Diễm Phu Nhân

Chương 52: Tiểu thư Phùng gia không vừa mắt




“Tưởng rằng chỉ có ngươi biết mang mặt nạ sao!” Lâm Triêu Hi bĩu môi, móc ra khăn tay từ trong túi tiền rồi che lên mặt. Sau đó tay trái kéo Lâm Thành Trác tay phải lôi kéo Oanh Oanh nói: “Đi thôi đi thôi, cứ coi như không nhìn thấy gì, đây không phải là người quái dị sao!”

Người ngồi trên chim gỗ nhảy xuống đất, hăng hái nhìn nàng nói: “Ghét ác như cừu, đố kị người tài, căm phẫn kẻ đố kị phàm tục, ta thích!”

Lâm Triêu Hi phốc một tiếng cười nhạo nói: “Có phải ngươi từ nhỏ không có học giỏi ngữ văn hay không, thành ngữ không phải dùng như thế này đâu đại ca à!”

“Được, hôm nay chúng ta có duyên quen biết nhau, ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca thì ta cũng nhận ngươi là muội tử( em gái)!” Người trùm mũ choàng cười ha hả, vỗ vỗ chim gỗ nói: “Ói!”

Hắn đưa tay ra đón, Lâm Triêu Hi trợn tròn mắt, trong miệng chim gỗ vậy mà khạc ra một hạt châu màu sắc xuất chúng, lớn như lòng bàn tay vậy.

Người trùm mũ choàng đưa tới trước mặt Lâm Triêu Hi nói: “Ca ca của ngươi không có tiền, chỉ có thể cho ngươi cái này, đây chính là vật tuyệt thế hiến thấy, ngươi nhất định phải giữ cẩn thận!”

Lâm Triêu Hi phẫn nộ nhận lấy, nhìn chất lượng thượng hạng của hạt châu, sẽ không phải là bảo thạch hay san hô gì đó chứ? Nàng mừng thầm, không ngờ hôm nay biết người bị bệnh thần kinh, mà còn ra tay rất hào phóng.

Hạt châu trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, trái nâng một cái phải nâng một cái, nàng cười vô tâm vô phế.

Bỗng nhiên trong rừng cây truyền đến một hồi tiếng chim hót, Lâm Triêu Hi và Oanh Oanh lơ đễnh nhưng Lâm Thành Trác nổi lên cảnh giác.

Người trùm mũ choàng suy sụp rũ mắt thở dài nói: “Thật là đáng giận, các ngươi lại bị bọn họ theo dõi, ta phải đi vội thôi để tránh sinh thêm rắc rối. Muội muội bảo trọng nha, có cơ hội ca ca sẽ tới tìm ngươi, chờ ta đi du lịch khắp nơi đã!” Hắn cười sáng lạn, sau đó leo lên chim gỗ, phất phất tay, chim gỗ khởi động ầm ầm rồi bay lên trời như là hỏa tiễn.

Mấy người đưa mắt đứng nhìn theo người trùm mũ choàng, nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng nhỏ, Lâm Triêu Hi chợt nhớ tới cái gì vội vàng hướng về bầu trời kêu to: “Ngươi tên là gì vậy?”

Hồi lâu, trên bầu trời mới truyền đến một tiếng như có như không: “Độc Cô Úc . . .”

Lâm Triêu Hi nhớ kỹ tên hắn, nhưng thật ra là sợ về sau hắn bất chợt đổi ý lấy lại hạt châu này. Phải phòng bị trước, ngày sau nếu có người tên Độc Cô Úc đến tìm nàng thì phải đóng cửa thả chó, né tránh không gặp!

Lâm Triêu Hi nhét hạt châu vào túi, quay đầu có chút không hiểu nhìn bộ dáng Lâm Thành Trác như lâm đại địch, huơ huơ năm ngón tay trước mặt hắn hỏi: “Sao lại thất thần vậy?”

Gió thu xào xạc, thổi bay lá rụng trong rừng, lả tả trên mặt cỏ, một lông vũ màu trắng bay tới, Lâm Thành Trác đưa tay đón lấy, sau đó liếc mắt, vỏ Phượng kiếm chạm đất, nâng một cục đá, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bay ra ngoài, một tiếng thét gào lên, chắc là đánh trúng một con chim nhỏ.

“Chuyện này . . .” Lâm Triêu Hi cắn đầu ngón tay hỏi.

Lâm Thành Trác nhìn nàng một cái nói: “Chúng ta bị người khác theo dõi, chim theo dõi luôn đi theo dọc đường đi.”

Lâm Triêu Hi hoảng sợ: “A! Là ai vậy? Muốn làm gì? Cướp tiền hay cướp sắc?”

Lâm Thành Trác có chút bất đắc dĩ: “Cướp mệnh.”

Lâm Triêu Hi tức cười, ỉu xìu hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Thu dọn đồ đạc, lập tức lên đường.”

Chia tay vợ chồng Lưu thị, trước khi đi tâm tình Lâm Triêu Hi rất tốt, để lại mấy nén vàng, nói là cho chút tiền mua sữa bột cho con trai chưa đầy tháng của họ. Vợ chồng Lưu thị trung hậu thiện lương, Lưu tẩu luôn nhắc nhở bọn họ lúc không có việc gì thì tới chơi. Còn Lưu tiều phu thì đưa họ tới thẳng ranh giới Diệu Châu mới quay về.

Lâm Thành Trác nói, mặc kệ mục đích của kẻ truy theo tung tích của bọn họ là gì, nhưng là người đến không có ý tốt. Vì tránh cho đơn đả độc đấu dẫn đến tai nạn, tốt hơn là lấy lui làm tiến. Trước hết đi Diệu Châu tìm Phùng gia che chở, sau đó nhanh chóng trở về Lâm gia bàn bạc.

Thành Diệu Châu không lớn như thành Hoa Châu, nhưng là nơi quan trọng nhất của Thánh quốc, bởi vì nơi đây cũng là Hoàng Đô( nơi của vua). Diệu Châu Phùng gia mặc dù võ công cũng thường thường, nhưng của cải dư dả phong phú, lại am hiểu luyện chế đủ loại dược chữa thương. Trên gian hồ, mọi người đều nhiệt tình cấp vài phần thể diện cho người của Phùng gia. Biết đâu một ngày nào đó chính mình bị người đả thương còn có thể cầu xin Phùng gia giúp đỡ.

Với thân phận chủ mẫu Lâm gia đã từng tiếp xúc nhiều cục diện ở các gia tộc lớn nhỏ khác nhau, Lâm Triêu Hi mới biết được cái gọi là chủ nhà, không giống như mình lúc ở Lâm gia.

Phùng gia nhà lớn nghiệp lớn, vườn cũng lớn, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Người tới của thăm viếng đem cửa chính chật như niêm cối. Trong đó có không ít dân chúng bình thường từng chịu ân huệ của Phùng gia, đang cầm trứng gà ôm con vịt cũng không phải ít.

Sau khi gia đinh giữ cửa vào thông báo, đoàn người Lâm Thành Trác cuối cùng từ trong đám người đi vào Phùng phủ.

Màu sắc sặc sỡ làm người ta hoa mắt, Lâm Triêu Hi ngắm nhìn chung quanh, bên trên cành lá trên xà nhà cũng trang trí lóe loẹt. Nàng thiếu chút nữa hoài nghi đây không phải là buổi lễ cập kê, mà càng giống như ngày đón dâu cưới chính thất kiệu tám người khiêng, có thể thấy được Phùng lão gia cưng chìu đứa con gái duy nhất có thừa. Lâm Triêu Hi chợt nhớ tới Lâm Phượng Âm có nói Phùng lão gia tử nóng lòng mong muốn Lâm Thành Trác trở thành con rể, Phùng đại tiểu thư cũng hết sức ái mộ hắn. Tại sao mình có chút khó chịu vậy chứ? Nàng rốt cuộc tìm được lý do: bởi vì nàng là bà mai, nàng muốn tác hợp cho Lâm Thành Trác và Oanh Oanh thành uyên ương liền cành đó!

“Tiểu Tịch cô nương.” Oanh Oanh thấy nàng sững sờ, cho rằng nàng nhìn thấy Phùng đại tiểu thư mới trợn tròn mắt như thế, nên mới lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Triêu Hi phục hồi tinh thần lại, trong nháy mắt tầm mắt bùng lên lửa giận.

“Trác ca ca!” Phùng Tích Viện mềm mại thướt tha bước tới, đi theo sau lưng là tì nữ mặc áo cộc tay màu vàng nhạt. Nàng ta tuy chỉ có mười sáu tuổi nhưng Lâm Triêu Hi có cảm giác giống như là hai mươi ba hai mươi bốn tuổi. Cũng không phải nàng ta trông có vẻ già mà có vẻ quá thành thục quyến rũ, đoan trang ưu nhã, so với các hoàng phi cung nữ cũng không khác nhau là mấy.

Một bộ váy áo tay dài rộng quần kéo dài trên mặt đất, búi tóc tỉ mỉ được cắm rất nhiều Châu sai Phỉ thúy, vẫn còn lay động khi nàng ta dừng lại. Bên cạnh nha hoàn vội vàng đỡ nàng ta, giống như là dìu lấy một con . . . Đúng vậy, giống như một chó quý phụ.

Không biết vì sao Lâm Triêu Hi nhìn nàng ta không vừa mắt, có lẽ có người cùng người trời sinh không hợp nhau.

Ánh mắt của Phùng Tích Viện nhìn Lâm Thành Trác là yêu say đắm ngưỡng mộ không muốn xa rời, cộng thêm thần thái điềm đạm mềm mại đáng yêu có phần ướt át của nữ nhi. Nhưng khi chuyển mắt nhìn lướt nhanh qua Triêu Hi và Oanh Oanh thì vênh váo hung hăng, giống như nếu nhìn thêm một chút sẽ làm bẩn đôi mắt sáng cao quý của nàng ta.

“Trác ca ca, sao hôm nay huynh mới đến, muội vốn tưởng huynh tới sớm hơn kia. Vậy cũng tốt, muội dẫn huynh đi dạo một chút. Lần trước lúc huynh tới Diệu Châu khi đi lại vội vàng nên không giữ huynh ở lại được, lần này nhất định ở lại lâu hơn được không?” Lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng, lông mi thật dài dốc lòng nhìn chăm chú Lâm Thành Trác, Lâm Triêu Hi không khỏi lạnh đến buồn nôn bĩu môi. Nhưng động tác nhỏ này bị tiểu nha đầu bên cạnh Phùng Tích Viện nhìn thấy được, sau đó bắt đầu nhất quyết không tha.

“Ngươi, ta nói chính là ngươi!” Tiểu nha hoàn cũng là một kẻ tài trí hơn người, chỉ vào Lâm Triêu Hi nói: “Ngươi làm gì mà liếc tiểu thư nhà ta đấy hả!”

Lâm Triêu Hi buông tay nói: “Đâu có đâu?”

“Ta thấy rất rõ ràng, lần đầu tiên gặp mặt mà chẳng hiểu biết lễ nghi gì hết, sao không thỉnh an tiểu thư nhà ta?”

Lâm Triêu Hi đang muốn phản ứng, Oanh Oanh ở một bên kéo nàng lại, sau đó cúi người nói: “Thỉnh an Phùng tiểu thư.”

Lâm Triêu Hi không muốn làm theo, nàng cảm thấy mất mặt nếu tỏ ra khúm núm đối với cô gái nhỏ này. Vì vậy, nàng cùng với nha hoàn bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

“Lâm gia nhà lớn nghiệp lớn ngay cả Phùng gia chúng ta mà cũng không để vào mắt rồi sao? Một nô tỳ lại dám bất kính với tiểu thư nhà ta?”

Lâm Triêu Hi hỏi ngược lại: “ Ta cũng vậy muốn biết, tại sao một ‘nô tỳ’ lại có thể kiêu căng như vậy chứ?”

“Ngươi!” Nha hoàn vừa nói liền muốn tiến lên ra tay đánh nàng, nhìn như có chút công phu mèo quào, nhưng mà với Lâm Triêu Hi đối phó với hành động ngu ngốc này là dư dả.

Một cánh tay cắt ngang tới, sau đó bẻ về phía trước răng rắc một tiếng, thoáng chốc nha hoàn kia đau muốn chết. Lâm Thành Trác tiến lên một bước đỡ được công kích của ả, sau đó ánh mắt giá rét nhìn ả ta.

“Thiên Vân, không được vô lễ.” Phùng Tích Viện nhàn nhạt gọi nàng ta, sau đó khinh thường liếc mắt qua hai người bọn họ, lại đối với Lâm Thành Trác ưu nhã cười mà nói: “Xin lỗi Trác ca ca, là người hầu không hiểu chuyện. Thiên Vân, đi thu xếp phòng nghỉ cho Lâm đại công tử và bốn người hầu.”

Cổ tay Thiên Vân bị trật khớp, nhưng là vì ngại mặt mũi của tiểu thư nên đành phải nhẫn nhịn, không nói gì lui xuống.

Lâm Triêu Hi dương dương đắc ý, ở trong lòng tán thưởng con trai lớn nhất anh hùng cứu mỹ nhân, bao che khuyết điểm mới là nam nhân tốt mà!

Mặt Oanh Oanh cũng sùng bái nhìn Lâm Thành Trác, lúc này bọn họ cũng không chú ý tới ánh mắt độc ác của Phùng Tích Viện. Ả yêu Trác ca ca tha thiết vậy mà hắn vì tỳ nữ ti tiện lại đả thương nha hoàn cận thân của ả!