Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 92




Bị Dạ Mị lôi kéo, cảm nhận lực đạo trên tay, tinh thần Vân Yên có chút hoảng hốt, nàng rũ mắt xuống, cũng không cự tuyệt, hai người nhanh chóng núp vào bụi cỏ.

"Hắn đến rồi!" Ánh mắt thâm thúy của Dạ Mị chăm chú nhìn phía trước, dường như không nhận thấy ánh mắt quan sát của người bên cạnh.

Vân Yên thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước, tiếng vó ngựa ngày càng rõ ràng. Lòng nàng bỗng dưng trầm xuống, kiếm trong tay áo đã mơ hồ lộ ra.

Dạ Mị nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt nàng bịt khăn che mặt nhưng vẫn thấy được sát ý nghiêm nghị trong đôi mắt kia.

"Giá..." trong đêm tối, một nam nhân trung niên phong trần trên lưng ngựa, sắc mặt lạnh lùng, hắn vung roi quất vào lưng ngựa.

Nhìn nam nhân kia, Vân Yên nhỏ giọng nói: "Ngươi không cần theo ra ngoài." Nói xong, trường kiếm trong tay áo nàng bay ra, lóe ánh sáng bạc, nàng tung người nhảy ra ngoài, trường kiếm nhắm thẳng vào người trên lưng ngựa.

"Hí..." thanh âm con ngựa chấn kinh kêu lên, trên lưng ngựa, Dương Ngạo ghìm chặt dây cương, sắc mặt hắn đại biến, nhìn người áo đen đột nhiên xuất hiện, lập tức nhảy xuống lưng ngựa.

Sắc mặt Dạ Mị hơi trầm xuống, nhìn về phía Vân Yên, vừa rồi nàng nói hắn không cần ra là muốn một mình gϊếŧ Dương Ngạo sao? Nhưng theo tình trạng hộc máu lần trước, muốn gϊếŧ Dương Ngạo thì hơi miễn cưỡng. Hơn nữa với tính tình của nàng, nàng sẽ không làm chuyện không nắm chắc, nghĩ vậy hắn cũng không tính ra ngoài.

(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504

Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)

"Ngươi là ai, tại sao muốn hành thích ta?" Dương Ngạo rút trường kiếm bên hông chỉ vào Vân Yên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt nặng nề.

Nghe vậy, Vân Yên lạnh giọng nói: "Người gϊếŧ ngươi." Nói xong, nàng vung kiếm chém qua hướng Dương Ngạo.

Dương Ngạo nhảy một cái, khó khăn lắm mới tránh thoát một kiếm, vậy mà còn chưa hồi phục lại tinh thần, bóng người áo đen đã lao tới, hắn vung trường kiếm lên đỡ lại bị chấn động lui về sau vài bước.

Nhìn người tới công kích chiêu chiêu bén nhọn, ánh mắt nghiêm nghị đầy sát khí, trong lòng Dương Ngạo hơi chột dạ, đây rốt cuộc là ai? Không ngờ võ công lại cao như vậy. Chỉ tiếc hắn đi đường mệt nhọc, bây giờ thân thể đã mệt mỏi, căn bản không phải đối thủ của hắn.

"Các hạ rốt cuộc là ai? Ta với ngươi không thù không oán, vì sao phải gϊếŧ ta?" Dương Ngạo nâng kiếm đỡ lấy một kiếm của Vân Yên, nhìn người trước mắt, trầm giọng hỏi.

Vân Yên căm hận nhìn hắn, chính là gương mặt này, chính là người này đã bán đứng ông ngoại, chính hắn hại chết cả nhà ông ngoại. Nếu không, mẫu thân cũng sẽ không chết, sẽ không chết! Nỗi hận trong lòng nàng bùng lên.

"không thù không oán? Ngươi hại chết nhiều người thân của ta như vậy, ngươi còn dám nói không thù không oán với ta?!" Vân Yên quát lớn một tiếng, ngưng tụ nội lực vào trường kiếm bên tay phải, đột nhiên đem Dương Ngạo bức lui ra ngoài.

Dương Ngạo kinh ngạc nhìn tay phải của mình, trên cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, người trước mắt nội lực tương đối cao, hiển nhiên nếu hắn liều mạng đấu nội lực cũng không phải đối thủ của nàng. Nhìn bóng người chậm rãi đi tới gần mình, hắn vô thức lui về phía sau, trong lòng sinh ra chút sợ hãi.

Dương Ngạo quyết định chủ ý, liếc nhìn con ngựa cách đó không xa, tung người nhảy lên, hắn vung roi, hét lớn một tiếng "giá", bối rối nhìn về phía sau lưng, không chỉ có một người, hắn đã mơ hồ cảm thấy còn có người khác nấp gần đó, nếu họ dốc toàn lực sợ là hắn sẽ tang mệnh ở đây.

Vân Yên liếc mắt, dậm chân một cái, đột nhiên bay lên đá một cước vào lưng Dương Ngạo.

(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504

Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)

Thân thể Dương Ngạo ngã về phía trước, cũng may hắn tóm lấy đầu ngựa nên không bị ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn nôn ra một ngụm máu tươi.

Vân Yên lộn một vòng rơi xuống đất, nhìn con ngựa chạy càng lúc càng xa, trong mắt thoáng qua một tia nặng nề.

"Xem ra ta đã coi thường ngươi." Dạ Mị từ trong bụi cỏ đi ra, đến bên cạnh Vân Yên. Võ công của nàng có tiến bộ hơn so với lần đầu bọn họ gặp nhau, xem ra lúc đó nàng không đánh toàn lực.

Vân Yên khẽ lắc đầu, nâng tay trái nhẹ nhàng đè ngực, nàng hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn nói: "Nếu không gây một chút áp lực cho hắn, chỉ sợ hắn vẫn không biết sợ là gì, cho rằng tham ô ngân lượng cứu trợ cũng sẽ bình yên vô sự. Hiện tại coi như để hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, nếu lợi dụng thích đáng có thể khích bác quan hệ giữa hắn và Cao Khải."

"Ừ." ánh mắt Dạ Mị nóng rực nhìn bóng dáng nhỏ yếu của nàng.

Vân Yên cảm thấy tức ngực, vừa rồi đánh nhau với Dương Ngạo dùng nhiều nội lực khiến nàng có chút không áp chế nổi triệu chứng bệnh, hiện tại cơ thể đau đớn kịch liệt.

"Chúng ta đi..." Còn chưa dứt lời, Vân Yên đột nhiên té xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi.

Dạ Mị giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ nàng, thanh âm trầm thấp: "Ngươi không sao chứ?"

Vân Yên khẽ lắc đầu, tháo khăn bịt mặt ra, lau máu tươi ở khóe miệng, nàng đẩy Dạ Mị ra, lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía trước, rũ mắt mím môi nói: "Đến phủ Cao Khải đi, Dương Ngạo nhất định sẽ đến đó."

"Vừa mới bị ngươi đả thương, chưa chắc hắn sẽ đến đó." Dạ Mị cau mày nói, nhìn gò má nàng, cho dù là ban đêm hắn vẫn nhìn thấy sắc mặt nàng mất máu tái nhợt. Nàng thế nào rồi?

Vân Yên nghiêng đầu nhìn Dạ Mị, nói: "Chuyện liên quan đến sống chết của hắn, hắn sợ hãi hơn bất kì kẻ nào, hắn nhất định sẽ đi. Chúng ta đi thôi!" Nói xong, nàng thu trường kiếm lại, đi về phía trước.

Dạ Mị nhìn thân thể đơn bạc của nàng, trầm ngâm chốc lát, bước đến giữ tay nàng lại.

Vân Yên cảm nhận được lực đạo trên tay, nàng dừng chân, quay đầu nhìn Dạ Mị, nghi ngờ hỏi: "Thế nào?"

"Trở về!" Dạ Mị nhìn nàng, lạnh nhạt nói.

(Truyện được đăng trên watt.pad/lvang504

Website truyenwiki chỉ là bọn ăn cắp trắng trợn)

Vân Yên kinh ngạc nhìn Dạ Mị, khó hiểu nói: "Trở về? Tại sao? Không phải hiện tại nên đến phủ Cao Khải sao? Như vậy sẽ biết được bước tiếp theo bọn họ định làm gì. Cũng không để Dương Ngạo chạy thoát mới phải, chỉ có khống chế được hắn, chúng ta mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch." Dừng một chút, nàng nói tiếp, "Trong triều đình đã có người tố cáo Dương Ngạo, lần này nếu muốn diệt tận gốc thì phải một lưới bắt hết bọn tham quan mới được. Quan trọng nhất là Cao Khải, sao có thể để hắn sống tốt được."

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Dạ Mị khẽ nâng tay lên, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn lại ngưng giữa không trung, hắn bình phục tâm tình, lạnh nhạt nói: "Chuyện này để một mình ta làm là được, nhiều người sợ sẽ bứt dây động rừng!"

Nghe vậy, Vân Yên giễu cợt nói: "Nói vậy ngươi sợ ta sẽ thành gánh nặng cho ngươi? Yên tâm, ta..."

"Nếu biết vậy, ngươi nên trở về!" Dạ Mị đến gần Vân Yên, trong mắt thoáng qua ý xua đuổi.

Nhìn ánh mắt tối tăm của hắn, Vân Yên gạt cánh tay hắn khoác trên vai nàng ra, lạnh lùng nhìn hắn nói: "A, vậy chúng ta cứ để xem ta có trở thành gánh nặng hay không!" Nói xong, nàng đi thẳng về phía trước.

Dạ Mị cau mày, trực tiếp đuổi theo nàng, hắn kéo tay nàng lại, Vân Yên giơ tay muốn gạt tay hắn ra, Vân Yên nàng khi nào thì trở nên vô dụng như vậy, mà giờ phút này nàng chỉ cảm thấy choáng váng muốn ngất đi.

Dạ Mị nhướng mày, chặn tay nàng, xoay người nàng lại, gầm nhẹ: "Đừng làm rộn!"