Diễm Phu Nhân

Chương 53: Vừa thấy đã yêu, cứu nguy lúc khó khăn




“Tiểu thư.” Thiên Vân uất ức rơi lệ: “ Nữ nhân đó làm càn như vậy, Lâm công tử vẫn bên vực ả ta như thế! Nô tỳ tức không chịu được, đây không phải là nhắm vào tiểu thư sao?”

Phùng Tích Viện đang đánh giá các lễ vật mừng thọ được đưa tới chúc mừng, nàng ta đang vuốt ve một cây tơ lụa thêu tinh xảo, cười như không cười nói: “Kẻ ti tiện tự nhiên có phương thức thức ti tiện giải quyết, không cần làm hỏng ngày vui mừng hôm nay mới tốt.” Nói xong, ả cầm lên cây kéo ở một bên vèo một cái cắt bỏ đi tấm vải thêu.

“Tiểu thư, đây chính là vải thêu thượng hạng Vân Nam mà!” Thiên Vân kinh ngạc ngăn cản.

“Loại đồ vật này lúc nào muốn mà chẳng có, Phùng gia ta còn thiếu đồ nát vụn này sao?” Phùng Tích Viện để cây kéo xuống, thoáng cái xé tan tành mảnh vải thêu rồi cất giọng nỉ non: “Không biết Trác ca ca tặng gì cho ta nhỉ.”

Thiên Vân cười lấy lòng: “Lâm công tử nhất định sẽ tặng đồ đặc biệt cho tiểu thư, ngài cùng Lâm công tử có thể nói là thanh mai trúc mã, lão gia đối với hắn tốt như vậy mà. Đã sớm đối đãi như là con rể rồi, không phải tiểu thư muốn xuất giá gấp đấy chứ?”

Phùng Tích Viện liếc ả ta một cái nói: “Ngươi biết cái gì, Trác ca ca chỉ có thể là của ta thôi, sớm hay muộn cũng không sao, ngược lại thật ra ta không hề nóng nảy.”

“Nô tỳ cảm thấy ả tỳ nữ kia hình như không đơn giản như vậy, không hề có bộ dạng khúm núm một chút nào, đã vậy còn không biết lễ nghi, Lâm công tử lại thiên vị đủ điều, làm gì có đạo lý vậy chứ?”

“Hiên tại là lúc nào rồi?” Phùng Tích Viện cười lạnh một tiếng hỏi.

“Giờ Dần.”

Phùng Tích Viện mở cửa sổ ra, nhìn xuống mọi người đang đi tới đi lui, lười biếng nói: “À, những khách nhân đều ở trong phía trước, tất cả bọn hạ nhân cũng không nên nhàn rỗi chứ?”

Ả tà nghễ nhìn Thiên Vân, Thiên Vân chợt hiểu che miệng cười nói: “Tiểu thư, ngài yên tâm!”

Thiên Vân lui ra, trong phòng chỉ còn lại Phùng Tích Viện, ả đứng nghiêng người tựa vào song cửa sổ, bộ dáng mỹ nhân ưu nhã xinh đẹp.

Thiên Vân đến dược phòng Phùng gia lấy thuốc, đầu tiên là tìm người sửa lại khớp xương bị trật, sau đó là lấy hai chai thuốc làm tiêu sưng lưu thông máu nhét vào túi, rồi chạy thẳng tới tiểu viện Tây Sương nơi an bài cho người hầu Lâm gia.

Lúc này Lâm Triêu Hi đang ngồi chéo chân kể chuyện mà nàng trông thấy nghe thấy cho một phòng nha hoàn Phùng gia nghe, phối hợp với vẻ mặt, thời khắc quan trọng còn kích động bày ra tạo hình khôi hài, biểu cảm đa dạng làm cho một phòng cực kỳ náo nhiệt.

Thiên Vân vênh mặt hất cằm kiêu căng đá văng cửa phòng, trong phòng lập tức im lặng như tờ. Bọn nha hoàn đều vội vàng đứng lên im lặng cúi đầu, ai cũng biết nha hoàn cận thân của đại tiểu thư rất được cưng chìu, ngày thường cũng tài trí hơn người không thể coi thường được.

Thiên Vân liếc nhìn Oanh Oanh cung kính thuận theo, lại trợn mắt nhìn qua Lâm Triêu Hi vẫn ngồi như cũ, trong cơn tức giận quát: “Sao không đi làm việc ở nơi này mở tiệc trà hả? Không cần nhận lương tháng này đúng không?”

Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, đáp lời: “Vâng.” Sau đó ảo não lui ra, quăng tới ánh mắt đồng tình có chút lo lắng với Lâm Triêu Hi.

Bên trong nhà chỉ còn lại hai người Lâm Triêu Hi và Oanh Oanh, Oanh Oanh ngẩn đầu nhẹ giọng hỏi: “ Có chuyện gì cần chúng ta giúp sao?”

Thiên Vân vừa muốn phân phó, liền ghe thấy Lâm Triêu Hi cực kỳ bất nhã phun ra một cái, vỏ hạt dưa rơi ra đấy đất còn mang theo bãi nước miếng của nàng. Nàng cười hì hì rồi lại cười hắc hắc, mồm miệng lanh lợi nói: “Oanh Oanh, ngươi là một người mang mệnh lao lực, nhất thời không làm việc một chút thì ngứa tay sao? Không có nghe ‘Nha hoàn’ Thiên Vân nói sao, nhận lương tháng của Phùng gia thì mới làm việc cho Phùng gia. Chúng ta là nhận bạc của Lâm gia, đương nhiên là về nhà chăm chỉ làm việc. Hiện tại chúng ta là khách, không lớn không nhỏ nhưng cũng là khách đấy.”

Thiên Vân bị chặn không phản đối được, phùng mang trợn má nhìn Lâm Triêu Hi, Lâm Triêu Hi quay đầu lại nhìn thẳng vào ả ta giả vờ ngây thơ hỏi: “Ơ kìa? Thiên Vân nha hoàn, ngươi còn chưa đi à? Còn có việc gì tìm chúng ta sao?”

Thiên Vân thở phào một cái nói: “Có chuyện chứ, là ta đặc biệt vội tới xin lỗi hai vị muội muội, vừa rồi ở trong sân ta nói chuyện có chút nặng lời. Ta là nóng lòng bảo hộ chủ nhân tự nhiên không thể để người khác bất kính với tiểu thư. Mong rằng hai vị bề trên chủ nhà Lâm gia không nên tức giận với kẻ tiểu nhân này.”

Tuy là lời nói xin lỗi, nhưng khí thế gây sự, Lâm Triêu Hi âm thầm phỉ nhổ, có quỷ mới tin nàng ta tới xin lỗi.

“À, như vậy sao, chúng ta thật đúng là người có tấm lòng rộng lớn đó nha, đã sớm quên mất Thiên Vân nha hoàn nói gì rồi, người của Lâm gia chưa bao giờ để ý những lời không lọt vào tai đâu. Hiện tại hiềm khích đã tiêu tan, Thiên Vân nha hoàn cũng nên trở về phục vụ cho chủ tử đi, bọn ta đi đường mệt nhọc cũng cần nghỉ ngơi.”

Bị hạ lệnh đuổi khách, Thiên Vân cũng không thuận theo mà buông tha, vẫn đứng vững như bàn thạch ở đó, mỉm cười nhìn nàng, nàng có chút rợn cả tóc gáy.

“Hình như muội muội nghỉ ngơi không được rồi.” Thiên Vân nói.

“Tại sao?” Lâm Triêu Hi không vui hỏi.

“Lâm công tử đang tìm ngươi khắp nơi đó, hắn để cho ta tới thông báo cho các ngươi, chờ gặp bên cạnh giếng ở sân sau.”

Lâm Triêu Hi nhíu mày.

Nói láo! Nói láo! Nhưng hình như còn có nửa điểm thật. Bởi vì vừa rồi phân bố nơi nghỉ nên mỗi người đi một hướng, cũng có khả năng Lâm Thành Trác không biết bọn họ ở nơi nào, phái người quen thuộc tới đây truyền lời cũng là hợp lý.

“Bọn muội muội nhanh đi, ta còn có việc bận, đi trước.”

Thiên Vân bước ra ngưỡng cửa, trong lòng cầu nguyện: nhất thiết phải đi à, nếu không liền uổng phí ta bố trí.

Lâm Triêu Hi suy nghĩ nhiều lần cuối cùng vẫn quyết định đi, mang theo vài công cụ từ trong bao quần áo để phòng thân, sau đó lôi kéo Oanh Oanh hỏi thăm đường đến sân sau.

Qủa thật có một cái giếng, không lớn không nhỏ.

“Oanh Oanh ngươi có khát nước không?” Lâm Triêu Hi chà sát tay: “Ta khát rồi, kéo chút nước lên uống thôi.”

Nàng vén tay áo lên bắt đầu quay trục, có chút mất sức, mắt thấy thùng nước sắp đến nơi, chợt một hồi gió nhẹ thổi tới, rắc rắc, sợi dây bị đứt, thùng nước vừa mới trồi lên lại rớt trở vào giếng.

“Mẹ kiếp! Con mẹ nó, người nào sử dụng ám khí!” Lâm Triêu Hi có ngu nữa cũng nhìn thấy phi tiêu trên thân cây khô, rõ ràng là có người cố tình gây rối.

Oanh Oanh vội vàng chạy tới hỏi: “Tiểu Tịch cô nương, cô có bị thương không?”

Lâm Triêu Hi khoát khoát tay nói: “May mắn không sao, chỉ là tổn thất tinh thần mức độ nhẹ thôi.”

“Tổn thất tinh thần?” Âm thanh nghi vấn chậm rãi từ trên thân cây truyền đến, một thiếu niên mặc áo màu xanh ngọc ngồi ở đầu cành đang chống cằm suy ngẫm. Hắn khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú vừa nhìn có chút trẻ con, ngũ quan đoan chính, nhưng thiếu hụt anh khí dương cương.

“Tiểu tử! Là ngươi đánh lén ta hả?” Lâm Triêu Hi tay trái chống nạnh, tức giận phát run, động tác theo thói quen, kéo cái mũ xuống quạt tới quạt lui.

Dọc đường đi mấy người Lâm gia thấy nhưng không thể trách, nhưng nàng quên mình đang mặc nam trang, vừa kéo mũ xuống thì đầu tóc mượt mà tự nhiên sẽ rơi ra.

Nam hài trên thân cây nghi hoặc nhìn quá trình nàng từ nam biến thành nữ, trái tim nhỏ khẽ run lên.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô gái khác ngoài người của Phùng gia, nàng không có vẻ thẹn thùng tao nhã như Phùng Tích Viện, lại càng không có kiểu cách giả bộ thẳng thắn, mặc bộ đồ nam trang càng thêm anh khí hiên ngang. Tóc đen dài phủ xuống eo, ngũ quan tinh xảo động lòng người, một đôi mắt long lanh chớp chớp, miệng lẩm bẩm cái gì là ‘Con mẹ nó’, ba chân bốn cẳng nhặt lên dây cột tóc bắt đầu buộc tóc lại.

Thú vị, thú vị, thiếu niên mở miệng cười ngắm nhìn nàng, định nghĩa cho cái động lòng của mình là: vừa thấy đã yêu( nhất kiến chung tình).

Mình sống nhiều năm như vậy, còn chưa có người mới mẻ nào có thể lọt vào mắt, giờ phút này là lần đầu tiên gặp được, thậm chí quên luôn nhiệm vụ sửa trị hai người này rồi.

“Này, ngươi tên là gì?” Thiếu niên đong đưa hai chân, cười vui vẻ hỏi.

Lâm Triêu Hi sửa sang lại tóc rồi đội mũ lên, liếc hắn một cái nói: “Cô nãi nãi sao phải nói cho ngươi biết?”

“Thì ra ngươi tên là cô nãi nãi nha.” Thiếu niên cười cười, ánh mắt không rời nàng phút nào.

Lâm Triêu Hi cắt một tiếng, thầm than: tức giận với đứa bé làm cái gì. Lôi kéo Oanh Oanh xoay người rời đi, thật hiển nhiên bọn họ đã bị lừa tới đây.

“Ngươi đừng đi, nơi này khắp nơi đều là cơ quan, ta sẽ giữ ngươi lại.” Thiếu niên nhẹ nhàng nói, vẫn không quên đối với nàng cười lộ ra hàm răng trắng nõn.

Lâm Triêu Hi thở dài một tiếng quay đầu lại nói: “Muốn chém giết muốn róc thịt thì tùy ngươi thôi, không phải ngươi bị tiểu tiện nhân kia sai khiến đến đây để khi dễ chúng ta sao?”

Thiếu niên suy nghĩ một chút, cười nói: “ Nhưng mà ta thay đổi chủ ý rồi, ta quyết định cưới ngươi, sẽ không làm tổn thương ngươi.”

Lâm Triêu Hi thấy buồn cười hỏi: “Ngươi đây là vừa thấy đã yêu trong truyền thuyết?”

Thiếu niên gật đầu một cái.

“Ngươi rõ ràng còn chưa dứt sữa mẹ nữa, vừa thấy một nữa mỹ nữ như ta liền muốn mang về nhà, bé con, về nhà bú sữa thêm vài năm nữa đi.”

Thiếu niên chu mỏ nói: “Nhưng mà ta đã không bú sữa hai mươi năm rồi.”