Diễm Phu Nhân

Chương 40: Bị vạch trần thân phận, giết người diệt khẩu




Nếu gọi Lâm Triêu Hi là hàng nhái, vậy thì ba vị công tử Lâm gia chính là người quản lý hiệp hội chống hàng giả và bảo vệ thương hiệu 315, bọn họ chỉ ra vài chiêu, Lâm Triêu Hi đã biến thành nhân vật nhỏ bé như tôm tép.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Triêu Hi ăn mặc đơn giản sau đó lên xe ngựa đã được Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm lo liệu trước.

Chiếc xe ngựa này nhìn vào phong nhã lịch sự mà không mất đi khí phách, rất có khí chất của Lâm Đường Hoa, nhưng quan trọng nhất là kết cấu bên trong, ván gỗ có kèm một lớp thép có tác dụng phòng công kích của đao kiếm, dưới chỗ ngồi còn có cơ quan ám khí phòng ngừa, chiến xa kiểu mới này quả là phương tiện cần thiết khi ra ngoài.

Đồng chí Lâm Thành Trác dịch dung thành người kéo xe, mặc vào quần áo vải gai được làm một cách cẩu thả, tay vung roi, khi đứng lên lộ ra một loại ngạo nghễ, nếu không đội mũ, ai thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú kia sẽ vừa yêu vừa sợ.

Địa điểm hẹn gặp mà Thu Vô Cốt định ra là một trạch viện bên hồ nước vùng ngoại thành phía tây Hoa Châu, vừa đến cửa liền thấy bảng hiệu màu nâu nhạt trên vòm cổng, mặt trên là nét bút sắc bén: Vô Cốt viên.

Nổi cả da gà, vậy mà có người lấy làm tên, không phải đang nói “Người tới không thấy lại thấy xương trắng” chứ? Lâm Triêu Hi sợ run cả người, quay đầu nhìn Lâm Thành Trác cầu xin, Lâm Thành Trác mím môi, nhìn khu vườn rộng lớn, đi xuống xe ngựa, từ trong ngực lấy ra một chiếc vòng đeo lên cổ cô, “Có gì nguy hiểm, cô thổi cái còi này, tôi sẽ đến ngay lập tức.”

Lâm Triêu Hi nhìn vòng cổ trước ngực, là một cái còi làm bằng vỏ ốc vô không thể nói là đẹp hay không vì bị dấu trong vạt áo nên nhìn không rõ, nhớ tới võ công tuyệt thế của Lâm Thành Trác, cô gật đầu nói, “Chúc tôi may mắn bình an đi!”

Lâm Thành Trác nở nụ cười, lúc này gió thu thổi qua lá trúc trong sân, không gian yên tĩnh, Lâm Thành Trác bất giác vươn tay vuốt tóc cô, “Yên tâm, cô sẽ không sao.”

Lâm Thành Trác thấy mình như bị trúng tà, làm ra hành động như vậy, chẳng khác nào đang “đùa giỡn”. Lâm Triêu Hi đương nhiên không chú ý tới vẻ xấu hổ trên mặt Lâm Thành Trác, đấm nhẹ vào ngực hắn, “Không được ngủ gật, lúc nào cũng phải nghe thấy tôi gọi!” Nói xong bóng người chợt lóe, nhảy vào vườn.

Trong viện là thực vật bốn mùa xanh ngắt, nếu không phải có gió thu man mát, cô còn tưởng rằng bây giờ là mùa xuân. Đình nghỉ mát bốn góc, hành lang đỏ kéo dài, nước chảy trên núi giả, yên tĩnh không một bóng người. Bỗng nhiên một tiếng sáo vút lên, hù dọa lũ chim đang ngủ yên, chim chóc véo von bay lên trời rồi hạ xuống một cây khác, núp trong cành lá xum xuê.

Tiếng sáo đẹp mà tĩnh mịch, bi thương phiền muộn. Lâm Thành Trác ngồi trên xe ngựa chưa hề nháy mắt, không dám buông lỏng cảnh giác. Chủ nhân tiếng sáo dùng điệu nhạc nói cho hắn: không hề có ác ý với cô.

Theo ngọn nguồn của tiếng sáo, cô cuối cùng thấy được Thu Vô Cốt ngồi trên núi giả. Hắn vẫn một thân bạch y như trước, một ống sáo xanh biếc dán nghiêng bên môi, đôi môi trắng bệch khẽ mấp máy, ngón tay linh động di chuyển trên mặt sáo, khi cô đi vào, ánh mắt hắn dừng trên người cô không rời.

Lâm Triêu Hi chớp mắt mím môi, đứng im một chỗ rất không dễ chịu, chỉ mong hắn thổi hết khúc, nói rõ ràng mọi chuyện rồi vỗ mông rời khỏi.

Khúc sáo thổi được một nửa rồi dừng, nhưng không trung dường như còn có tiếng vọng lưu động, dư âm lượn lờ.

Ánh mắt vẫn như trước, lạnh thấu xương, chỉ cần nhìn đến liền sa vào địa ngục. Lâm Thành Trác từng dặn cô, không được nhìn hắn, bằng không sẽ khiến hắn nổi lên sát ý.

Lâm Triêu Hi tránh né ấp úng nói, “Ngươi, ngươi tới tìm ta làm gì, ta bận rộn nhiều việc, có việc gì thì nói mau. . . . .”

Thu Vô Cốt ném sáo ngọc vào trong hồ, bọt nước văng khắp nơi, sáo ngọc dần chìm xuống, thật lâu chưa có tiếng động, có thể thấy được độ sâu của hồ, không giống với hồ nước nuôi cá bình thường.

“Lâm chủ mẫu sao có thể nơm nớp lo sợ như vậy, ngài oai phong võ lâm đã vài chục năm, vãn bối không tạo được uy hiếp gì với ngài.” Thu Vô Cốt nhìn cô chằm chằm, trong mắt không có ý cười, nhưng lời nói lại trào phúng sâu sắc.

“Ta. . . . . Ta không thèm động đao động thương với tiểu bối, người sáng không nói lời tối, ta không ăn cơm không uống trà của ngươi, ngươi nói thẳng ngươi có mục đích gì đi! Lâm gia chúng ta chưa từng kết thù kết oán với tộc Thánh nữ, ta không biết vì sao ngươi đối với ta lại có địch ý!”

Thu Vô Cốt nhếch khóe miệng, âm lãnh cười nói, “Không có thù hận? Không từng kết oán? Lâm chủ mẫu nói xạo mà không ấp úng a.”

Lâm Triêu Hi kinh ngạc, thốt lên, “Quả là có thù! Mẹ nó! Mình bị lừa!”

Thu Vô Cốt nhíu mày, lớn tuổi mà lại nóng nảy hấp tấp như thế, dậm chân cắn môi, già mồm cãi láo như thiếu nữ. Cho dù tìm thế thân, cũng phải tìm loại tương xứng với lời đồn, dáng vẻ đoan trang đa múc túc trí, quả thật không hợp với cô ta.

Hắn hừ nhẹ nói, “Lâm Triêu Hi thật ở trong tay ta.”

Lâm Triêu Hi giả sửng sốt, nhất thời giống như hóa đá, “Ngươi. . . . . Ngươi nói cái gì?”

Thu Vô Cốt nhìn cô, nói, “Ngươi tuy chỉ là thế thân, nhưng quấy rối tiến trình của ta, ta không thể lưu ngươi lại. Hiện tại, ngươi có hai lựa chọn, hoặc là theo ta, hoặc là, chết.”

Chữ chết kia nói rất nặng, khiến toàn thân Lâm Triêu Hi phát run, đùi cô không thể động đậy giống như bị buộc một khối sắt ngàn cân, muốn chốn cũng không nổi.

“Ta, ta không muốn chết, ta còn chưa sống đủ. . . . .” Lâm Triêu Hi uất ức nói, “Ta chết một lần lại một lần, còn phải chết bao lần nữa, thật không công bằng!”

Thu Vô Cốt nhìn nữ nhân già mồm ở dưới, bỗng dưng rất muốn biết bộ mặt chân thật của cô.

Hắn nhìn thẳng cô hỏi, “Thuật dịch dung?”

Cô nhìn vào con ngươi đen lạnh lẽo kia, vô thức trả lời, “Ừm.”

Giọng của hắn giống như vang vọng bên tai, “Sợ nước hay sợ dao?”

“Nước.”

“Được rồi.” Thu Vô Cốt bỗng bay tới cạnh cô, sau đó nhấc cổ cô lên, bùm một tiếng, vật nặng rơi xuống nước.

Lâm Triêu Hi bỗng tỉnh táo lại, dòng nước lạnh thấu xương, cô liều mạng giãy dụa. Mẹ nó! Bà đây không biết bơi!

Cô muốn kêu cứu mạng, nhưng vừa mở miệng đã uống một đống nước, bị sặc vô cùng khó chịu, híp mắt lại thấy đàn cá nhỏ tung tăng bơi qua, cô thầm than bản thân mệnh suy, còn không bằng súc sinh!

Không ngừng chìm xuống, chìm xuống, rốt cuộc hồ này sâu bao nhiêu?

Đứng ở trên bờ nhìn mặt nước, không hề có bọt khí, Thu Vô Cốt nhíu mày, nữ nhân này không biết võ công cũng không biết bơi? Chết tiệt!

Khu vườn này rất vắng lặng, là biệt viện có mình hắn, một hạ nhân cũng không thấy, nhưng hắn quyết không để người chết ở đây!

Lại bùm một tiếng, như một con rồng trắng nhảy vào nước. Tay áo của hắn căng phồng trôi nổi trong nước, tư thế vô cùng tuyệt mỹ, những con cá cũng tới gần hắn, bơi vòng quanh.

Cuối cùng cũng thoáng thấy bóng dáng nữ nhân kia, cô đang úp mặt nằm xuống, áo bào rộng rãi phồng lên, nhìn như một con rùa chết.

Đến gần rồi, sắp tới rồi.

Ánh mặt trời xuyên qua làn nước ánh trên da thịt cô, đôi mắt nhắm nghiền, an tâm ngủ say giống như đứa trẻ trong tã bọc, rực rỡ như hoa mùa xuân, sáng như trăng thu, lông mày hơi nhíu vào biểu thị nỗi sợ hãi của cô, mím môi nhắm nghiền mắt khiến người thương hại. Đúng vậy, thương hại, từ này dường như sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của Thu Vô Cốt, hôm nay ngay cả hắn cũng không rõ, vì sao muốn cứu cô? Hắn không biết. Nhưng hắn chưa từng hối hận vì đã cứu cô, chưa từng.

Nữ tử dán vào trong lòng hắn ngủ, hắn gạt rong quấn quanh người cô, những sợi rong cũng quấn lấy hắn, thế nên không có cách nào lên bờ, chỉ có thể bị rơi xuống sơn động dưới nước.