Một đêm này, khắp nơi trên đường phố kinh thành đều là truy binh tìm kiếm hai người áo đen, thậm chí còn lục soát từng nhà. Trên mái hiên, Vân Yên nhìn những binh lính phía dưới, lại nhìn bóng đêm, có lẽ trong lòng uất ức, đêm nay thật quá mức thâm trầm. Có một số việc, cuối cùng sẽ nổi lên trên mặt nước.
Đường trở về Tướng phủ rất thuận lợi, rất nhanh đã về đến bên ngoài Tướng phủ, Vân Yên trực tiếp nhảy lên đầu tường lại loáng thoáng thấy một người lén lút đi vào trong Tướng phủ.
Theo lý thì trước giờ Tướng phủ thủ vệ sâm nghiêm, đặc biệt là chính viện bên này, Vân Yên trầm ngâm chốc lát, quyết định bám theo nhìn một chút. Người nọ đi thẳng về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, Vân Yên quan sát người nọ, ánh mắt nàng khẽ biến, bóng dáng kia nhìn rất quen. Kinh ngạc hơn chính là, người nọ lại đi thẳng vào thư phòng của Vân Mặc Thành.
Đứng bên ngoài thư phòng, khóe miệng Vân Yên khẽ nhếch, xem ra mấy ngày nay Vân Mặc Thành cũng không nhàn rỗi, vừa đúng lúc nàng cũng muốn biết hắn đang nghĩ gì, nhân tiện nghĩ ra đối sách cho tốt. Nàng tung người nhảy lên nóc thư phòng, nhấc một mảnh ngói lên quan sát tình cảnh trong thư phòng.
Trong thư phòng, Vân Mặc Thành ngồi bên bàn, nhìn người vừa tiến vào, nói: "Lý đại nhân, đúng là khách quý a, trễ như vậy còn đến đây. Mời ngồi."
Lý phủ doãn khom người đứng phía dưới, nghe lời này, cười nói: "Đêm khuya đến bái phỏng Thừa tướng đại nhân, là hạ quan đường đột." Nói xong, hắn ngồi vào cái ghế phía dưới.
"Không biết Lý đại nhân đêm khuya đến thăm là có chuyện gì?" Vân Mặc Thành nhìn Lý phủ doãn, bưng ly trà trên bàn, lạnh nhạt nói.
Nhìn người đang thản nhiên uống trà, Lý phủ doãn cười nói: "Hôm nay hạ quan đến đây đương nhiên là có chuyện muốn hỏi thừa tướng đại nhân. Có điều, nhìn bộ dáng thừa tướng đại nhân như vậy, hình như đã sớm biết hạ quan sẽ tới, quả nhiên là thần cơ diệu toán."
Nghe vậy, Vân Mặc Thành buông ly trà trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Lý đại nhân không cần nịnh nọt ta, những điều này đều không quan trọng. Nhưng mà Lý đại nhân đúng là vận khí tốt a, ngay cả ta cũng theo không kịp, Hoàng thượng tự mình hạ chỉ phái ngươi thẩm tra vụ án tham ô tai ngân, đây chính là chuyện bách quan cầu mà không được, lần này ta cũng tò mò, chuyện gì mà khiến Lý đại nhân đêm khuya đến đây, ngươi không sợ Hoàng thượng phát hiện sẽ trách phạt ngươi."
Lý phủ doãn cau mày, hắn cười cười, khách khí nói: "Thừa tướng đại nhân quá đề cao hạ quan rồi, hạ quan cũng chỉ là được Hoàng thượng tín nhiệm mới giao cho trọng trách này, dù sao hạ quan cũng không so được với vị trí của Thừa tướng đại nhân trong lòng Hoàng thượng."
Vân Mặc Thành hài lòng cười cười, nói: "Lý đại nhân nên nói mục đích hôm nay tới đây thôi."
Suy nghĩ một chút, Lý phủ doãn nói: "Hôm nay vụ án tham ô tai ngân cũng coi như có chút manh mối, nhưng hạ quan muốn hỏi thừa tướng đại nhân một chuyện, vụ án này có thể liên quan đến đại nhân hay không?" Nói tới đây, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Vân Mặc Thành.
Nghe vậy, Vân Mặc Thành nhíu mày run sợ, hắn quan sát người phía dưới hồi lâu, chợt cười nói: "Nếu Lý đại nhân hoài nghi vụ án này có liên quan đến ta, đại khái có thể thăm dò ta, ta sẽ không có bất kì ý kiến gì."
Nghe lời này, Lý phủ doãn vội vàng nói: "Thừa tướng đại nhân chớ nên tức giận, nếu hạ quan muốn điều tra thừa tướng đại nhân thì hôm nay đã không đến đây. Năm đó hạ quan có thể nhậm chức ở kinh thành này cũng là nhờ đại nhân dìu dắt, có điều, gần đây hạ quan nghe được một vài tin đồn..." Nói tới đây, hắn ngừng lại.
Tin đồn? Vân Mặc Thành lạnh mặt, đột nhiên nhìn Lý phủ doãn, trầm giọng nói: "Lý đại nhân nghe được cái gì?"
Nhìn sắc mặt Vân Mặc Thành, Lý phủ doãn do dự thật lâu mới nói: "Hôm nay sau khi hạ quan nhận được thánh chỉ, nghe được một đám quan viên đồng liêu nghị luận, bọn họ nói Dương Ngạo thân là đại tướng quân, không phải quan viên bình thường có thể lôi kéo, hơn nữa Dương Ngạo chính là cấp dưới của Định quốc công năm đó, ngài lại là con rể của Định quốc công, cho nên..."
"Cho nên bọn họ nói là ta?" Nghe vậy, thần sắc Vân Mặc Thành lạnh nhạt, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn tiếp tục cười nói, "Có thể lôi kéo được Dương Ngạo không chỉ có một mình ta, hơn nữa ta cũng không qua lại với Dương Ngạo, Lý đại nhân, vì sao tầm mắt của ngươi không nhìn nơi khác? Tỷ như, những ngươi nói với ngươi những lời này..."
Nghe thế, Lý phủ doãn cả kinh, vội vàng nói: "Hạ quan cũng chỉ thuật lại lời người khác thôi, kính xin thừa tướng đại nhân tha lỗi. Nhưng mà, theo ý Thừa tướng đại nhân, người sau màn này... sẽ là ai?"
Lúc này, Vân Mặc Thành đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Lý phủ doãn, lạnh nhạt nói: "Là ai, ta cũng không biết. Hiện tại cũng không còn sớm nữa, Lý đại nhân còn ở đây, ta sợ đến lúc đó sẽ không nói rõ được. Mời ngươi trở về đi."
Thấy Vân Mặc Thành hạ lệnh đuổi khách, Lý phủ doãn đứng lên hành lễ với Vân Mặc Thành: "Là hạ quan quấy rầy, hạ quan cáo lui." Nói xong, hắn lui ra ngoài.
Thấy Lý phủ doãn rời đi, Vân Yên ngồi thẳng dậy, trong mắt nàng thoáng qua một tia nghi ngờ, trễ như vậy Lý phủ doãn đến đây làm gì? Lý phủ doãn này ngày thường cương trực công chính, nếu không lần trước ở Hàm Tiếu Các nàng cũng không yên tâm để hắn ra mặt bắt Dương Ngạo. Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, giống như tới mật báo. Không biết vì sao, nàng cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.
Sau khi Lý phủ doãn rời đi không lâu, cửa thư phòng lại mở ra. Nghe âm thanh này, Vân Yên lại thò đầu nhìn sang.
Trong thư phòng, Hà Văn đi vào, hắn đóng cửa phòng, khom lưng nói: "Tướng gia, ngài tin những lời Lý đại nhân nói sao?"
"Tin! Vì sao không tin?" Vân Mặc Thành nhìn người trước mặt, ánh mắt dường như không có tiêu cự, sắc mặt âm trầm.
Hà Văn gật đầu, nhưng vẫn nói: "Nhưng tại sao Lý đại nhân lại đến đây nói những lời này, mặc dù năm đó ngài thật sự trợ giúp hắn nhưng trước giờ cũng không giao hảo, trong này..."
"Hắn trước nay cũng không giao hảo với ai, lần này Hoàng thượng giao củ khoai lang nóng bỏng tay này cho hắn, hắn có thể không nóng nảy được sao? Bất luận là ai đều không phải người mà một phủ doãn như hắn có thể đắc tội được. Chính vì hắn không có căn cơ, Hoàng thượng mới có thể tín nhiệm hắn như thế, hôm nay hắn cũng chỉ muốn thăm dò ý tứ ta một chút." Vân Mặc Thành lạnh nhạt nói.
Hà Văn gật đầu, nói tiếp: "Người muốn hãm hại Tướng gia..." Nói tới đây, hắn kinh ngạc há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn Vân Mặc Thành.
Vân Mặc Thành hừ lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, nói: "Cả vua và dân, người muốn đối nghịch với ta cũng chỉ có hắn."
"Nếu Quốc cựu đã chỉ đầu mâu về hướng Tướng gia, vậy ngài định làm gì? Cũng không thể ngồi chờ chết đi." Hà Văn suy nghĩ một chút, nói.
Vân Mặc Thành khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Cho dù hắn chỉ đầu mâu về phía ta thì thế nào, chuyện tham ô tai ngân này, ta không tham dự, hắn cũng không bắt được điểm yếu của ta. Huống chi, chỉ có người trong lòng có quỷ mới sẽ ngấm ngầm hại người, hắn cũng chỉ muốn phân tán sự chú ý của Hoàng thượng và Lý phủ doãn thôi, nhưng người muốn diệt Cao gia nhất chính là Hoàng thượng , đây cũng là nguyên nhân Hoàng thượng không để Tứ Vương gia thẩm tra vụ án này. Lần này, dù ta không làm gì, Cao gia cũng sẽ không yên ổn."
Hà Văn gật đầu, phối hợp nói: "Khó trách Hoàng thượng trách phạt cả Hoàng tử mình yêu thương nhất."
"Hoàng tử được yêu thương nhất?" Nghe vậy, Vân Mặc Thành cười lạnh, "Ngươi không hiểu Hoàng thượng rồi, tâm tư Hoàng thượng trước giờ vẫn luôn rất bí hiểm. Huống chi, trong lòng Hoàng thượng chỉ có hoàng quyền mới là quan trọng nhất."
Hà Văn hơi kinh hãi, kinh ngạc nhìn Vân Mặc Thành, tựa như nghĩ tới điều gì, trong lòng hắn than thầm, bỗng nhiên nói: "Liễu gia Liễu đại nhân không phải hay qua lại với Cao gia sao? Ngài nói bọn họ có thể hay không..."
Vân Mặc Thành khẽ hừ một tiếng, nói: "Từ sau vụ án Định quốc công năm đó, hai nhà đó đã là rắn chuột một ổ rồi. Cao gia làm việc, ngươi cảm thấy Liễu gia sẽ không tham dự sao? Hừ, ta đã sớm nói nên đoạn tuyệt quan hệ với Liễu gia, miễn cho sau này bị liên lụy."
"Đúng vậy a, Liễu gia như vậy sớm muộn gì cũng hỏng bét." Hà Văn hết sức tán thành nói, dù sao Cao gia cũng là cây to đón gió lớn, Hoàng thượng kiêng kị nhất chính là ngoại thích chuyên quyền, Liễu gia là vây cánh của Cao gia, nếu Hoàng thượng muốn diệt trừ Cao gia, sợ là muốn một lưới bắt hết. Do dự một lát, hắn nói: "Nhưng dù sao nhị phu nhân cũng là người của Liễu gia, nếu như đến lúc đó chúng ta thấy chết mà không cứu, nhị phu nhân nàng..."
Vân Mặc Thành hờ hững nhìn Hà Văn, nói: "Người Liễu gia? Nàng đã đến Vân gia ta thì nên biết mình đứng ở bên nào, nếu nàng cảm thấy mình là người Liễu gia, vậy cứ để nàng đi theo Liễu gia thôi, ta cũng không thiếu nữ nhân."
Hà Văn hơi kinh hãi, biết mình nói sai, hắn cúi thấp đầu, trong lòng than thầm.
"Chuyện kia làm đến đâu rồi?" Vân Mặc Thành đột nhiên hỏi.
Hà Văn biến sắc, cung kính đáp: "Tướng gia yên tâm, tất cả đều làm theo chỉ thị của ngài, hơn nữa, bên Đại thiếu gia cũng không có chuyện gì."
Vân Mặc Thành gật đầu một cái, ánh mắt thâm thúy đen tối, hắn trầm giọng nói: "Ta hi sinh nhiều như vậy chính là vì sự kiện kia, đợi đến khi công thành, nhất định có thể an ủi tổ tiên trên trời có linh thiêng."
Nghe lời này, trong mắt Hà Văn cũng thoáng qua tia ủ dột.
Trên mái nhà, nghe đoạn đối thoại phía dưới, trong lòng Vân Yên kinh ngạc, Vân Mặc Thành có bí mật gì, tổ tiên? Công thành? Rốt cuộc là ý gì? Không biết vì sao, Vân Yên cảm thấy trong này có chuyện gì đó không bình thường.
Có điều, nghe lời vừa rồi Vân Mặc Thành nói Liễu Tịnh Lâm như vậy, Vân Yên không khỏi cười lạnh, thì ra Liễu Tịnh Lâm cũng có kết cục như vậy a. Năm đó mẹ nàng cũng cầu cạnh hắn, nhưng hắn đã làm thế nào. Thật tốt, thì ra đôi cẩu nam nữ này cũng không ân ái như nàng nghĩ.
Vân Mặc Thành không muốn có liên quan tới Liễu gia sao? Vốn từ sau cái ngày mẹ con Liễu Tịnh Lâm hạ thuốc nàng, nàng đã có một ý tưởng, nếu không phải hai ngày nay thương thế nghiêm trọng, nàng đã sớm tiến hành ý tưởng kia. Nhưng mà như thế cũng tốt, biết được ý nghĩ của Vân Mặc Thành rồi, nàng càng muốn thúc đẩy sự kiện kia. Nàng thật muốn nhìn một chút, đến lúc đó mẹ con Liễu Tịnh Lâm cùng Vân Mặc Thành sẽ có dáng vẻ gì.
Hoàng cung.
Sáng sớm, trong Ngự thư phòng truyền ra một tiếng rống giận dữ, mấy cung nhân đứng bên ngoài đều kinh hồn bạt vía.
"Trẫm nuôi đám rác rưởi các ngươi có ích gì? Có mấy người cũng không bắt được, đúng là tức chết trẫm." Mộ Dương Thiên cầm mấy thứ đồ trên bàn ném về phía mấy thị vệ bên dưới, vẻ mặt giận dữ không kiềm chế được.
Bên cạnh, Tiểu Trần Tử nhìn sắc mặt của Mộ Dương Thiên, vội vàng nói: "Hoàng thượng bớt giận, bảo trọng thân thể a." Mấy ngày nay Hoàng thượng đêm nào cũng bận rộn đến rất khuya mới nghỉ ngơi, còn tức giận như vậy nữa, sợ là sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
"Những người này cũng muốn chạy lên đầu trẫm tới nơi rồi, trẫm còn quản thân thể này làm cái gì!" Mộ Dương Thiên bác bỏ nói, Tiểu Trần Tử cúi đầu không dám nói thêm nữa.
Những người quỳ phía dưới càng thêm không dám thở mạnh, tối hôm qua trong thiên lao đột nhiên có thích khách xuất hiện, bọn họ vốn đã mai phục ở đó rất lâu chờ bắt những người đó, nhưng không ngờ những người đó võ công cực cao, bọn họ căn bản không phải đối thủ, hơn nữa đến bây giờ một chút đầu mối cũng không có.
"Thế nào, sao không nói chuyện?" lồng ngực Mộ Dương Thiên phập phồng lợi hại, nhìn người phía dưới, quát chói tai.
Một thị vệ trưởng vội vàng cúi đầu, quỳ rạp dưới đất, nói: "Hoàng thượng thứ tội, bọn thuộc hạ hành sự bất lực. Mấy thích khách đó chạy thoát quá nhanh, nô tài đã phái người lục soát từng nhà, nhưng... Lần sau, bọn thuộc hạ nhất định có thể bắt hết những thích khách kia về quy án."
Nghe vậy, Mộ Dương Thiên cười lạnh, nói: "Cho các ngươi một cơ hội? Cho các ngươi thêm cơ hội, phỏng chừng lần sau bọn họ liền chạy tới cung Kiền Chính của trẫm. Lập tức cút hết cho trẫm, trong vòng ba ngày nếu không bắt được những người đó, đưa đầu tới gặp trẫm!"
Bọn thị vệ phía dưới co rúm lại, chỉ có thể hành lễ, rời đi.
Bên cạnh, Tiểu Trần Tử nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của Mộ Dương Thiên, trên trán cũng toát mồ hôi.
Đúng lúc này, một bóng người từ bên ngoài đi vào, nhìn người tới, Tiểu Trần Tử cả kinh, liều mạng nháy nháy mắt với nàng, bây giờ thánh thượng đang nổi nóng, sợ là bất kì ai tới đây cũng đều bị xui xẻo, mấu chốt là cô nãi nãi này, nếu nàng lại nói sai điều gì sợ là thánh thượng sẽ càng thêm tức giận.
Không để ý tới Tiểu Trần Tử, Mộ Chiêu Dương trực tiếp tiến lên phía trước, mấy lần nàng muốn gặp phụ hoàng đều bị mẫu phi ngăn cản, mẫu phi nói nàng không thể tùy hứng nhưng nàng đâu có tùy hứng, lần này, nàng nhất định phải nghe được câu trả lời hợp lý.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Mộ Chiêu Dương đứng dưới bậc thang, hành lễ.
Nghe thanh âm này, Mộ Dương Thiên nhìn sang, vẻ mặt hắn mệt mỏi, khoát tay nói: "Hôm nay trẫm không có tâm tình, ngươi hồi cung đi, bồi mẫu phi ngươi."
Mộ Chiêu Dương ngẩng đầu nhìn Mộ Dương Thiên, nhấp nhấp môi, Tiểu Trần Tử bên cạnh liếc nhìn Mộ Dương Thiên, sau đó lại nháy mắt với nàng, hiện tại trong lòng bệ hạ đang đè nén một đám mây đen, lúc nào cũng có thể bộc phát bão lũ.
Nhưng Mộ Chiêu Dương vẫn không thèm để ý hắn, nàng không lui lại mà tiến lên phía trước, đi tới bên cạnh bàn, chất vấn: "Phụ hoàng, tại sao, tại sao hôn sự của nhi thần với Thất công tử vẫn không có tiến triển chứ?"
Mộ Dương Thiên xoa đầu, không kiên nhẫn nói: "Thiên hạ này nam nhân tốt rất nhiều, tại sao nhất định phải gả cho Thất công tử đó chứ? Chỉ cần ngươi muốn, trẫm sẽ gả ngươi cho nam nhân ưu tú nhất Đông Việt quốc này."
"Không, nhi thần nhận định nam nhân ưu tú nhất chính là Thất công tử, thử hỏi khắp thiên hạ này còn có ai vượt qua được Thất công tử kinh tài tuyệt diễm, nhi thần nhất định phải gả cho hắn." Mộ Chiêu Dương tiếp tục nói, cái miệng nhỏ nhắn vểnh thật cao.
Mộ Dương Thiên liếc nhìn Mộ Chiêu Dương, đè nén lửa giận trong lòng, gầm nhẹ: "Đi ra ngoài."
Nghe vậy, tính khí vốn kiềm chế mấy ngày nay của Mộ Chiêu Dương nháy mắt bộc phát, nàng nhất quyết không tha nói: "Phụ hoàng, mọi người đều biết nhi thần muốn gả cho Thất công tử, nhưng hiện tại ngài đột nhiên nói muốn bỏ hôn sự này, ngài làm mặt mũi nhi thần đặt chỗ nào? Bọn họ sẽ đem nhi thần ra làm trò cười, hơn nữa, không phải quân vô hí ngôn sao? Tại sao phụ hoàng có thể không giữ lời hứa, ngài đã đồng ý với nhi thần rồi."
'Pằng' một tiếng, Mộ Dương Thiên đập bàn, khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ quát: "Càn rỡ, ngươi cho rằng ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó sao? Tất cả đều là trẫm cho ngươi, ngươi còn dám chỉ trích trẫm, đúng là tạo phản. Bây giờ lập tức biến mất trước mặt trẫm, nếu không đừng trách trẫm trở mặt vô tình."
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Chiêu Dương trắng bệch, phụ hoàng mắng nàng, chưa bao giờ phụ hoàng nói với nàng như vậy, nàng nhịn không được chảy nước mắt, tại sao lại như vậy, tại sao phụ hoàng có thể đối với nàng như vậy.
"Ô...." Mộ Chiêu Dương khóc lớn, xoay người, che mặt chạy ra ngoài.
Tiểu Trần Tử vội vàng hô: "Công chúa..."
"Đừng gọi nàng, để nàng đi đi!" Mộ Chiêu Dương lạnh lùng nói.
Tiểu Trần Tử không dám nhiều lời, chỉ nhìn theo bóng lưng Mộ Chiêu Dương, trong lòng không khỏi thở dài, Chiêu Dương công chúa trở nên điêu ngoa như vậy còn không phải bởi vì Hoàng thượng nuông chiều sao, còn có thể trách ai đây?
Lục Vương phủ.
Trong thư phòng, nam tử một thân trường bào đỏ dựa nghiêng trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài như không có tiêu cự nhìn ra phía ngoài cửa.
Bên cạnh, một nam tử áo đen nhìn hắn, vừa mới kể lại chuyện tối qua đi theo dõi người nọ cho hắn biết, sau đó chính là cái bộ dáng này, là trong lòng có điều gì băn khoăn sao? Nhưng mà hắn đã lược bỏ cái đoạn của Vân Yên rồi nha.
"Ngươi đang lo lắng cái gì?" Cô Viễn Thành khẽ cười nói.
Mộ Cảnh Nam thu hồi ánh mắt, nhìn sang Cô Viễn Thành, lạnh nhạt nói: "Người tối qua dẫn ngươi đến thiên lao hẳn là người của Cao phủ, ta đã sớm nghe nói Cao Khải nuôi một nhóm tử sĩ, trong đó có một người nổi bật. Xem ra lần này Cao Khải muốn ném đá giấu tay, đáng tiếc, hắn quá coi thường chúng ta."
Nghe vậy, Cô Viễn Thành gật đầu nói: "Chúng ta vốn muốn phòng ngừa Cao Khải ám sát Dương Ngạo, bây giờ nhìn lại chắc chắn hắn đã biết Hoàng thượng an bài nhân thủ xung quanh thiên lao, dẫn chúng ta vào tròng. Võ công của người nọ quả thật cao cường, nhưng mà ta không nghĩ ra tại sao người như vậy lại đi theo Cao Khải." Nói tới đây, hắn không khỏi nhớ lại tình cảnh đánh nhau hôm qua, võ công của hắn và người nọ có thể nói là ngang nhau, hắn hoàn toàn không nắm chắc phần thắng, có điều, nói đến cao thủ, hình như có một người lợi hại hơn. Nghĩ vậy, hắn vô thức cong khóe môi.
"Ngươi cười cái gì vậy?" Ánh mắt Mộ Cảnh Nam nhìn về phía Cô Viễn Thành, từ lúc hắn bước vào đây, trên mặt hắn đều treo nụ cười như có như không, hiếm khi nào thấy hắn vui vẻ như thế.
Cô Viễn Thành cười khẽ, uống hớp trà, nói: "Ta chỉ đang suy nghĩ người như thế nào mới có thể lọt vào mắt Lục Vương gia của chúng ta, nhưng mà hôm qua ta đã gặp được rồi."
"Có ý gì?" Mộ Cảnh Nam nghi ngờ nói, cứ cảm thấy trong lời nói của hắn có ý tứ gì đó.
Cô Viễn Thành nhìn Mộ Cảnh Nam, cười nói: "Ngươi đoán, hôm qua ta gặp người nào?"
Mộ Cảnh Nam không nói gì, vẻ mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm Cô Viễn Thành.
Thu hồi tầm mắt, Cô Viễn Thành nhìn cảnh sắc bên ngoài, cười nói: "Mặc dù ta chỉ gặp nàng vài lần nhưng hôm qua là lần đầu tiên thấy nàng ra tay, khí thế sắc bén, hoàn toàn không giống nữ tử, nếu không phải bị thương sợ là ta cũng không có cơ hội ra tay." hắn dùng ánh mắt đồng tình nhìn Mộ Cảnh Nam, "Ta thật tò mò, về sau Lục Vương gia chúng ta làm thế nào quản được một vương phi như vậy."
"Nàng cũng đến thiên lao?!" Mộ Cảnh Nam bật dậy, trong mắt thoáng qua lệ khí, "Tại sao lúc nãy ngươi không nói?"
Cô Viễn Thành mỉm cười, vẻ mặt vô tội nói: "Ta đi được, tại sao nàng không thể? Hơn nữa, ngươi cũng không hỏi a!"
Nhìn vẻ mặt kia của Cô Viễn Thành, hai tay Mộ Cảnh Nam nắm chặt hai bên ghế dựa, hắn rên một tiếng, nhìn ánh nắng tươi đẹp bên ngoài, hít sâu một hơi, nói: "Nàng không sao chứ?" Nhớ tới vết thương của nàng, trong lòng hắn cũng không cảm thấy lo lắng, có điều gần đây không tiện đến Tướng phủ thôi.
"Đương nhiên không sao, nhưng mà có một chuyện ta phải nói cho ngươi biết, nàng đã biết thân phận của ta, hết cách rồi, nếu ta không cho nàng xem mặt, nàng sẽ không tin tưởng ta." Cô Viễn Thành hài hước nói, "Bây giờ còn lo lắng vết thương của nàng sao?"
Nghe thế, Mộ Cảnh Nam nhíu mày nhìn vẻ mặt tươi cười của Cô Viễn Thành, hắn muốn làm gì?
"Hôm nay Lý phủ doãn sẽ thẩm vấn Dương Ngạo ở nha môn phủ doãn, ta đoán nàng sẽ đến đó, có lời gì, ngươi có thể tự mình đi hỏi nàng." Cô Viễn Thành đứng dậy, hôm nay thời tiết tốt, thích hợp đi ra ngoài, có điều, người phía sau trên mặt đã sớm giăng đầy mây đen.
Tướng phủ, Biện Hiên Các.
Buổi sáng vừa thức dậy, Vân Yên cảm thấy cả người thư thái.
Chẳng biết từ lúc nào, Bích Thủy líu lo đi vào, thấy Vân Yên đã ngồi trên giường êm, nàng tươi cười nghênh đón: "Tiểu thư, sao hôm nay không ngủ nhiều thêm một chút?"
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Bích Thủy, nhớ tới ngày hôm qua Lãnh Tuyết tới gặp nàng, trong lòng Vân Yên cũng yên tâm, hai người này chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hôm qua chắc không thể thiếu ôn tồn một phen, có điều, đối với Lãnh Tuyết mà nói, ôn tồn đúng là chuyện khó.
"Hôm nay liệu có xảy ra chuyện gì lớn không?" Vân Yên thuận miệng hỏi, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, nàng hiện tại ngày càng tham luyến cảm giác ấm áp này rồi.
Bích Thủy vừa sửa soạn lại cái bàn vừa nói: "Hôm nay nghe nói sẽ thẩm tra vụ án Dương Ngạo ở nha môn phủ doãn, muốn tỏ rõ uy nghiêm của Đông Việt quốc cho dân chúng thiên hạ biết, dùng chuyện này để chấn cương quốc pháp."
Vân Yên khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn bên ngoài, đây đúng là thủ đoạn của Mộ Dương Thiên. Nếu là thẩm vấn Dương Ngạo, đương nhiên nàng muốn đến nghe một chút xem Dương Ngạo sẽ nói thế nào.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Vân Yên nhìn Bích Thủy, nói: "Lát nữa ngươi giúp ta đưa một bức thư, nhớ không được để bất kì ai biết là ngươi đưa." Nói xong, nàng lấy một phong thư trong tay áo ra, nhìn bốn chữ phía trên 'Biểu ca thân gửi!"
Nghe vậy, Bích Thủy nhận lấy phong thư, nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, thư gì a?" Tiểu thư có biểu ca khi nào.
Vân Yên cười khẽ, ánh mắt quỷ quyệt, thì thầm vào tai Bích Thủy một hồi, ngay sau đó cười nói: "Buổi tối sẽ có kịch hay để xem." Nói xong, nàng đứng dậy, nhìn ra ngoài, "Ta ra ngoài trước một chuyến, ngươi tự mình cẩn thận."
Nhìn bóng lưng Vân Yên, lại nhìn phong thư trong tay mình, trên mặt Bích Thủy cũng nở một nụ cười.