Kiều Dần tuyệt đối không nghĩ rằng đồng minh sẽ bán đứng mình, giờ phút này đối diện với ánh mắt miệt thị của mọi người, hắn đã vô cùng tức giận, không nói hai lời liền ra tay đánh về phía Lâm Triêu Hi.
Ngọc Hoàn sớm biết tính cách nôn nóng của hắn, người như vậy nghĩ cái gì thì làm cái đấy, tùy tiện nói hai ba câu là có thể làm dấy lên lửa giận của hắn, vì vậy nàng hiện tại đang núp ở chỗ an toàn xem bọn họ đánh nhau.
Một quyền vung tới, Lâm Triêu Hi vì bảo toàn mặt mũi Lâm gia nên không ôm đầu chạy trốn, Lâm Phượng Âm ở sau đã nhanh chóng ôm nàng vào lòng mìn, sau đó nghiêng người xoay tròn, nhấc chân đá vào bụng Kiều Dần.
Kiều Dần lùi lại hai bước, hoảng hốt thấy trước mặt tối sầm, khí lạnh đánh úp lại, ép xuống nội lực mà hắn vừa khởi xướng.
Vô ấn quyền của Lâm Thành Trác đã vung tới, hắn không nghĩ rằng Kiều Dần sẽ trực tiếp công kích nàng nên chậm nửa nhịp, nhưng nếu có ý đồ làm nàng bị thương, hắn tuyệt đối không cho phép!
Rất ít người thấy qua Lâm Thành Trác sử dụng vô ấn quyền, ít có người đáng để hắn sử dụng Lâm gia tuyệt học, huống chi là hạng người võ công bình thường như Kiều Dần, nhưng vì hắn tức giận mà đánh ra một quyền phong cuồng (gió rít), một quyền vân tán (mây tan), một quyền thạch liệt (đá vỡ), đều là mười thành nội lực, bình thường chỉ cần sử dụng một quyền cũng có thể chấn động tâm phách của mọi người, thế nhưng hôm nay hắn lại sử dụng cả ba quyền, nội lực tràn đầy, khiến không khí xung quanh ngưng kết, mọi người từng bước lui về sau, sợ bị sát khí nồng đậm kia gây thương tích.
Kiều Dần cảm thấy trước mắt một màn tối đen, bầu trời và mặt đất hỗn độn cùng một chỗ. Ba quyền kia liên tiếp đánh vào ngực, khiến hắn không thể đánh trả cũng không có sức đánh trả, hắn quỳ trên mặt đất hộc máu không ngừng, ầm một tiếng, đầu hắn đập vào quan tài.
Lâm Thành Trác nhanh chóng rút ra Mịch Phượng kiếm, mũi kiếm kề trên động mạch ở cổ hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn ở phía dưới.
Kiều Dần sắc mặt xanh tím, máu tươi loang trên áo bào, tựa vào quan tài không có sức lực nói chuyện.
“Đợi một chút!” Lâm Triêu Hi kéo tay áo Lâm Phượng Âm thò đầu ra kêu, thật sự không đành lòng thấy người khác bị đánh thê thảm như vậy, mặc dù vừa rồi Kiều Dần còn muốn giết nàng.
Kiếm của Lâm Thành Trác hơi lùi về sau, Kiều Dần thở hổn hển ngồi xụi lơ bên cạnh quan tài, những người làm còn lại đã sớm bị dọa, chạy tới nơi khác len lén quan sát.
“Thả hắn đi, hắn bị thương đã nặng lắm rồi, cũng không thể làm chuyện thương thiên hại lý gì nữa đâu. . . . .” Lâm Triêu Hi mím môi nói.
Kiều Dần nhìn nàng cười giễu nói: “Ngươi không cần giả mù sa mưa. . . . Ai chẳng biết chủ mẫu Lâm gia tâm ngoan thủ lạt, ngươi cho rằng địa vị Lâm gia của các ngươi ngồi chắc rồi hả? Ta giết cha, thì đã sao nào? Cũng chỉ là loại bỏ một chướng ngại vật mà thôi! Hắn không phải cha ta, cũng không xứng làm cha ta!”
Lâm Triêu Hi bỗng nhớ đến Kiều lão gia khi xướng diễn, không khỏi thắc mắc, đó thật sự là hắn sao? Nghĩ đến cái chết của hắn, nàng không khỏi cảm thấy toàn thân lạnh run, chỉ có thể dựa sát vào người Lâm Phượng Âm tìm ấm áp.
Nàng thở dài một tiếng nói: “Ngươi chẳng phải muốn địa vị cao nhất của Kiều gia sao, mở miệng nói với hắn là tốt rồi, sao ngươi biết hắn sẽ không cho ngươi chứ?”
Kiều Dần sửng sốt nhưng ngay sau đó lại cười khổ nói: “Trong lòng của hắn chỉ có diễn kịch, tất cả đều là diễn kịch, một người trụ cột của gia đình vậy mà đến cả thê tử của mình cũng không có năng lực bảo vệ! Kiều gia ta suy sút đều là lỗi của hắn! Hắn không quan tâm sinh tử của bất cứ kẻ nào, không quan tâm cái nhà này, thứ ta muốn, hắn không cho được!”
Lâm Triêu Hi buông tay ra, nhìn hắn mà cảm thấy thương xót: “Kiều Dần, ngươi thử nghĩ xem, hắn thật sự ngu ngốc như vậy sao? Kiều gia, dầu gì cũng là một trong bảy thế gia võ lâm, là nhà có tiếng tăm đếm trên đầu ngón tay ở thành Hoa Châu, Kiều lão gia nửa đời dong duổi danh chấn giang hồ, thật sự là phế vật làm gì cũng sai sao? Ngươi cho rằng những mánh khóe nhỏ ngươi dùng để giết đại nương nhị nương, hắn không tìm được dấu vết gì sao? Kiều Dần, ngươi còn chưa đủ trưởng thành, có câu nói: gừng càng già càng cay. Ngươi làm tất cả chuyện này, Kiều lão gia đều biết hết, giống như chuyện bọn họ đã làm với mẫu thân của ngươi, người chết không thể sống lại, hắn không có cách nào truy cứu, oan oan tương báo khi nào mới hết, hắn muốn ngươi hiểu rõ đạo lý này, cho nên cố tình giả bộ như không có gì, nhưng thật ra là muốn đền bù và bồi dưỡng ngươi!”
“Ngươi không cần ăn nói lung tung!” Kiều Dần vung tay hô to, sau đó chỉ vào quan tài nói, “Hắn? Hắn muốn đền bù cho ta? Hắn căn bản không biết mình nợ ta cái gì! Mẹ ta khi còn sống đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục, hai mươi năm nay ta từng giờ từng phút đều muốn đòi lại gấp ngàn lần!” Hắn kịch liệt ho ra máu, nói đứt quãng: “Được làm vua thua làm giặc, các ngươi không cần giả vờ lương thiện làm gì, cho dù ta chết, cũng muốn hắn không được chết tử tế!”
Không có ai biết lực lượng mạnh mẽ kia từ đâu mà đến, dường như nó mang theo thứ gọi là thù hận, khắc sâu mà dữ dội.
Kiều Dần đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng chính ma niệm cuồng dại đã khiến hắn gắng sức làm ra chuyện điên cuồng cuối cùng.
Lửa lớn dấy lên hừng hực, ở trước cửa lớn Kiều gia như có mấy chục con hỏa long vĩ đại đang nhảy múa, quan tài gỗ phát ra tiếng đôm đốp, kèm theo là tiếng cười điên cuồng của Kiều Dần, tiếng cười đó làm cho người ta cảm thấy rợn tóc gáy, rồi lại thấy thương cảm.
Quan tài được vẩy một lượng lớn rượu vàng, một chút lửa cũng có thể gây cháy lan, ân oán Kiều gia bị thiêu cháy trong đại hỏa, bùng lên rồi tan biến.
“Cuối cùng, hắn vẫn không tha thứ cho cha hắn, cũng không buông tha chính mình.” Lâm Triêu Hi ngây ngốc nhìn ngọn lửa, lòng bàn tay túa ra mồ hôi, Lâm Phượng Âm nắm lấy tay của nàng, nói: “Nếu chấp niệm ăn sâu bén rễ, cho dù phong ba bão tố cũng không thể xoay chuyển.”
Gia chủ Kiều gia đột tử. Từ đó, bảy thế gia trong võ lâm thiếu đi Kiều gia ở Hoa Châu, bọn hạ nhân rối rít rời đi, gia sản của Kiều gia bị quan phủ lấy đi, trong một tháng đó, cửa vào và cửa phòng đều bị phá, không biết để xây cửa hàng hay công xưởng.
Lâm gia lấy thân phận thế gia đứng đầu Hoa Châu bỏ tiền hậu táng cha con Kiều gia, thi thể bị hỏa táng thành tro, thế nhưng việc này cũng chỉ mang tính tượng trưng mà thôi.
Ngày hôm đó, trời sáng khí trong, ở tiền đường Lâm gia mỗ nữ lang thôn hổ yết dùng bữa sáng, một câu thông báo của Lâm Thành Trác khiến nàng kinh hãi.
“Cái gì?” Lâm Triêu Hi đập bàn sợ hãi kêu: “Ta không đi!” Sau đó lại tức giận cầm con gà quay lên nói: “Muốn ta đi, phải để ta ăn ít nhất một nửa con gà này!” Nói xong, nàng trợn mắt, bẻ cổ con gà quay xuống, vẻ mặt khủng bố như đi chém đầu.
Lâm Thành Trác không ngạc nhiên, đã đoán được nàng sẽ cự tuyệt. Bát cháo trắng của Lâm Đường Hoa đã quấy nhiều lần, khói bốc lên nghi ngút, càng ngày càng đậm đặc mà hắn vẫn không ăn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Còn Lâm Phượng Âm nghiêng người dựa vào ghế, sáng sớm đã lấy rượu nho thơm ngon ra uống, nhàn nhã không quan tâm tới việc không phải của mình.
Lâm Triêu Hi nhìn ba người, khóe mắt rũ xuống, miệng chu lên, bắt đầu giả bộ đáng thương, giống như sắp khóc nói: “Người ta đang lúc tuổi xuân tươi đẹp, còn là một mỹ nữ, chẳng lẽ các ngươi muốn ta mất cái mạng nhỏ này?”
Ba người con vẫn không nói lời nào, căn bản không thèm để ý một khóc hai nháo ba thắt cổ của nàng. Tại sao chiêu này không có tác dụng với bọn họ? Đi đời nhà ma rồi!
Lâm Triêu Hi khóc không ra nước mắt, bọn họ, bọn họ lại muốn nàng đi tìm Thu Vô Cốt!
Thu Vô Cốt là người như thế nào? Hắn chính là địa ngục Tu La! Nàng lần trước chỉ nhìn hắn một cái đã thấy kinh hồn bạt vía, nếu ngồi đối diện hắn có lẽ sẽ chết ngay lập tức.
Lý luận của ba đứa con là: Hắn là người của tộc Thánh nữ, địch ý với Lâm gia không phải bình thường, có lẽ có liên hệ mật thiết với việc chủ mẫu Lâm gia mất tích, lúc này chưa tìm ra manh mối, từ hắn mới tìm ra được đường tắt, huống chi Thu Vô Cốt sáng sớm đã phái người đến cửa đưa tin! Mời chủ quản của Lâm gia, rõ ràng là muốn một mình Lâm Triêu Hi đến dự!
Hồng Môn yến, ai là Hạng Vũ ai là Lưu Bang*? Nàng tình nguyện biến thành con muỗi, ít nhất có thể tham sống sợ chết.
* Hạng Vũ và Lưu Bang: Theo đánh giá của các nhà sử học, Lưu Bang hoàn toàn trái ngược với đối thủ Hạng Vũ. Trong khi Hạng Vũ thường được thể hiện là một người lãng mạn và quý phái, Lưu Bang thường bị coi là thô lỗ. Hạng Vũ luôn tỏ ra nhân đức đối với các tướng và lính tráng. Tuy nhiên, Vũ lại là một nhà chính trị kém cỏi. Hàn Tín (韓信) miêu tả Hạng Vũ là “có lòng nhân của đàn bà”, có nghĩa rằng, theo ý Tín, sự “nhân đức” của Hạng Vũ chỉ là nhỏ mọn và không mang lại lợi ích cho chế độ cũng như nhân dân của Vũ.
Hạng Vũ cũng không biết cách sử dụng tài năng của các tướng; ví dụ, Hàn Tín từng là tướng dưới quyền Hạng Vũ, và sau này đã bỏ trốn theo Lưu Bang, trở thành danh tướng của họ Lưu, gây ra những tổn thất cực to lớn cho Hạng Vũ. Những vấn đề khác là cách đối xử tàn bạo của Hạng Vũ trong những chiến dịch quân sự, không chấp nhận phê bình và những lời khuyên khôn ngoan, cũng như không thể giao phó công việc cho người khác.
Trái lại, Lưu Bang là người dũng cảm và kiêu ngạo. Truyền thuyết cho rằng ông biết cách thao túng tướng lĩnh. Ông phong tước và cấp đất hậu hĩnh cho họ mỗi lần giành chiến thắng, vì thế ông được các tướng lĩnh quý mến. Tuy nhiên, khi đã trở thành Hoàng đế, để đảm bảo tối đa quyền lực chính trị của mình, Lưu Bang đã đàn áp họ một cách tàn nhẫn và hành quyết rất nhiều người để tránh mưu phản, đáng chú ý nhất là việc sát hại cận thần khai quốc Hàn Tín và Bành Việt. Kình Bố buộc phải làm phản vì sợ cũng sẽ bị giết. Những điểm mạnh của Lưu Bang là khả năng đưa ra quyết định dựa trên những lời khuyên khôn ngoan của những người khác, sự sáng suốt thiên bẩm giúp ông biết rõ lời khuyên nào là tốt và lời khuyên nào không nên nghe theo; khả năng ủy thác công việc; và khả năng biết cách làm những người khác theo mình.