đâm vào cũng không sâu, đã bị [Kim chung tráo] mà hắn khổ luyện cản lại được.
"Diêm Vương sầu, ngân châm của ngươi đối với ta không có tác dụng."
Chỉ thấy Thiên Tàng nói xong, thân thể chấn động, lại bức toàn bộ ngân châm phóng ra ngoài.
"Vậy sao?"
Tào Hàn cười cười, lại thấy Thiên Tàng nhíu mày, lúc muốn cử động, động tác lại vô cùng chậm chạp...
"Ta đoán ngươi có thể luyện nhiều võ công như vậy, mà không bị phản phệ, hẳn là cũng ăn cổ rồi chăng?"
Đôi mắt mờ mịt kia của Tào Hàn lại dần dần trở nên sắc bén, sự sắc bén làm người khác không dám tiến đến gần.
"Nếu như ngọn nến này đối với ngươi không có công hiệu, nhưng thuốc giải có thể giải được trăm loại độc kia, chắc hữu hiệu đối với ngươi nhỉ?"
Tào Hàn không nhìn thấy nhất cử nhất động của Thiên Tàng, chỉ nghe được Tào Nhất Sư cười khẽ, nói: "Tất nhiên hữu hiệu."
Nhìn hành động mất tự nhiên của Thiên Tàng, Tào Nhất Sư lập tức nói: "Chính là hiện tại!"
Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn và Nam Côn Luân đồng thời tấn công lên, Dạ Khê Hàn vẫn lựa chọn quấn lấy cổ của Thiên Tàng, Thoát Cốt kiếm thu hồi cực nhanh chóng,, chỉ thấy Thiên Tàng căn bản không thể thở nổi, tay vẫn cố kéo Thoát Cốt kiếm ra, nhưng mà lần này lại không thể kéo Thoát Cốt kiếm ra được nữa.
Nam Côn Luân lập tức từ phía sau lưng của Thiên Tàng, đâm vào trái tim của Thiên Tàng, chính là tuy có thể nhiều hơn nửa tấc, nhưng thân thể của Thiên Tàng vẫn như cũ cứng rắn như sắt...
Phó Vân Mặc lúc này linh hoạt hành động, thẳng tắp hướng về phía đôi mắt của Thiên Tàng, Thiên Tàng nhất thời ốc không mang nổi mình ốc, Vân Trung Tiên trực tiếp đâm vào đôi mắt của Thiên Tàng, mà thân kiếm xuyên qua tới ót, toàn thân Thiên Tàng trong nháy mắt ngừng lại toàn bộ động tác.
Phó Vân Mặc không dám khinh địch, lập tức thối lui, Nam Côn Luân và Nam Côn Luân cũng thối lui lại.
"Thế nào rồi?"
Tào Hàn hỏi, mà Tào Nhất Sư vẫn trả lời: "Tuy rằng bị đâm xuyên qua đầu...nhưng hắn ta vẫn sừng sững như cũ không ngã xuống..."
Thân thể Thiên Tàng loạng choạng trong chốc lát, sau đó ổn định lại thân hình...
"Ta không phải nói rồi sao? Ta là ác quỷ...thì sẽ không chết..."
Thiên Tàng tuy rằng còn đang nói, nhưng miệng lại phun ra một ngụm máu đen, trong máu đen, lại có sâu bò ra.
Tào Nhất Sư thấy thế, ngân châm trong tay phóng ra, đem con sâu đó gắt gao ghim xuống mặt đất.
"Nhưng mà ác quỷ, cuối cùng cũng sẽ tiêu tán thành mây khói..."
Người nói chính là Phó Vân Mặc, nàng biết Thiên Tàng đã là nỏ mạnh hết đà (sắp chết), lại nhìn nét mặt hắn vẫn như cũ không có chút sợ hãi nào, vẫn đang cười như cũ, nụ cười kia lại mang theo sự quỷ dị.
"Ta tiêu tán....vẫn có người phải chôn cùng ta...rất nhiều rất nhiều người..."
Thiên Tàng quỳ rạp xuống đất, cười đến rợn người....
Điều này làm cho mọi người có một số dự cảm chẳng lành...
"Có ý gì...?"
Nam Côn Luân hỏi, vô cùng cảnh giác mà nhìn Thiên Tàng, sợ hắn lại đột nhiên xuất ra đại chiêu gì đó.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Thiên Tàng ngửa đầu lên trời cao mà cười ta, vốn dĩ mưa đã ngừng lại, thế nhưng lại đổ xuống, không lớn, mưa phùn kéo dài, lại bởi vì hình ảnh máu tanh hiện tại làm tăng thêm vài phần đau thương, cơn mưa này đổ xuống cũng như tẩy rửa trận giết chốc này...
"Lòng người...luôn luôn là thứ độc ác nhất..."
Thiên Tàng nằm xuống, thình thịch một tiếng cũng không còn tiếng động nào, nhưng tiếng cười thảm thiết cuối cùng của hắn tựa như vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, rơi vào trong lòng không vứt đi được.
"Chết rồi...đã chết rồi sao?"
Nam Côn Luân nhìn Thiên Tàng ngã dưới mặt đất không còn nhúc nhích nữa, trong lòng vẫn có chút không thể tin được...
Người cường đại như vậy, thậm chí có chút không chê vào đâu được, cư nhiên lại chết như vậy?"
Câu nói cuối cùng kia của hắn...rốt cuộc là có ý gì?"
Một khắc Thiên Tàng ngã xuống kia, tăng bào của hắn dần dần chảy ra máu loãng, ngay sau đó lại bị nước mưa dội tới, vốn dĩ thân hình to lớn kia cũng dần dần khô lại, mọi người thấy tình cảnh này, không ngăn được có chút kinh ngạc...
Tào Nhất Sư đem tình cảnh nói cho Tào Hàn, Tào Hàn nhíu mày, nói: "...Thân hình của hắn rõ ràng là dùng chính cổ trùng để duy trì, sinh mạng và cổ trùng tồn tại cùng nhau, hiện tại cơ thể chết đi, cổ trùng trong cơ thể cũng đã chết, sức sống khí lực của thân thể cũng theo đó mà tan đi."
Thật giống như một con...ác quỷ tan thành mây khói...
"A ————"
"A ——"
Liên tiếp những tiếng kêu la thảm thiết truyền đến, làm mọi người lập tức phục hồi tinh thần lại, nhìn trên chiến trường Tu La, phát hiện đám cổ nhân kia vào lúc này cư nhiên lại càng hung mãnh hơn, mặc kệ cổ nhân hay là đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, gặp người liền cắn, giống như dã thú phát cuồng.
"....Chuyện gì xảy ra thế này?"
Phó Vân Mặc nhìn tình cảnh thảm thiết ở trước mắt, hình ảnh máu thịt bay tứ tung, không chịu nổi mà siết chặt Vân Trung Tiên trong tay, chỉ là chân lại có chút mềm nhũn...nàng cảm thấy bản thân sắp phải đối mặt, khó khăn lơn hơn nữa rồi...
"Hắn...Thiên Tàng, là cố ý chịu chết!"
Tào Hàn nhíu chặt mày, rồi nói tiếp: "Ta hiểu rồi...trong cơ thể Thiên Tàng có mẫu cổ (cổ độc đầu tiên)...hắn dẫn chúng ta tới đây, là một cái bẫy, hắn chờ thời khắc này...mà hắn kéo dài thời gian...sợ là đã để cho rất nhiều cổ nhân xuống núi rồi..."
Tào Hàn nói xong, mọi người vẫn như lọt vào tầng sương mù, một bên cảnh giác đám cổ nhân, một bên cần phải lý giải lời nói của Tào Hàn.
"Mẫu cổ vừa chết...cổ trùng liền sẽ mất đi khống chế...giống như...như thế này..."
Tào Hàn nghe tiếng kêu thảm thiết trước mắt, mờ mịt mà nhìn về phía trước, mọi người bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nổi da gà...đều nhìn về thi thể của Thiên Tàng...
Ác quỷ chết đi, bất quá chỉ là đánh thức càng nhiều ác quỷ hơn sao?
Phó Vân Mặc quay đầu nhìn về phía Dạ Khê Hàn, khóe miệng nàng ấy còn chảy máu, trong lòng càng căng thẳng, Dạ Khê Hàn sẽ không bỏ mặc người của Dạ Nguyệt thần giáo, nàng cũng sẽ không bỏ mặc Dạ Khê Hàn, Nam Côn Luân cũng sẽ không bỏ mặc mình...
Vậy chẳng phải toàn bộ đều sẽ phải bị vây khốn ở đây sao?
"Đáng chết! Có cách nào không?"
Phó Vân Mặc mới vừa nói xong, trong đó có một cổ nhân, liền như con báo nhảy lại đây, Phó Vân Mặc lập tức đem Vân Trung Tiên hóa thành dạng xòe ô đỡ lấy, chỉ là sức lực quá mạnh, bản thân cũng không tránh bị bức lui vài bước.
Lúc này Dạ Khê Hàn ở bên người Phó Vân Mặc hiển nhiên cũng bị làm giật mình, bị thương làm động tác của nàng chậm lại, nhưng hiện tại cũng khôi phục tinh thần lại, Thoát Cốt kiếm trong tay của nàng vừa động, giống như linh xà liền quấn lấy cổ của cổ nhân, dùng sức một cái, liền đầu mình hai nơi.
"Điếm tiểu nhị, không sao chứ!"
Dạ Khê Hàn che lại ngực đỡ lấy Phó Vân Mặc, chỉ thấy Phó Vân Mặc lắc đầu, lộ ra một nụ cười mỉm, làm Dạ Khê Hàn yên tâm hơn.
"Bọn họ đều phải giết sạch hết! Nhưng vậy chúng ta mới có thể xuống núi được..."
Dạ Khê Hàn nói xong, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía chiến trường Tu La ở trước mắt, Phó Vân Mặc gật đầu, Nam Côn Luân cũng gật đầu, dù sao hiện tại không biết có bao nhiên cổ nhân đã xuống núi, nếu không sơm giải quyết nơi này....
Vậy thì thế giới ở dưới núi...
- -------------
Ở nơi khác...
Đệ tử của Thiên Duyên phái đã tập hợp đầy đủ, chuẩn bị xuống núi bao vây tiêu diệt quái vật.
"Mới vừa nhận được thông báo, dưới chân núi có mấy chục hòa thượng đột nhiên nổi điên, gặp người thì giết, so với đám hắc y nhân lúc trước còn điên cuồng hơn, hiện tại, mang theo vũ khí của mọi người, cùng ta xuống núi trừ hại!"
Thanh âm của Mạc Ly Hề không lớn, chỉ quanh quẩn ở trong cửa núi, thế nhưng lại làm người khác phát huy tinh thần.
"Rõ!"
Mạc Ly Hề xoay người rời đi, dẫn mọi người xuống núi, mà tâm nàng vẫn còn vài phần thấp thỏm...
Sau buổi tối hôm đó, Thu Hồng Y liền lặng lẽ rời đi, đến nay nàng vẫn không biết Thu Hồng Y đang ở đâu, hiện tại giang hồ quá hỗn loạn...nàng sợ...sợ Thu Hồng Y sẽ xảy ra chuyện...
Một đám người đông đảo đi xuống núi, Văn Nhược Nhàn cũng không ở trong phái, nàng được chi huy đến chi viện cho Thần Nhận phái, hiện tại cũng chỉ có Gia Cát Điềm Nhi và Mạc Ly Hề dẫn mọi người đi trừ hại.
Mới vừa xuống núi, thôn trang nhỏ ở dưới chân núi đã thành một mảnh khói thuốc súng, thôn dân ở chạy loạn khắp mọi nơi, có số còn cầm cây cuốc cây rìu để chống đỡ, nhưng mà căn bản không thắng nổi những quái vật căn bản không chết được kia....
Phải, Mạc Ly Hề phân loại bọn họ thành quái vật, ăn mặc tăng phục của An Ninh tự, lại giống như dã thú mất đi khống chế, giết người nơi nơi...
"Giết!"
Mạc Ly Hề ra lệnh một tiếng, đệ tử Thiên Duyên phái cho dù là sợ hãi, nhưng vẫn xông lên, mà Mạc Ly Hề cùng Giáo chủ càng phải xông lên trước tiên, chỉ mấy chiêu công phu liền cắt lấy đầu của hai tên hòa thượng, trong nháy mắt làm tăng cường sĩ khí.
Nhưng mà đám hòa thượng nổi điên kia hoàn toàn giống như một dã thú, cho dù là Mạc Ly Hề cũng dần dần cảm thấy có chút mất sức, sức mạnh của bọn họ không ngừng lớn, hơn nữa lại không sợ đau, hành động rất nhanh, trừ phi có thể chặt đứt đầu bọn họ.
Chỉ là mấy ngày này Mạc Ly Hề cũng bởi vì chuyện cổ nhân mà vô cùng phiền lòng, hiện tại thể lực đã có chút không chống đỡ nổi nữa...
[Thất cầm thất tung] của Mạc Ly Hề giờ phút này trở thành chém lung tung, chỉ cần chặt đứt đầu là được.
"Chưởng môn, cẩn thận!"
Mạc Ly Hề càng đánh càng cố hết sức, nghe được đệ tử trong phái nhắc nhở, Mạc Ly Hề lúc này mới chậm chạp xoay người sang chỗ khác, lại bị một cổ nhân như con báo nhảy lên ở gần ngay trước mắt.
Nhưng vào lúc này, trước mắt Mạc Ly Hề đã nhiễm đỏ....tựa như một tấm vải lụa mỏng, nhẹ nhàng mà lướt qua hai mắt của mình...
Người kia mặc y phục màu đỏ...một hướng lướt qua, đem tên cổ nhân sắp sửa bổ nhào tới, giam cầm vĩnh viễn...
--------Hết chương 97-----
ED: Khi edit chương này mình cũng khá buồn, mình cũng theo đạo Phật, chỉ có thể nói Thiên Tàng trước khi là ác quỷ hắn đã từng là một tăng nhân lương thiện. Một tâm tu hành Phật giáo, nhưng nhìn sư phụ cùng sư huynh đệ của mình chết trước mắt, cảnh tượng đau khổ đến thế nào, mặc dù tác giả không miêu tả cụ thể, nhưng thật sự chỉ những lời thì thầm của Thiên Tàng cũng đủ biết những năm qua hắn thống khổ thế nào.
Tào Hàn từng nói người luyện cổ chỉ có hai cách để bảo vệ bảo thân tránh xa cổ độc, là đeo bao tay tơ vàng hoặc bản thân luyện cổ đến mức bách độc bất xâm, tất nhiên cách thứ hai là thống khổ nhất, nhưng Thiên Tàng chính là chọn cách thứ hai, thống khổ của hắn chính là cái chết của sư phụ, huynh đệ, bằng hữu của hắn, còn gì thống khổ hơn thế nữa.
Là một người con của Phật, mình cũng không tán đồng việc trả thù, nhưng không trả thù thì sự thật vĩnh viễn luôn bị vùi lấp.