Nghe lời này, Vân Yên nheo mắt, khẽ biến sắc, hắn ám chỉ người nào? Nàng nhìn nam nhân trung niên đứng phía trên, hắn nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đoán được thân phận nàng? Làm sao có thể?! Nhưng nhìn vẻ mặt nam tử đứng trên kia, hắn đang cười với nàng, cười hết sức nhu hòa, thậm chí có chút cưng chiều, có điều, tuy ánh mắt hắn nhìn về phía nàng nhưng nàng cảm thấy không phải hắn đang nhìn nàng, loại ánh mắt này khiến người ta có cảm giác hít thở không thông, chỉ cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng, đây là ảo giác của nàng sao?
Vân Yên nhíu mày, không thể nào, hắn không thể biết thân phận của nàng, trước giờ hành tung của nàng luôn vô tung vô ảnh, cũng không thể có người nào nói cho hắn biết, hơn nữa nàng chỉ tiếp xúc với hắn vài lần. Trong lòng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Tại hạ không nghe rõ lời Hoàng thượng nói, xin Hoàng thượng nói rõ."
Sắc mặt Mộ Dương Thiên thay đổi, ánh mắt khôi phục lại bình thường, hắn nhìn người phía dưới, nhàn nhạt nói: "Xem ra ngươi thật sự đã quên những lời trẫm nói với ngươi đêm hôm đó, như vậy cũng tốt, coi như trẫm chưa từng nói gì thôi."
Vân Yên nghi hoặc nhìn nam tử, đáy mắt thoáng trầm tư, hắn vẫn một mực nhắc đến chuyện đêm hôm đó hắn nói với nàng, nhưng mà, Vân Yên khẽ xoa trán, suy nghĩ rối loạn, nhưng vẫn không nghĩ ra chuyện gì. Nàng nhớ hình như đêm hôm đó hắn đã nói gì đó, lúc ấy nàng có chút nghi hoặc nhưng cũng không để ý tới, cho nên không quá ấn tượng, bây giờ cũng không cách nào nhớ được.
"Vậy tại hạ cáo từ trước." Vân Yên thu hồi ánh mắt, ép mình không cần nghĩ tới nữa, dù sao tối nay cũng đã đạt được mục đích, nàng nhìn Mộ Dương Thiên một cái, xoay người rời đi.
Cánh cửa phía trước đóng lại, cả cung Kiền Chính trở nên yên tĩnh như nước, hắn đứng đó bất động, sắc mặt không rõ. Không biết qua bao lâu, khóe miệng Mộ Dương Thiên cong lên, sắc mặt càng trở nên nhu hòa giống như nhớ lại một chuyện xưa tốt đẹp, hồi lâu, sắc mặt hắn dần dần trầm xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cửa, lẩm bẩm nói: "Đôi mắt kia thật sự quá giống, quan trọng nhất là, con gái nàng sẽ có một ngày trở thành nhân vật truyền kì được người đời ca tụng, còn đứng trước mặt trẫm đàm luận điều kiện giao dịch. Hơn nữa hình như hắn thật sự để ý nàng, chuyện này cũng có chút kì quái." Nói tới đây, hắn từ từ nhắm mắt lại, "Tâm tình thật phức tạp a, muốn ngăn cản, nhưng lại muốn xem tình thế tiếp tục phát triển, a...."
Vân Yên ra khỏi cung Kiền Chính, nàng quay đầu nhìn cánh cửa phía sau, đáy mắt thoáng qua một tia ủ dột, hình như Mộ Dương Thiên còn có lời chưa nói hết, người này hình như có rất nhiều bí mật, nàng cũng chỉ thông qua Mộ Cảnh Nam biết được đôi câu vài lời. Bóng dáng bi thương như vậy khiến người ta không thể không muốn tiếp tục tìm tòi.
Cả triều đình phong vân biến hóa nhưng nàng mơ hồ phát hiện một điều, Mộ Dương Thiên là người đứng sau tất cả, biết hết mọi chuyện một cách dễ dàng như trở bàn tay, giống như mọi chuyện trước mặt hắn đều là tôm tép nhãi nhép. Ở mỗi triều đại, đáng sợ nhất không phải biên cảnh bị nước khác xâm lấn mà là tranh giành ngôi vị Thái tử, bây giờ cả kinh thành đang phát triển theo hướng phía sau.
Hít sâu một hơi, Vân Yên nhìn về phía trước, nơi này không phải nơi thích hợp để suy nghĩ, hơn nữa, sau lần này sợ là không còn cơ hội gặp hắn nữa. Nghĩ tới đây nàng đi thẳng về phía trước, vậy mà chưa được mấy bước, đột nhiên từ bốn phương tám hướng có thanh âm truyền đến, rất nhiều người đang chạy về phía bên này.
"Bắt thích khách! Nhanh, bắt thích khách..."
Tiếng bước chân của một đoàn người chạy đến, tiếng binh khí leng keng trong đêm yên tĩnh hết sức chói tai.
Sắc mặt Vân Yên căng thẳng, nàng nghiêng đầu nhìn về phía có thanh âm truyền đến, bên trái, bên phải, trước mặt, sau lưng đều có người đang chạy về phía này, a, nàng bị bao vây tứ phía. Nói vậy, nàng bị phát hiện sao? Hay là nói, Mộ Dương Thiên cố ý phái người tới bắt nàng?
Không, Mộ Dương Thiên sẽ không làm chuyện như vậy, mặc dù không nói ra được nguyên nhân, nhưng đây là trực giác của nàng.
Nhìn xung quanh, nơi này còn cách tường rào một khoảng cách khá xa, thân thể nàng chưa khôi phục hoàn toàn, căn bản không thể vận toàn lực, nếu nàng vô ý từ trên không trung rớt xuống, nàng sẽ chỉ lâm vào trạng thái bị động hơn.
Vân Yên nắm chặt tay, như vậy nàng chỉ còn cách mạnh mẽ xông ra, nghĩ tới đây, nàng từ từ rút kiếm trong tay áo ra, tay phải nhẹ nhàng đặt lên ngực, tạm thời áp chế bệnh tình, hai mắt nghiêm nghị nhìn những người đang tới gần.
Thời điểm Vân Yên chuẩn bị rút kiếm ra, đột nhiên trái tim chợt nảy lên, sau lưng có người, hơi thở người này trầm thấp đè nén, nàng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, khẽ quát một tiếng: "Người nào?"
"Đừng sợ..." thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến, trong lòng nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị kéo lại, bay về phía tường rào trước mắt không xa. Giọng nói này, lời nói này, hơi thở ủ dột tràn ngập bốn phía, nàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút khác thường, tại sao hắn lại ở chỗ này? Nàng cắn chặt răng, ánh mắt lóe lên, cúi đầu nhìn phía dưới tựa như đang trốn tránh điều gì.
Phía dưới, cấm vệ quân từ bốn phương tám hướng hội tụ đến một chỗ, bốn thống lĩnh cấm vệ quân đang thương lượng với nhau.
"Người nào? Còn chưa tìm được sao?" Một người trong số đó lớn tiếng nói.
"Có thể không có ở đây, tiếp tục tìm." một người khác nói.
"Đi, tiếp tục tìm, nhất định hắn chưa đi xa..."
. . .
Trên mái hiên, nhìn cấm vệ quân đã đi xa, Vân Yên thở phào nhẹ nhõm, đúng là tiết kiệm được không ít phiền toái, nhưng mà, nàng bất giác nhắm mắt lại, tay phải đặt bên hông, hắn đã sớm biến mất, hắn đi, sau khi cứu nàng, hắn liền đi, chưa từng nói lời nào.
Không, hắn đã nói một câu 'Đừng sợ', chẳng lẽ trong lòng hắn, nàng vô dụng vậy sao? Sao nàng phải sợ, nàng cũng không cần hắn tới cứu! A, hắn cho rằng làm như vậy nàng sẽ cảm kích hắn sao? Tại sao hắn còn phải làm những chuyện dư thừa này, là vì áy náy sao? Vân Yên chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nàng vỗ nhẹ đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cung Kiền Chính, lúc này cũng không phải thời điểm suy nghĩ nhiều, dù sao nàng vẫn có sơ hở, thế nhưng lại để người khác biết nàng tới hoàng cung, xem ra tối nay nhất định là một đêm không ngủ rồi.
Vừa trở lại Biện Hiên Các, Vân Yên trực tiếp tháo khăn che mặt ra, nàng còn chưa kịp thay quần áo, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang truyền đến. Có người đang đi về phía này, nghe tiếng bước chân kia, trong lòng Vân Yên phát rét, võ công người này rất cao.
Là hắn sao? Ánh mắt Vân Yên căng thẳng, trong đầu xẹt qua một bóng người, nàng nắm chặt cái khăn che mặt, hắn muốn tới giải thích với nàng sao? Nghĩ tới đây, nàng mím chặt môi, có một số chuyện có giải thích cũng không thay đổi được gì.
Cửa bị đẩy ra, một bóng đen đi vào, nhìn chung quanh một vòng, bên kia có hơi thở truyền đến.
Cảm nhận tiếng bước chân đến gần, trong lòng Vân Yên trầm xuống, dù sao cũng phải đối mặt, nếu hắn đã tới, vậy có một số việc cũng nên nói rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, lòng nàng sẽ càng rối loạn hơn, không làm được cái gì.
Vậy mà vừa vén rèm lên, Vân Yên nhìn người trước mắt, nàng sững sờ, kinh ngạc nói: "Tại sao là ngươi."
Thấy vẻ thất vọng chợt lóe lên trong mắt nàng, hai tay hắn nắm chặt, nhưng vẻ mặt lại không có biểu hiện gì, nhàn nhạt nói: "Là ta, ngươi cho rằng là ai?"
Nghe lời này, Vân Yên cau mày, nghiêng đầu nhìn nơi khác, lạnh nhạt nói: "Không có, ta nghĩ là Bích Thủy."
Nhìn người trước mắt, khóe miệng Cơ Lãnh Tuyết khẽ nhếch, trước kia nàng chưa bao giờ che giấu cảm xúc bản thân, lần này trở lại kinh thành, hình như đã thay đổi rất nhiều. Gần đây, hắn còn phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của nàng đã dần dần hòa tan.
Cơ Lãnh Tuyết đi tới ngồi vào cạnh bàn, hơi nghiêng mặt đi khiến người ta không thể nhìn rõ nét mặt hắn, hồi lâu sau, hắn than nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, chuyện kia là ta giấu ngươi."
Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, nhìn về phía nam tử, mặc dù nàng không thể nhìn rõ nét mặt hắn nhưng từ giọng nói có thể nghe ra được áy náy. Hắn đang xin lỗi nàng sao? Nam tử trước mắt cũng sẽ nói xin lỗi sao? Nghĩ tới đây, nàng bất giác bật cười, đúng là hiếm thấy. Có lẽ là bị Bích Thủy ảnh hưởng đi, như thế cũng rất tốt.
Vân Yên thu hồi tầm mắt, nhìn Cơ Lãnh Tuyết, than nhẹ: "Nếu không phải hắn nói cho ta biết chuyện này, ta cũng không biết Lãnh Tuyết ngươi thậm chí có thân thế như vậy, ta hiểu rõ chuyện này vốn không nên hỏi nhiều, nhưng mà mấy năm nay ngươi đi theo bên cạnh ta, ta nghĩ chúng ta cũng coi như bằng hữu rồi. Nếu ngươi muốn báo thù, vì sao không nói sớm cho ta biết? Như vậy có lẽ ta còn có thể..."
"Những chuyện này ta vĩnh viễn không muốn nhớ lại." Cơ Lãnh Tuyết chợt ngắt lời Vân Yên, hắn nhìn về phía trước, màn đêm đen không nhìn rõ bất kì thứ gì, cũng giống như thù hận, càng đi sâu sẽ chỉ càng khiến con người ta mê muội, đánh mất bản thân. Trầm mặc một lát, Cơ Lãnh Tuyết tựa như nhớ lại chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì ta cũng không có ấn tượng sâu với Độc Cô gia, có lẽ vì lúc đó còn nhỏ tuổi, lúc đầu ta chỉ biết người nhà đều chết hết, ta được quản gia ôm trốn thoát. Nhưng đợi đến khi ta lớn hơn một chút, lão quản gia cũng không còn sống được bao lâu nữa, trước khi chết, hắn nói cho ta biết thân thế của mình, hắn muốn ta báo thù cho Độc Cô gia. Ha ha..." Nói tới đây, hắn bỗng nở nụ cười, nhìn Vân Yên, trong mắt hàm chứa châm chọc, cười lạnh nói: "Báo thù? Ta có cái gì muốn báo thù? Những thứ gọi là thù hận kia đến bây giờ ta cũng không biết, mà cũng không muốn biết, tại sao bọn họ muốn ta báo thù thì ta phải đi báo thù? Sao ta có thể cam tâm trở thành công cụ của người khác?!" Hắn nắm chặt nắm đấm, cắn răng mà nói.
Nghe vậy, Vân Yên chỉ cảm thấy nơi này tràn ngập cảm giác thê lương, thì ra đây là Cơ Lãnh Tuyết sao? Đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ cảm xúc trước mặt nàng. Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn cam tâm tình nguyện nói ra chuyện này.
"Vậy sau đó tại sao ngươi trở thành sát thủ?" Suy nghĩ một chút, Vân Yên nhỏ giọng hỏi. Lần đầu tiên gặp hắn, toàn thân hắn đầy máu giống như vừa chui ra từ lò luyện ngục, đáng sợ, âm trầm, cũng có thể nói nhìn hắn y như một thi thể khoác da người, không có sức sống.
Cơ Lãnh Tuyết cũng không nhìn Vân Yên, ánh mắt nhìn về phía trước không hề có tiêu cự, cười lạnh nói: "Sau khi quản gia chết, ta trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, cho tới một ngày ta bị bọn buôn người bắt đi rồi bán cho một tổ chức sát thủ, từ đó ta được bọn họ bồi dưỡng trở thành sát thủ. Mà ta vẫn luôn tìm kiếm một đáp án, con người trên thế gian này trái tim bọn họ màu đen hay màu đỏ, cho nên mỗi khi giết một người, ta đều moi tim bọn họ ra, nhưng tim bề ngoài màu đỏ, bên trong lại đen tối." hắn tựa như đang nói một chuyện rất bình thường.
Sắc mặt Vân Yên căng thẳng, nhìn nam tử trước mắt, nhớ lại tình cảnh khi mới gặp hắn, cương quyết bướng bỉnh, ánh mắt lạnh lẽo hờ hững, không đặt vạn vật trên thế gian này vào mắt.
"Nhưng ta không ngờ mình sẽ bại trong tay một người, ta luôn tự phụ mình võ công cao cường, nhưng cuối cùng lại bại trong tay ngươi, người trong tổ chức đối với sát thủ rất tàn khốc, một khi nhiệm vụ thất bại, kết cục chỉ có chết. Thời điểm ta thua trong tay ngươi, ta biết tính mạng mình sắp kết thúc, người của tổ chức sẽ không bỏ qua cho ta. Nhưng mà ta vẫn luôn không hiểu, tại sao lúc đó ngươi lại cứu ta!" Cơ Lãnh Tuyết nhìn Vân Yên, trầm giọng nói. Lúc ấy, nàng còn là một nữ hài tử, trong mắt nàng rõ ràng băng lãnh mang theo sát ý, nhưng lại đưa tay ra với hắn.
Nghe lời này, khóe miệng Vân Yên khẽ cong lên, tại sao nàng cứu hắn? Nàng ngẩng đầu nhìn màn đêm thâm trầm bên ngoài, chợt cười tự giễu, nói: "Cứ có cảm giác giống như gặp được một con bò đi lạc, giống như ta, trên đời này sống mà không thể yêu thì cũng chỉ như một cái xác biết đi. Có lẽ ta cảm thấy ngươi giống ta đi, trong nháy mắt đó ta đã muốn giết ngươi, nhưng lại cảm thấy nếu giết ngươi rồi, giống như ta lại xóa đi dấu vết tồn tại của mình trên đời này."
Cơ Lãnh Tuyết kinh ngạc nhìn Vân Yên, trầm mặc một lúc lâu sau đó nhỏ giọng nói: "Còn nhớ ước định của ta và ngươi không, nếu ngươi chết, ta sẽ được tự do, đối với ngươi mà nói, ta chính là một nhân vật nguy hiểm. Tại sao?"
"Nguy hiểm? Ta lại chưa từng cảm thấy như vậy, ngươi sẽ không giết ta, ngươi không phải là người như vậy." Vân Yên chợt quay đầu nhìn Cơ Lãnh Tuyết, bình tĩnh nói.
Không phải người như thế?! Cơ Lãnh Tuyết chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, nàng tin tưởng hắn như vậy sao? Bỗng nhiên, khóe môi hắn cong lên, trên gương mặt lãnh khốc tựa như thoáng qua một nụ cười, nhưng chỉ trong chớp mắt.
"Lãnh Tuyết, mấy năm nay cảm ơn ngươi, ta nghĩ ta phải phá vỡ ước định của chúng ta rồi. Ta cho ngươi tự do, từ nay về sau Thính Tuyết Lâu không còn là của ta nữa, còn ngươi sẽ làm một Cơ Lãnh Tuyết chân chính." Vân Yên chợt nhìn Cơ Lãnh Tuyết, cười khẽ, như vậy đối với mọi người đều tốt.
Nghe lời này, ánh mắt Cơ Lãnh Tuyết lạnh xuống, hắn nhìn Vân Yên, lạnh giọng nói: "Cơ Lãnh Tuyết ta nói lời giữ lời, chờ nhiều năm như vậy, sao có thể để ý một năm cuối cùng này." Nói xong, hắn trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa, nhưng được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn Vân Yên, lạnh nhạt nói: "Người ngươi nhờ ta điều tra đã có manh mối rồi, ngày mai có thể xác định chắc chắn, ta sẽ phái người báo cho ngươi."
"Lãnh Tuyết..." Vân Yên khẽ cau mày, hô lên một tiếng, trong lòng than nhỏ, hắn cần gì phải như thế, cái ước định kia vốn là bất lợi với hắn, mấy năm nay hắn giúp nàng như thế là đủ rồi.
Cơ Lãnh Tuyết nhìn ra ngoài cửa, lạnh nhạt nói: "Không cần cảm thấy áy náy gì, ta đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện. Còn một số việc ta không thể nói cho ngươi biết, mặc dù ta không muốn báo thù, nhưng nếu Mộ Cảnh Nam có thể giúp Độc Cô gia báo thù, ta cũng cảm thấy không hẳn là không thể. Ta đã quen biết hắn từ mấy năm trước, hắn là một người còn vô tình hơn cả ta, ngươi cũng đã nghe tin đồn về hắn, Dạ Mị, một sát thủ như quỷ mị, đã từng trong một đêm giết mấy trăm người, ngay cả mày cũng không nhíu một cái. Vận mệnh của hắn khổ sở, khó khăn cho nên hắn oán hận, thậm chí coi thường tất cả. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy sự chần chờ trong mắt hắn, mặc dù hắn không muốn thừa nhận. Ta chưa từng thấy hắn vì ai mà suy nghĩ như thế, ngược lại là ngươi, hình như vẫn chưa hiểu rõ." hắn nhìn Vân Yên, nói, "Thật ra thì ngươi hiểu rõ hắn hơn ta", nói xong, hắn trực tiếp nhảy ra khỏi phòng.
Nàng hiểu rõ Mộ Cảnh Nam hơn hắn? Vân Yên há miệng, Cơ Lãnh Tuyết nói vậy là có ý gì? Mộ Cảnh Nam, nàng hiểu hắn sao? Không, không thể, làm sao nàng có thể hiểu rõ hắn! Nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình thật hỗn loạn.
Trong sân, Cơ Lãnh Tuyết nhìn cánh cửa phòng phía sau, vẻ mặt thoáng có chút phức tạp, ngửa đầu nhìn trời, đêm nay vẫn thâm trầm như trước kia, có điều, lần này sẽ có ánh sáng sao?
Một đêm trôi qua, buổi sáng tỉnh lại, Vân Yên chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cả đêm qua nàng vẫn luôn suy nghĩ vấn đề Cơ Lãnh Tuyết nói, nàng hiểu rõ Mộ Cảnh Nam sao? Nhưng nghĩ đến vấn đề này, nàng bất giác nắm chặt nắm tay, bắt đầu từ lúc nào nàng lại mất tỉnh táo như thế?
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Bích Thủy bưng điểm tâm đi vào, khuôn mặt nhỏ nhắn u sầu.
Bích Thủy đặt điểm tâm lên bàn, nhìn Vân Yên, lo lắng nói: "Tiểu thư, không biết trưởng công chúa hiện tại thế nào, bệnh có nặng lắm không."
Vân Yên ngồi xuống cạnh bàn, tay cầm đũa run lên một cái, ngẩng đầu nhìn Bích Thủy, nghi hoặc hỏi: "Trưởng công chúa? Tuyết Sương cô cô thế nào? Thân thể nàng không khỏe?"
"Tiểu thư, ngài không biết, tối qua trong cung gặp thích khách. Trưởng công chúa bị đâm, nghe nói thương thế rất nghiêm trọng, không biết tình hình hiện tại thế nào, thật khiến người ta lo lắng." Bích Thủy cảm khái, mặc dù Mộ Tuyết Sương không tính là rất quen thuộc, nhưng dù sao cũng là người tiểu thư quan tâm, hơn nữa nàng còn từng giúp đỡ tiểu thư, ấn tượng đối với nàng cũng không tệ.
Nghe vậy, Vân Yên đặt đũa lên bàn, trong đầu bất giác nhớ lại chuyện tối qua, cấm vệ quân nói bắt thích khách, nhưng nàng cũng không rõ bọn họ bắt thích khách gì. Hơn nữa nếu nàng đã làm giao dịch với Mộ Dương Thiên, hắn dĩ nhiên sẽ không qua cầu rút ván, vậy chỉ có thể nói, lúc đó thích khách mà cấm vệ quân muốn bắt không phải nàng, mà là người khác, có thể là người ám sát Mộ Tuyết Sương.
Đang êm đẹp, tại sao Mộ Tuyết Sương lại bị ám sát? Nghĩ tới đây, sắc mặt Vân Yên trầm xuống, Tuyết Sương cô cô là bằng hữu tốt của mẫu thân, đối xử với nàng cũng rất tốt, sao có thể để nàng gặp chuyện không may, nhất định phải tra rõ chuyện này.
Nhìn sắc mặt Vân Yên, Bích Thủy kéo tay nàng, an ủi nói: "Tiểu thư, ngài đừng lo lắng, trưởng công chúa cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì, trong cung cũng không truyền ra tin tức trưởng công chúa bị thương nặng, hẳn là không quá nghiêm trọng."
Vân Yên rũ mắt xuống, khẽ gật đầu một cái, quả thật không có tin tức là tin tức tốt nhất, rốt cuộc là ai muốn giết Tuyết Sương cô cô? Chuyện này đại khái chỉ có thể hỏi nàng. Vân Yên chợt ngẩng đầu nhìn Bích Thủy, cười nói: "Nha đầu này, bản lĩnh an ủi người khác có tiến bộ rồi, không phải vừa rồi ngươi cũng rất lo lắng sao? Yên tâm, ta không sao, có điều, hôm nay muốn vào cung một chuyến." Nói tới đây, trong lòng nàng than nhỏ, lúc trước đã nói sẽ vào cung thỉnh an cô cô, mà đến bây giờ vẫn chưa đi được, lần này đi, lại vì chuyện nàng bị thương.
Ăn điểm tâm xong, Vân Yên chuẩn bị ra ngoài, vậy mà vừa ra khỏi Đông Uyển liền nghe thấy tiếng nghị luận của mấy người.
"Nam tử vừa rồi thật anh tuấn a."
"Đúng vậy, ta thấy hắn cũng không thua kém gì Lục Vương gia, nói chuyện thật dịu dàng."
"Các ngươi đừng nói nữa, nếu để lão gia biết chúng ta nghị luận sau lưng khách, cái mạng nhỏ này cũng khó mà giữ được!"
"Đúng vậy, suỵt, đừng nói nữa."
. . .
Nghe mấy lời này, trong lòng Vân Yên có chút nghi hoặc, là ai, thế nhưng khiến nha hoàn trong phủ ngạc nhiên như vậy, hơn nữa còn là khách của Vân Mặc Thành, nàng nhìn Bích Thủy bên cạnh, nói: "Bích Thủy, chúng ta đi xem một chút." Không biết vì sao, trong lòng nàng có dự cảm xấu.