Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 146: Nếu sớm biết là ngươi




Bóng đêm, trầm tĩnh như nước. Gió đêm cuối xuân cũng không còn lạnh lắm, trong hoàng cung, một đại đội cấm vệ quân đang tuần tra.

Đột nhiên, một bóng đêm bay lên mái hiên, nhìn về phía cấm vệ quân bên dưới, ánh mắt hơi trầm xuống, gần đây cấm vệ hoàng cung ngày càng nhiều, lần trước còn chưa đề phòng sâm nghiêm như thế.

Nàng chợt ngừng lại, đứng trên mái hiên quan sát, không gấp gáp đi xuống. Đưa mắt nhìn qua, bên kia là một tòa cung điện sừng sững, bên trong có ánh đèn sáng rực, nhưng lại không có ai canh gác.

Không biết đã qua bao lâu, cấm vệ quân bên dưới rời đi hết, người trên mái hiên nhìn quanh bốn phía rồi trực tiếp nhảy xuống, đi về hướng cung điện kia.

Kiền Chính cung.

Trong điện, ánh nến sáng rực, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, một nam tử mặc long bào vàng sáng đang phê tấu chương, chân mày thỉnh thoảng nhíu lại.

Đúng lúc này, 'ken két' một tiếng, cửa điện bị đẩy ra.

Nghe âm thanh này, vẻ mặt nam nhân kia cũng không có gì khác thường, hắn buông tấu chương trong tay xuống, đứng lên, nhìn người mới bước vào, nói: "Ngươi đã đến rồi!"

Vân Yên mới vừa bước vào đã nghe thanh âm này, vẻ mặt hơi căng thẳng nhìn về phía nam tử cao cao tại thượng kia, hắn biết nàng sẽ đến? Làm sao có thể? Nhưng khi nhìn vẻ mặt trầm ổn của hắn, không có chút kinh ngạc nào, rõ ràng đã dự liệu trước.

Vân Yên nhìn quanh bốn phía thấy không có người mai phục ở nơi này, trong lòng hơi yên tâm, nàng trực tiếp đóng cửa lại đi vào giữa đại điện, ngước mắt nhìn nam tử uy nghiêm kia.

"Xem ra Hoàng thượng đã sớm đoán được tại hạ sẽ đến?" Vân Yên chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói. Ánh mắt nàng bình tĩnh vô ba nhìn thẳng vào mắt nam tử.

Mộ Dương Thiên nhìn người phía dưới, mỗi lần nhìn vào đôi mắt này làm người ta không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt như vậy khiến người ta khó quên, nó giống như một cái đầm sâu không thấy đáy, làm người đối diện không tự chủ được trầm xuống. Nghĩ tới đây, hắn lại giống như hồi tưởng lại chuyện cũ gì đó.

"Hách Liên gia chủ cũng đã đến kinh thành, chắc là lương thực và bạc cứu tế cũng đã đến tay nạn dân rồi, trẫm nghĩ, ngươi tất nhiên sẽ đến nói rõ ràng chuyện này với trẫm." Mộ Dương Thiến hồi phục tinh thần, có điều, nếu không phải vì đôi mắt kia, hắn thật sự khó có thể liên hệ hắn cùng nam tử áo trắng này với nhau.

Nghe vậy, Vân Yên trợn to mắt, trong mắt có chút kinh ngạc, Mộ Dương Thiên đã biết Xuân Kiều tới kinh thành? Làm sao có thể, Xuân Kiều dù là phú thương giàu có nhưng rất ít khi lộ diện, vậy mà hắn lại biết, chỉ có thể nói... mạng lưới tình báo của hắn khá cao minh. Nghĩ tới đây, vẻ mặt nàng lạnh lẽo, người làm hoàng đế quả nhiên không thể khinh thường. Nói vậy, mọi chuyện trong kinh thành đều không qua được mắt hắn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Vân Yên khôi phục tinh thần, lạnh nhạt nói: "Xem ra tất cả đều không gạt được Hoàng thượng, hôm nay tại hạ đến là muốn nói, cam kết giữa ngài và tại hạ đã thực hiện rồi. Nhưng mà Hoàng thượng cố ý chờ tại hạ đến, chắc là có chuyện muốn nói với tại hạ." Nàng nhíu mày nhìn người trước mắt, Mộ Dương Thiên điều tra Xuân Kiều, nếu không phải vì mơ ước sản nghiệp của Hách Liên gia, vậy chính là muốn đối phó với nàng. Như vậy nàng trực tiếp hỏi luôn, tránh rơi vào thế bị động.

Sắc mặt Mộ Dương Thiên trầm xuống, nhìn nam tử phía dưới, mặc dù ngữ điệu của hắn bình thản, thu liễm khí thế, nhưng một thân tài năng vẫn khiến người khác không thể bỏ qua. Đây chính là Thất công tử mà người đời tán dương sao? A, đúng là có ý tứ.

"Còn nhớ câu nói lần trước trẫm nói với ngươi không?" Mộ Dương Thiên chắp tay sau lưng, đáy mắt thoáng qua vẻ ủ dột.

Lần trước nói chuyện? Trong mắt Vân Yên có chút nghi ngờ, theo bản năng hỏi: "Hoàng thượng nói vậy là ý gì?"

Nhìn ánh mắt nghi hoặc kia, Mộ Dương Thiên căng thẳng, hắn quên rồi sao? suy nghĩ một chút, hắn nói: "Trẫm chỉ có một nữ nhi là Chiêu Dương công chúa, cho nên từ nhỏ đã sủng ái hơn các hoàng tử khác một chút, dĩ nhiên cũng dưỡng thành một chút tật xấu..."

Nghe lời này, ánh mắt Vân Yên trầm xuống, hắn muốn đổi ý sao? Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên ngắt lời hắn, quyết định thật nhanh nói: "Hoàng thượng, lần trước ngươi đã đáp ứng với tại hạ, tại hạ đã nói không muốn cưới công chúa, quân vô hí ngôn, mong ngài nhớ kỹ hứa hẹn của mình."

Nhìn nam tử kiên quyết cự tuyệt, Mộ Dương Thiên nhàn nhạt nói: "Thất công tử, hình như ngươi hiểu lầm ý trẫm rồi, hừ." Nói tới đây, hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không tốt, "Trẫm chỉ có một nữ nhi là Chiêu Dương công chúa, dĩ nhiên sẽ không tùy ý gả, nhưng chuyện hôm nay xảy ra ở cửa nha môn khiến trẫm lo lắng, trẫm không cho phép nàng có bất kì tổn thương gì. Trẫm chỉ hi vọng ngươi có thể khiến nàng hoàn toàn mất đi suy nghĩ muốn gả cho ngươi."

Thì ra là chuyện này, trong lòng Vân Yên thoải mái, nhưng mà trong đầu nàng chợt nghĩ đến một người, không phải Mộ Cảnh Nam là nhi tử của hắn sao? Tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với con mình như vậy? Hắn đối với nữ nhi rất tốt, vì sao chỉ riêng Mộ Cảnh Nam... Chẳng lẽ Mộ Cảnh Nam thật sự không phải con hắn? Nhưng mà nhớ tới đây, nàng bất giác cười khổ, sao lại nghĩ đến hắn rồi! Nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn nam tử uy nghiêm trên kia, quả nhiên, quả nhiên trong kinh thành xảy ra chuyện gì hắn đều biết, hắn chính là ngư ông đứng phía sau, rình coi tất cả mà không ai phát giác.

"Hoàng thượng yên tâm, chuyện này ngươi không nói, tại hạ cũng sẽ làm." Vân Yên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Nếu tại hạ đồng ý với yêu cầu của Hoàng thượng, vậy có phải hoàng thượng cũng nên đáp ứng yêu cầu của tại hạ?"

Nghe lời này, Mộ Dương Thiên nhíu mày nhìn nam tử phía dưới, hắn dũng khí ở đâu ra mà dám cò kè mặc cả với mình, còn muốn làm giao dịch? Người này vĩnh viễn cũng sẽ không để mình rơi vào thế bị động, mình tùy ý nói một câu cũng để hắn bắt được cái chuôi, a, đúng là không thể khinh thường. Đây cũng là điểm khiến hắn rất thưởng thức.

"Vậy ngươi nói trẫm nghe một chút." Mộ Dương Thiên ngồi vào ghế, nhìn người phía dưới.

Vân Yên cong khóe môi, tiến lên phía trước một bước, nhìn Mộ Dương Thiên, trầm giọng nói: "Thời điểm hôm nay nghe phán xét, tại hạ nghe Dương Ngạo tố cáo Cao Khải hãm hại Định quốc công năm đó, khi còn bé tại hạ nghe nói Định quốc công tiền bối trị quân nghiêm minh, thật sự không cam lòng để hắn chịu hàm oan, cho nên kính xin hoàng thượng có thể điều tra lại án này."

Khẩn cầu? Mộ Dương Thiên nhướng mày, quan sát nam tử phía dưới, ánh mắt hắn hết sức kiên định, có điều, khẩn cầu này đúng là khó gặp.

"Nếu trẫm không đồng ý?" Mộ Dương Thiên nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm người phía dưới tựa như muốn nhìn rõ toàn bộ vẻ mặt của nàng.

Vân Yên chợt ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dương Thiên, một hồi lâu, nàng lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng có đồng ý hay không hình như tại hạ cũng không tổn thất gì, hôm nay hầu hết người trong kinh thành đều biết năm đó Định quốc công bị hãm hại, mà Hoàng thượng lại chậm chạp không hạ ý chỉ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có những lời suy đoán, tỷ như..." Nói tới đây, nàng tạm ngừng một chút, ánh mắt sáng suốt nhìn Mộ Dương Thiên.

"Tỷ như cái gì?" Sắc mặt Mộ Dương Thiên trầm xuống, tiếp lời.

Vân Yên xoay người, đưa lưng về phía Mộ Dương Thiên, ánh mắt như đao nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Tỷ như hoàng thượng là người đứng sau chỉ điểm cho Cao Khải hãm hại Định quốc công, vì sợ Định quốc công công cao hơn chủ uy hiếp ngôi vị của hoàng thượng, muốn lợi dụng việc này để diệt trừ mối họa lớn trong lòng." Chuyện năm đó nàng cũng không biết chi tiết, nhưng cũng có khả năng này, dù sao Mộ Dương Thiên là Hoàng thượng, không có Hoàng đế nào muốn quyền uy của mình bị uy hiếp, nàng nhớ khi đó, Mộ Cảnh Nam nói với nàng như vậy, nghĩ tới đây, vẻ mặt nàng lạnh lẽo, sao lại nghĩ tới hắn nữa!

"Pằng!" Mộ Dương Thiên đập bàn, gầm lên: "Ngươi có biết chỉ với câu nói vừa rồi, trẫm có thể giết ngươi không!"

Nhiệt độ không khí tựa như giảm xuống, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, một hồi lâu, Vân Yên hồi phục tinh thần lại, khóe miệng khẽ cong, ngước nhìn nam tử phía trên, hắn thẹn quá thành giận sao? Vẻ mặt nàng lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, lời này chỉ dọa được người bình thường, còn tại hạ xuất thân hương dã, tính mạng bản thân cũng không trọng yếu lắm. Lời vừa rồi tại hạ chỉ lấy ví dụ, sao Hoàng thượng lại nghĩ là thật rồi."

Nghe lời này, sắc mặt Mộ Dương Thiên càng khó coi, nhìn người đứng đưa lưng về phía mình, trên mặt hắn thoáng qua chút ảo não, chợt hừ nhẹ một tiếng, sao hắn lại bị một hậu bối chọc giận như thế.

"Vụ án Định quốc công liên quan rất rộng, trẫm cần suy tính một chút, hơn nữa, lời Dương Ngạo nói chưa chắc có thể tin được, trẫm không hi vọng trong lòng thần dân hoảng sợ." Mộ Dương Thiên chợt nhỏ giọng nói, vẻ mặt âm tình bất định.

Đây chỉ là lý do mà thôi, hẳn là hắn có điều kiêng kị đi, nàng cũng không muốn hiểu cục diện chính trị hiện nay, những thứ lục đục đấu đá này thật sự rất mệt mỏi.

"Hoàng thượng, nếu sợ tổn hại mặt mũi mà không tra rõ ràng chân tướng, sẽ chỉ dẫn tới hiểu lầm. Hoàng đế mất đi quốc thổ còn có thể thu hồi lại, nhưng một khi lòng người đã mất, kết quả chính là quốc gia diệt vong. Vụ án Định quốc công năm đó, chẳng lẽ trong lòng ngài chưa từng có chút nghi ngờ nào sao? Nếu trong lòng ngài có nửa phần nghi ngờ, như vậy trong lòng dân chúng sẽ càng nhiều nghi ngờ hơn, cả nhà Định quốc công mấy đời trung lương, Định quốc công lập nhiều công lớn, làm sao có thể chỉ trong một đêm mà tư thông với địch phản quốc, hơn nữa còn chỉ vì một Vi Xương Minh. Nếu không thể rửa sạch oan khuất cho Định quốc công, tiếp tục bao che cho Cao Khải, chỉ sợ dân chúng khó có thể tin tưởng vào triều đình." Vân Yên nói tiếp.

Mộ Dương Thiên nhíu mày, nhìn nam tử đứng phía dưới, có lẽ vì quá xúc động, trên mặt hắn hình như mất đi vẻ bình tĩnh, dù cách một cái khăn che mặt, hắn cũng có thể nhận thấy rõ ràng.

"Quả nhiên, Thất công tử rất hiểu biết chính sự a, trẫm không thể không nói với ngươi lần nữa, trẫm hi vọng ngươi có thể lên triều làm quan, như vậy trẫm sẽ đồng ý điều tra lại vụ án Định quốc công." Mộ Dương Thiên trầm giọng nói.

Nghe lời này, hai hàng lông mày Vân Yên giãn ra, cười nhạt nói: "Hoàng thượng nói lời này thật khiến người khác dễ hiểu lầm, tại hạ chỉ thuận miệng nhắc tới vụ án Định quốc công mà thôi, nếu Hoàng thượng không muốn, tại hạ cũng không cưỡng cầu, chỉ vì trong lòng dân chúng sẽ tích tụ, hoàng thượng cũng nên lo lắng."

Mộ Dương Thiên nhíu mày, nhìn nam tử phía dưới, trong mắt hắn giờ phút này xẹt qua một tia sáng, a, rõ ràng là hắn có việc muốn cầu, nhưng bất luận thế nào cũng không để mình rơi vào thế bị động sao?

"Đã như vậy, trẫm đồng ý với ngươi, điều tra lại vụ án Định quốc công, huống chi, trẫm vốn muốn Lý phủ doãn điều tra án này." Mộ Dương Thiên nhàn nhạt nói.

Vân Yên kinh ngạc nhìn Mộ Dương Thiên, vì vậy nên hắn mới chuyển vụ án tham ô cho Mộ Kha Tường và Mộ Thanh Viễn sao? Nếu để Lý phủ doãn tiếp tục xử án này cũng không có gì để thẩm tra nữa, dù sao Cao Khải cũng đã nhận tội rồi. Mà hắn muốn Lý phủ doãn điều tra vụ án Định quốc công, vậy có thể nói lần này hắn muốn rút củ cải ra khỏi bùn rồi, một lưới bắt hết, hơn nữa nàng nhớ sau khi nàng rời khỏi không lâu thì thánh chỉ truyền tới, còn là Mộ Kha Tường tự đi tuyên đọc, điểm này chứng tỏ từ đầu hắn đã có ý muốn lật lại bản án này rồi. Vậy vừa rồi hắn.... chỉ muốn dò hỏi nàng sao? Nghĩ tới đây, nàng không nhìn rõ suy nghĩ người trước mặt, hắn muốn làm gì? A, quả nhiên Hoàng đế đều là người tâm tư thâm trầm.

Thấy chuyện cũng đã nói xong, Vân Yên thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Chuyện đã đồng ý với Hoàng thượng, tại hạ nhất định sẽ làm được, nếu Hoàng thượng không còn gì phân phó, tại hạ cáo từ." Dứt lời, Vân Yên không đợi Mộ Dương Thiên nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, nam tử đang ngồi trên long ỷ chợt đứng lên, nhìn bóng lưng người đi đến cửa, nói: "Còn nhớ rõ lời trẫm đã nói với ngươi không?"

Nghe vậy Vân Yên dừng chân, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ, lúc nãy hắn cũng nói như vậy, nàng quay đầu lại hỏi: "Hoàng thượng nói vậy là ý gì?"

"Trẫm thu hồi lời nói lần trước." Mộ Dương Thiên nhìn người trước mắt, nhàn nhạt nói.

Thu hồi lời nói lúc trước? Vân Yên càng nghi hoặc hơn, lời hắn nói vừa rồi cũng không tính sao? Nghĩ vậy, sắc mặt Vân Yên trầm xuống, nhưng mà cũng không đúng, trong ánh mắt kia lộ ra vẻ cô đơn, tịch mịch, nhìn ánh mắt này, trong đầu nàng hiện lên cái gì đó.

Hình như lần trước, Mộ Dương Thiên đã nói với nàng câu gì đó, nhưng cụ thể là gì chứ? Nàng nhất thời không thể nghĩ ra.

"Đây là lần đầu tiên trẫm dụng tâm với một người như vậy." Mộ Dương Thiên thở dài, nhìn Vân Yên, hắn nhỏ giọng nói, "Nếu sớm biết là ngươi, có lẽ ngày đó trẫm đã không nói với ngươi câu đó."