Mộ Thanh Viễn rũ mắt nhìn lông mi nàng chớp động, chỉ cảm thấy tình cảm trong tim dâng trào, hắn muốn ôm nàng vào ngực mà cưng chiều, dù là ai cũng không chạm vào nàng ngoại trừ hắn.
Vân Yên nắm chặt tay, hơi thở nặng nề phả vào tai, từ từ di chuyển về phía trước, phả lên mặt nàng, cảm xúc mềm mại trên mặt truyền đến.
"A..." Thân thể Vân Yên lui về sau mấy bước, nhưng bên hông lại có một lực đạo ôm chặt lấy nàng.
"Sao vậy, Yên Nhi?" Mộ Thanh Viễn vội vàng hỏi.
Vân Yên ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh Viễn, vẻ mặt có chút bối rối, nàng lắc đầu nói: "Không sao, chẳng qua là cảm thấy hơi choáng váng, có thể vì mới ra ngoài một lúc nên quá mệt mỏi thôi."
"Vậy bây giờ bổn vương đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi." Mộ Thanh Viễn đỡ Vân Yên, khẽ vuốt ve mặt nàng, ôn tồn nói.
Vân Yên gật đầu một cái, cúi thấp đầu xuống, muốn che giấu sắc mặt của mình.
"Yên Nhi sợ sao?" Suy nghĩ một chút, Mộ Thanh Viễn mở miệng nói, ánh mắt quan sát cô gái trước mặt, nàng thật sự muốn gả cho hắn sao? Không biết vì sao trong lòng hắn có chút nghi ngờ, nàng không phải cô gái hắn có thể nắm trong tay.
Vân Yên sững sờ, gượng cười nói: "Sao lại như vậy? Mấy ngày nay ngủ không ngon, hôm nay lại đi ra ngoài quả thật có chút mệt nhọc." Nói xong, nàng dừng một chút, ánh mắt ưu thương nhìn hắn nói, "Tứ vương gia không tin ta sao?"
Bị Vân Yên nhìn như thế, tim Mộ Thanh Viễn nháy mắt mềm nhũn, hắn thở dài, ghé vào bên người Vân Yên nói nhỏ: "Bổn vương chỉ sợ, ngươi vốn nên thuộc về bổn vương nhưng bổn vương nhất thời sơ xuất nên suýt chút nữa bỏ lỡ ngươi, Yên, là ngươi trộm đi trái tim bổn vương. Cho nên trong lòng ngươi cũng chỉ có thể có bổn vương, nếu không..." Nói tới đây, ánh mắt hắn lạnh lẽo, không nói tiếp nữa.
Nếu không, gϊếŧ nàng? Trong lòng Vân Yên cười lạnh, quả nhiên, đây chính là Mộ Thanh Viễn, thân là con trai trưởng của Hoàng hậu, hắn luôn luôn cảm thấy mình cao cao tại thượng, coi người khác là vật sở hữu của mình, không nghe lệnh liền gϊếŧ. Từ đầu nàng đã biết nàng đang bảo hổ lột da, có điều, hắn là hổ, nàng cũng chưa chắc là dê! Cùng lắm cũng chỉ là con báo nhỏ khoác da dê.
"Tâm tư ta đối với Tứ vương gia chẳng lẽ Tứ vương gia còn không rõ ràng sao? Nếu như vậy, coi như Vân Yên đặt tình cảm sai chỗ đi." Vẻ mặt Vân Yên kiên quyết nhìn Mộ Thanh Viễn, nói xong, xoay người muốn đi.
Nhìn động tác của Vân Yên, trong lòng Mộ Thanh Viễn hoảng hốt, vội vàng kéo Vân Yên lại, gấp giọng nói: "Yên Nhi đừng buồn, bổn vương chỉ nói giỡn thôi, bổn vương tin ngươi."
Cảm nhận được lực đạo trên tay, trong lòng Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hắn tin thì dễ làm rồi, hôn sự này phải là hắn nói ra mới được.
"Ta thật sự rất mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi." Vân Yên nhìn về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Mộ Thanh Viễn tiến lên một bước, ôm Vân Yên, nói: "Được, ta đưa ngươi trở về."
"Không cần, nếu để người khác thấy thì không hay lắm, Tứ vương gia, hiện tại danh phận chúng ta vẫn chưa định, Vân Yên là thê tử chưa cưới của Lục vương gia." Nói xong, nàng gạt tay Mộ Thanh Viễn ra, đi thẳng về phía trước, càng không chiếm được, hắn sẽ càng muốn có được.
Nhìn bóng dáng kia, Mộ Thanh Viễn như nghẹn trong cổ họng, hắn nhìn cánh tay mình trong không trung, lại nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định, nàng sẽ là của hắn.
Thời điểm trở về Biện Hiên Các, Vân Yên chỉ cảm thấy tinh thần mệt mỏi, ứng phó với Mộ Thanh Viễn cũng không phải chuyện đơn giản, quan trọng nhất là nàng có chút bài xích khi ở chung với hắn. Hình như tất cả mọi chuyện khó hơn nàng tưởng tượng, nàng làm sao vậy?
"Tiểu thư, vừa rồi bên ngoài thấy người cùng Tứ vương gia..." Bích Thủy đứng bên cạnh giường êm, ánh mắt rối rắm, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói.
Nghe vậy, Vân Yên buông ly trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Có gì muốn hỏi thì hỏi đi."
Bích Thủy cắn răng nói: "Chẳng lẽ ngài tức giận Lục vương gia cho nên mới ở chung với Tứ vương gia? Chuyện hôm nay có lẽ không phải như chúng ta nghĩ a, tiểu thư..."
"Có phải như chúng ta nghĩ hay không thì có liên quan gì tới chuyện ta cùng Mộ Thanh Viễn? Cho đến bây giờ ta không có quan hệ gì với Mộ Cảnh Nam. Ta ở chung với Mộ Thanh Viễn là có mục đích nhưng những chuyện này ta không muốn nói cho các ngươi biết, miễn cho các ngươi lo lắng cho ta." Vân Yên ngắt lời nàng, trầm giọng nói. Tại sao bọn họ đều cảm thấy nàng cùng Mộ Cảnh Nam có quan hệ gì? Vân Yên nàng khi nào sẽ vì một vài lời đồn đãi mà phiền lòng, nàng nhắm mắt để tâm mình bình tĩnh lại.
Bích Thủy gật đầu, nhất thời cũng không biết nói gì, từ sau khi bọn họ trở về kinh thành hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nàng nhìn Vân Yên, dường như tiểu thư cũng đã thích nghi với cuộc sống ở kinh thành, có điều sự yên bình này không biết có thể kéo dài bao lâu, cảm thấy tiểu thư có chuyện gì đó gạt bọn họ.
Nhìn lá trà lềnh bềnh trong ly trà, Vân Yên thở dài, vẻ mặt có chút sầu não: "Ngươi nói, có phải ta thay đổi rồi không?!"
"A..." Bích Thủy nghe Vân Yên nói vậy, kinh ngạc nhìn Vân Yên, khi nào mà tiểu thư lại tự hỏi mình như thế.
Khẽ lắc đầu, Vân Yên trầm mặc không nói, nàng nhẹ nhàng vỗ ngực, nói đó hơi phập phồng, khóe miệng nàng cong lên, không biết trái tim này có thể đập được bao lâu.
Qua một lúc lâu, Bích Thủy tựa như nghĩ tới điều gì, nói: "Tiểu thư, lúc nãy ta tiễn thái y ra ngoài, thấy hai người Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt lén lén lút lút ra ngoài, không biết đi làm cái gì." Nói tới đây, trong lòng nàng mơ hồ có dự cảm xấu.
Vân Yên nhẹ nâng cằm, vẻ mặt trầm tư, suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi chú ý hành tung của các nàng, khó trách hôm nay Mộ Thanh Viễn tới mà Vân Nguyệt không xuất hiện, trong chuyện này không chừng có gì mờ ám."
"Ta cũng cảm thấy vậy, hai người bọn họ đầy bụng ý xấu, hừ, sớm muộn gì ta cũng sẽ gϊếŧ bọn họ." Bích Thủy căm hận nói, quan trọng nhất là họ còn khi dễ mẹ của tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn.
Vân Yên nhìn Bích Thủy, vẻ mặt cưng chiều, nàng chính là như vậy, dám yêu dám hận, Vân Yên không khỏi cười khổ nói: "Ngươi a..."
"Kẻ thù của tiểu thư chính là kẻ thù của ta, bọn Thu Diên cũng nghĩ như thế. Nhưng mà nói đến Thu Diên, cũng thật kì quái, Lý Minh Hòa hình như không còn tới tìm Thu Diên nữa rồi, chẳng lẽ thật sự bỏ qua?" Nói tới đây, vẻ mặt Bích Thủy nghi vấn.
Bỏ qua sao? Ánh mắt Vân Yên trầm xuống, ngày ấy, Lý Minh Hòa nói hắn sẽ cướp Thu Diên từ tay nàng đi, khi đó giọng hắn rất kiên định, nếu thật sự cứ bỏ qua như vậy thì cũng chỉ có thể nói hắn không phải người mà Thu Diên có thể trông cậy. Có điều, nàng có chút coi trọng hắn chỉ vì ánh mắt của hắn khi đó... thấy chết không sờn.
"Đợi qua một thời gian nữa, ta nói Lãnh Tuyết đi cùng ngươi qua Hách Liên gia một chuyến, các ngươi chăm sóc tốt cho bọn Xuân Kiều, hơn nữa, các ngươi không cần trở lại nữa." Vân Yên nhìn về phía trước, trầm giọng nói.
Nghe thế, Bích Thủy không có một chút vui mừng nào, nàng hoảng hốt nhìn Vân Yên, nói: "Tiểu thư, còn ngài thì sao? Ngài muốn làm gì?"
Vân Yên buồn cười nhìn Bích Thủy, nói: "Ta đương nhiên làm xong chuyện ở đây rồi trở về Tương thành a, để cho các ngươi đi trước, một là cho ngươi và Lãnh Tuyết có thời gian chung đụng, hai là, bên Tương thành cũng cần có người trông coi, ta có Hạ Ca cùng Thu Diên ở đây rồi, đến lúc đó các ngươi thuận tiện mang Dung di và Lăng Ba đi luôn."
Bích Thủy nghi hoặc nhìn Vân Yên hồi lâu, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta còn tưởng rằng tiểu thư muốn làm cái gì, làm ta sợ muốn chết."
"Yên tâm." Vân Yên dịu dàng nói, xuyên qua thân thể Bích Thủy nhìn về phía liễu xanh xào xạc bên ngoài, cho nàng thêm một chút thời gian nữa, nàng phải an bài xong tất cả mới được.
Tịch Dương Các.
Trong phòng, có hai người ngồi bên cạnh bàn, một người nằm nghiêng trên giường, tay bưng ly trà, thần thái ung dung, đôi mắt đẹp mê người nhìn hai người trước mắt.
"Không biết Nhị phu nhân cùng Nhị tiểu thư hôm nay tới chỗ ta có chuyện gì?" Như Hà uống một hớp trà, lạnh nhạt nói, nụ cười quyến rũ giống như chuyện ở hồ Lãnh Nguyệt chưa từng xảy ra. Nàng từ hồ Lãnh Nguyệt bơi qua đây, cũng vì con sông thông với hồ Lãnh Nguyệt chảy qua nơi này.
Liễu Tịnh Lâm nhìn bộ dáng lười biếng của Như Hà, trong lòng cực kì tức giận, dù sao nàng cũng là Nhị phu nhân Vân gia, còn nàng chỉ là kỹ nữ ti tiện, dám ở trước mặt nàng vô lễ như thế! Nhưng mà ai bảo hôm nay nàng có chuyện muốn cầu người ta!
"Lần trước cô nương tới Tướng phủ, nghe nói tâm đầu ý hợp với Nguyệt Nhi, chỉ tiếc bản phu nhân không có cơ hội được gặp, hôm nay tới đây bái phỏng." Liễu Tịnh Lâm đè nén tức giận trong lòng, cười nói.
"A, thật sao?" Như Hà đặt ly trà xuống, ngồi thẳng thân thể, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc, nũng nịu nói, "Ta chỉ là một vũ cơ, sao có thể với cao tới Nhị tiểu thư Vân gia đây?!"
Liễu Tịnh Lâm nheo mắt, vội vàng cười làm lành: "Cô nương là thịt trên đầu quả tim Lục vương gia, thân phận này dĩ nhiên tôn quý, huống chi ở kinh thành này có ai mà không biết tên cô nương?"
"Hừ!" Vân Nguyệt nghe Liễu Tịnh Lâm nói những lời này, trong lòng rất uất ức, tại sao nàng đường đường là tiểu thư Tướng phủ lại phải tới cầu xin cái tiện nữ này!
Như Hà khẽ cười, từ trên giường đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt, nhẹ nhàng nâng cằm Vân Nguyệt, cười nói: "Xem ra sắc mặt Nhị tiểu thư không tốt."
"Đừng chạm vào ta!" Vân Nguyệt hất tay Như Hà ra, tức giận nói.
Như Hà vẫn duy trì nụ cười như cũ, ngồi xuống cạnh Vân Nguyệt, lắc đầu nhìn Liễu Tịnh Lâm: "Nhị phu nhân, ngài cũng thấy đấy, Nhị tiểu thư rất có thành kiến với ta."
"Không có, không có, sao Nguyệt Nhi có thể giận ngài chứ!" Liễu Tịnh Lâm vội vàng khoát tay nói, trên mặt thoáng hiện tia âm lãnh, "Còn không phải vì Vân Yên kia."
Nghe thấy tên Vân Yên, Như Hà nheo mắt, cười nói: "Vân gia Tam tiểu thư? Nàng thế nào? Chọc Nhị tiểu thư tức giận sao?"
Liễu Tịnh Lâm quả thật muốn vỗ ngực liên tục, nàng lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy thương cảm: "Thật là gia môn bất hạnh a, nha đầu Yên Nhi kia ngày thường không thèm tôn kính Nhị nương như ta còn chưa tính, nàng muốn cái gì ta và Nguyệt Nhi đều cố gắng cho nàng. Nhưng nàng vẫn không biết đủ, lại đi câu dẫn Tứ vương gia. Nàng biết rõ Tứ vương gia là phu quân tương lai của Nguyệt Nhi nhưng nàng lại..." Nói tới đây, nàng nặng nề thở dài một tiếng.
"Mẹ, đừng nói a... Ta tuyệt đối sẽ không để Vân Yên sống tốt, nàng dám tranh giành Tứ vương gia với ta, ta nhất định khiến nàng sống không bằng chết!" Vân Nguyệt vỗ bàn đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe hai mẹ con này nói vậy, trong mắt Như Hà lóe lên tia ác độc, nàng đứng lên kéo Vân Nguyệt ngồi xuống, an ủi nói: "Ta rất đồng tình với Nhị tiểu thư, chỉ tiếc, thân phận ta thấp hèn, sợ là không giúp được gì."
"Không, chuyện này còn phải dựa vào cô nương giúp một tay." Liễu Tịnh Lâm vội vàng nói.
Như Hà kinh ngạc nhìn Liễu Tịnh Lâm, nói: "Ta? Ta có thể giúp các ngươi một tay sao?"
"Ặc, cái này..." Liễu Tịnh Lâm nhíu mày, chần chừ, bộ dáng khó mở lời.
Như Hà thấy vậy cũng không có ý tứ tiếp lời, vẫn duy trì trầm mặc, Vân Nguyệt bên cạnh không nhịn được nữa, căm hận nói: "Có biện pháp gì khiến Vân Yên thất thân?! Làm cho Tứ vương gia ghét nàng, làm mọi người chán ghét mà vứt bỏ nàng!"
"À?!" Như Hà kinh ngạc nhìn Vân Nguyệt, nói: "Sao Nhị tiểu thư lại nói vậy? Chuyện này..."
"Ta hận Vân Yên, ta muốn nàng sống không bằng chết!" Vân Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Như Hà, khuôn mặt tràn đầy oán hận, nghiến răng ken két.
Như Hà cười lạnh, xem ra thù hận giữa bọn họ rất sâu, cũng không cần nàng thêm mắm dặm muối nữa, như vậy rất tốt.
"Nói vậy, ta không thể không giúp Nhị tiểu thư rồi." Như Hà cười nói, trong mắt có thâm ý, "Vậy hôm nay các ngươi tới đây là muốn..."
"Mị dược!" Liễu Tịnh Lâm tiếp lời, gương mặt mỹ lệ lạnh như băng.
Như Hà lộ ra bộ dáng bừng tỉnh, cười nói: "Như vậy, ta đã hiểu ý tứ của Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư, có điều, làm sao các ngươi biết chỗ ta có thứ đó? Hơn nữa, nếu chuyện này bại lộ, chẳng phải là ta..." Nói tới đây, vẻ mặt nàng khổ não, dáng vẻ rất rối rắm.
"Cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai." Liễu Tịnh Lâm kiên định nói.
Vân Nguyệt bên cạnh hừ lạnh, giễu cợt nhìn Như Hà, cười lạnh nói: "Thật ra thì ngươi càng muốn tiêu diệt Vân Yên hơn bất kì kẻ nào mới phải, tâm Lục vương gia đều hướng về nàng, mặc dù ngươi là nữ nhân bên ngoài của Lục vương gia nhưng thân phận ngươi thấp kém, ngươi nên lo sợ hơn ta mới đúng."
Nghe thế, sắc mặt Như Hà cứng đờ, bị nói trúng tâm sự, nàng nhìn Vân Nguyệt, bình thường đúng là đã coi thường nàng, suy nghĩ cũng không kém, đã vậy, nàng cũng không cần giả bộ nữa.
"Nếu Nhị tiểu thư đã nói rõ, vậy chúng ta là người trên cùng một thuyền rồi, ta xuất thân phong trần, đã sớm không màng danh tiếng, chỉ cần có thể vĩnh viễn đè Vân Yên xuống đất, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào." Hai bàn tay từ từ siết chặt, gân xanh nổi trên mu bàn tay, con ngươi trợn lớn, nụ cười cợt nhã trên môi càng thêm âm hiểm.
Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Nguyệt liếc nhau một cái, yên lặng gật đầu.
"Chuyện mị dược này..." Liễu Tịnh Lâm nhỏ giọng hỏi.
Trên mặt Như Hà hiện lên tia hả hê, nàng khinh thường nói: "Thứ khác ta không chắc đã có nhưng mà mị dược, hừ, cũng không nhìn một chút ta làm nghề gì!"
Có những lời này, Vân Nguyệt và Liễu Tịnh Lâm coi như buông được tảng đá lớn trong lòng.
"Có mị dược rồi, hình như còn thiếu người nào!" Như Hà nói tiếp.
Liễu Tịnh Lâm cười âm hiểm: "Cô nương yên tâm, người, chúng ta đã sớm tìm xong rồi."
Như Hà gật đầu, khẽ vuốt móng tay màu hồng, môi đỏ mọng khẽ nhếch, thổi thổi, khóe miệng cong lên, Vân Yên, ta sẽ cho ngươi nếm thử nỗi khuất nhục mà ta phải chịu, đừng trách ta ác độc, tại ngươi, đều tại ngươi, chính ngươi cướp đi tất cả của ta, vậy ta sẽ khiến ngươi cũng giống như ta, mất đi tất cả.
Ban đêm, trong phòng, người mặc áo đen ngồi trên giường, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn phía trước, con ngươi hơi đảo như có thể hiểu rõ tất cả.
Cửa phòng khẽ mở ra, trong bóng đêm trầm tĩnh, tiếng ken két cực kì rõ ràng, người trên giường đứng lên, nhìn bóng đen bên ngoài đi vào, nhàn nhạt nói: "Thật kì lạ, Dạ Mị bắt đầu đi cửa chính rồi."
Bóng đen kia đi vào trong, nhìn người trong phòng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến: "Hình như ngươi đã chuẩn bị xong? Sao ngươi biết hôm nay ta sẽ tới?"
"Ngươi có thể biết chuyện thiên hạ, vì sao ta không thể?" Vân Yên nhíu mày nói, đi thẳng tới bên cạnh Dạ Mị.
Nhìn cô gái trước mắt đã thay xong y phục dạ hành, là chờ hắn sao? Ánh mắt thâm thúy của Dạ Mị xẹt qua một tia sáng, xem ra, hắn phải đánh giá nàng lại lần nữa.
"Ta đương nhiên biết bản lãnh của ngươi, đã vậy, chúng ta đi thôi." Dạ Mị quay lưng, trực tiếp đi ra ngoài, Vân Yên nhìn theo bóng lưng hắn, đi theo.
Đêm khuya, hai bóng người lướt nhanh trên mái hiên, hai người giống như đang tranh tài.
Nhìn nam tử áo đen trước mắt, vẻ mặt Vân Yên ủ dột, võ công của người này quả thật cao cường, nàng tự nhận khinh công của mình coi như là độc nhất vô nhị rồi, nhưng ở trước mặt hắn thậm chí có cảm giác thua kém. Khinh công của người này sợ là có thể so với sư phụ rồi.
Dạ Mị phía trước nhịn không được quay đầu nhìn người phía sau, lúc trước mặc dù biết nàng dùng Tiên Vân Bộ, nhưng trong tình huống hắn toàn lực thi triển khinh công mà vẫn không thoát khỏi nàng, chuyện này mà nói ra chắc không ai tin. Nàng đúng là có rất nhiều bí mật, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì mà có thể tinh thông võ nghệ, rong ruổi thương trường, mạng lưới tình báo khắp thiên hạ.
Cuối cùng hai người cũng ra khỏi thành, nhìn bóng đêm vô tận phía trước, Vân Yên khẽ nhíu mày, đi đến trước mặt Dạ Mị hỏi: "Ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Dương Ngạo ở đây?"
"Dương Ngạo trở về kinh thành, nếu không muốn bị người khác phát hiện, hắn nhất định sẽ đi qua nơi này." Dạ Mị nhìn về phía trước, lạnh nhạt nói.
Vân Yên gật đầu, căn cứ theo tin tức ban ngày Cơ Lãnh Tuyết truyền tới, nàng biết hôm nay Dương Ngạo sẽ trở về kinh thành nhưng chỉ biết hắn sẽ cải trang trở lại, vậy mà Dạ Mị đã biết rõ ràng thế rồi. Có lẽ cùng hắn chung đụng đã lâu, nàng ngày càng hiểu rõ năng lực của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc.
"Chuyện ôm cây đợi thỏ này, ta thích." Nói xong, Vân Yên chắp tay sau lưng, đi qua một bên, ngồi xuống đất, tiện tay tháo khăn che mặt ra.
Dạ Mị kinh ngạc nhìn Vân Yên, trong mắt lóe tia nghi hoặc, nàng tin tưởng hắn? Có điều nhìn nàng rất nhẹ nhõm, tùy ý ngồi dưới đất như vậy, xem ra nàng đã khẳng định rồi.
Dạ Mị đi tới, cúi đầu nhìn cô gái ngồi trên mặt đất, lạnh nhạt nói: "Sau đó ngươi định làm gì?"
"Ngươi có đề nghị gì tốt?" Vân Yên ngẩng đầu nhìn nam tử đứng đó, lạnh nhạt nói.
Dạ Mị liếc nhìn bóng đêm, nói: "Không có!"
Không có? Vân Yên nghi hoặc nhìn hắn, nếu như chưa có tính toán gì, tại sao lại hỏi nàng vấn đề này, thật không giống phong cách làm việc của hắn.
Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt Vân Yên, Dạ Mị lạnh nhạt nói: "Kế hoạch thường biến hóa khó lường, hơn nữa ngươi nên hiểu rõ tình thế ở kinh thành hiện nay."
"Nói vậy ý tưởng dẫn nạn dân tới kinh thành này cũng thật hung ác đi!" Vân Yên ngẩng đầu nhìn Dạ Mị, nạn dân ở khắp nơi trong kinh thành, thậm chí trước cửa Linh Lung Các cũng có, bộ dáng hết sức thê thảm.
Dạ Mị dời mắt, từ trên cao nhìn xuống Vân Yên, khí thế bức người: "Vậy ngươi cảm thấy bọn họ ở lại biên cương thì có thể khỏe mạnh sao?"
Bị lời của hắn làm nghẹn họng, Vân Yên rũ mắt, suy tư lời này một chút, hắn nói cũng không sai, nếu những nạn dân đó tiếp tục sống ở biên cương, sợ là không ai biết được bọn họ sẽ thảm tới mức nào, nhưng nếu đến kinh thành, đế vương coi trọng nạn dân, bọn họ cũng có thể ấm no rồi. Vậy cũng coi như gián tiếp cứu bọn họ một mạng, nghĩ thế, Vân Yên nhìn về phía Dạ Mị, hắn đang giúp bọn họ?
Nhưng mà ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất, nam tử như Dạ Mị, nàng thật sự nhìn không thấu, hắn sẽ suy nghĩ cho người khác sao? Danh tiếng gϊếŧ người không chớp mắt cũng không phải giả, có điều từ khi chung đụng tới nay, hình như cũng không gặp trường hợp máu tanh nào.
"Xem ra ngươi suy tính sâu xa hơn ta, mặc kệ ngươi có thật lòng hay không, ta thay mặt những bách tính kia cảm ơn ngươi." Vân Yên nhàn nhạt nói.
Nàng cảm ơn hắn? Nói vậy, nàng cũng băn khoăn vấn đề này, nếu không cũng không dễ dàng hiểu được. Dạ Mị lạnh giọng nói: "Ta cũng chỉ vì mục đích của mình thôi."
Cũng thế, Vân Yên gật đầu, không nói gì.
Liếc mắt nhìn Vân Yên, thấy nàng không nói lời nào, hắn cũng trầm mặc.
Bầu không khí giữa hai người có chút quỷ dị, Vân Yên thỉnh thoảng liếc về phía Dạ Mị nhưng hắn lại nhìn đi nơi khác, đến khi Dạ Mị nhìn về phía Vân Yên, nàng lại nhìn sang chỗ khác, dường như ánh mắt hai người rất khó chạm nhau.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến, Vân Yên nháy mắt đứng bật dậy, cảnh giác nhìn về phía trước.
"Đến rồi! Đi mau!" Dạ Mị lạnh giọng nói, hắn trực tiếp kéo tay Vân Yên lao về hướng bụi cỏ.
Vân Yên sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn tay của hắn, tay hắn đang nắm tay nàng...