Vĩnh Hòa cung.
Trong điện một mảnh yên tĩnh, hai bên tường treo rất nhiều danh họa, bên trái bức bình phong hoa lan, một cô gái mặc cung trang màu cam phấn ngồi dựa vào giường, trong điện không có một cung nhân nào hầu hạ, phía dưới có một cô gái mặc cung trang đỏ thẫm đang nhìn nàng.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm, Vĩnh Hòa cung của bổn cung thật là vinh hạnh a." Mộ Tuyết Sương nhìn cô gái đối diện, cười khẽ nói.
Nghe lời này, sắc mặt Cao Nguyệt Ly căng thẳng, lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Mộ Tuyết Sương ngồi thẳng dậy, nhìn Cao Nguyệt Ly, cười nhạt nói: "Bổn cung còn tưởng Hoàng hậu tới cảm ơn bổn cung cứu Tứ hoàng tử chứ, nhưng nhìn dáng vẻ Hoàng hậu hiện tại hình như là tới hưng sư vấn tội, bổn cung có chút không rõ rồi."
Cao Nguyệt Ly nhướng mày, trong mắt tràn đầy vẻ tìm tòi quan sát, nàng nói thật sao? Không, nàng lập tức bỏ qua ý nghĩ này, nhìn Mộ Tuyết Sương hiện giờ quá mức cao thâm khó lường rồi, hoàn toàn không phải là cô gái bốc đồng năm đó nữa, nàng bây giờ khiến người ta nhìn không thấu.
"Hoàng hậu, nếu không có việc gì thì đi thăm Tứ hoàng tử đi, hình như thân thể hắn không được tốt, ngươi làm mẫu thân thật không có trách nhiệm a." Mộ Tuyết Sương cười nhạt nói.
Nghe vậy sắc mặt Cao Nguyệt Ly biến đổi, nàng trầm giọng nói: "Chuyện của bổn cung còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay."
"Đúng vậy a, chuyện của Tứ hoàng tử dĩ nhiên là có mẫu thân là Hoàng hậu mới có thể trông nom, bổn cung chỉ là cô của hắn, đương nhiên không thể xen vào, như vậy, bổn cung không tiễn Hoàng hậu rồi." Mộ Tuyết Sương lạnh nhạt nói, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Sắc mặt Cao Nguyệt Ly căng thẳng nhìn ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Tuyết Sương, trầm giọng nói: "Nếu ngươi dám có ý định gì, bổn cung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, giống như Độc Cô Cẩn Du năm đó." Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi, Mộ Tuyết Sương khẽ nheo mắt, hai bàn tay vô thức nắm chặt.
Sau khi Cao Nguyệt Ly rời đi không lâu, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
"Nàng vẫn phách lối như trước kia." giọng điệu tràn ngập hận ý.
Mộ Tuyết Sương khẽ nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, nở nụ cười: "Ngươi đã đến rồi, nhìn khí sắc ngươi hôm nay không tệ lắm."
Bên cạnh, một cô gái mặc cung trang xanh nhạt ngồi chồm hỗm, nàng nhìn Mộ Tuyết Sương nói: "Trưởng công chúa điện hạ, lúc trước vì sao phải giúp Tứ Vương gia." Trên mặt nàng toàn là vết thương dữ tợn, trong mắt hiện lên hận ý vô tận.
Nghe vậy, Mộ Tuyết Sương khẽ lắc đầu, khóe miệng cong lên: "Ai nói ta đang giúp hắn?"
Cô gái bên cạnh nghi hoặc nhìn Mộ Tuyết Sương, nói: "Ý tứ của trưởng công chúa là..."
Mộ Tuyết Sương khẽ lắc đầu, không trả lời nàng, kéo tay cô gái bên cạnh, nói: "Huệ Nhi, ta biết thù hận trong lòng ngươi, những năm này ngươi ở trong cung chịu khổ, Vĩnh Hòa cung này cũng nhờ có ngươi trông coi mới có thể giữ được như bây giờ, nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người đó, những gì năm đó Cẩn Du phải chịu đựng, ta sẽ đòi lại toàn bộ."
"Tiểu thư nhà chúng ta có một bằng hữu như ngài là phúc khí của nàng." Huệ Nhi cúi đầu, sắc mặt đau thương.
Mộ Tuyết Sương vỗ vỗ tay Huệ Nhi, hít sâu một hơi, nàng nhìn bên ngoài, sâu kín nói: "Chỉ mong những gì hôm nay ta làm có thể giúp được hắn."
Lúc xế chiều, Vân Yên vốn ở trong vườn phơi nắng, đột nhiên có một bóng người xông vào, nhìn người tới, Vân Yên có chút kinh ngạc, trong khoảng thời gian này vẫn không gặp hắn, hôm nay sao đột nhiên lại trở lại.
"Đại ca?" Vân Yên nhìn hắn, mỉm cười nói.
Cách đó không xa, một nam tử mặc trường sam màu xám đi tới, bộ dáng hắn có chút mệt mỏi, xốc xếch, hắn bước nhanh tới, nhìn Vân Yên, khuôn mặt mệt mỏi lộ vẻ vui mừng, hắn đặt tay lên bả vai Vân Yên, ánh mắt nhìn gương mặt nàng, nói: "Đại ca rời kinh thành cũng một thời gian rồi, mấy ngày này Yên Nhi ở trong phủ có tốt không?"
Vân Yên cười nhạt nói: "Đại ca yên tâm, tất cả đều tốt. Đúng rồi, không phải đại ca cũng nhậm chức ở kinh thành sao? Sao lại đi ra ngoài?" Nói tới đây, trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vân Hoằng nháy mắt cứng ngắc, lộ ra chút nặng nề, hắn dời mắt nhìn về phía trước, nói: "Lần này ta nhận được mật chỉ đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ."
Mật chỉ? Vân Yên hơi kinh ngạc, nàng suy nghĩ một chút, vẫn nói ra: "Chuyện gì nghiêm trọng như thế, đại ca còn phải rời khỏi kinh thành?" Chuyện gì mà đại ca phải tự mình làm đây? Đại ca là con trai Thừa Tướng, hơn nữa còn là tướng quân kỵ binh dũng mãnh, theo lý nên giữ lại kinh thành mới đúng.
Vân Hoằng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Lần này vì chuyện tham ô tai ngân, biên cương dần dần không yên ổn, rất nhiều nơi thậm chí còn xảy ra bạo loạn, ta cũng chỉ đi xem xét tình hình thôi. Ai, nếu chỉ như vậy thôi thì cũng tốt, có điều, thấy Đông Việt xảy ra chuyện, Nam Nghiêu cũng mơ hồ có khuynh hướng động thủ..." Nói tới đây, dường như hắn ý thức được cái gì, nhìn Vân Yên nói, "Ngươi xem đại ca, nói cái gì vậy chứ, ngươi không cần lo lắng những chuyện này, hảo hảo sống trong phủ là được, đại ca sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm."
Nam Nghiêu muốn động thủ sao? Sắc mặt Vân Yên căng thẳng, nàng nên sớm nghĩ tới, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này được? Đây đại khái cũng là chuyện Mộ Dương Thiên lo lắng đi, nếu không thì hôm qua hắn cũng không sảng khoái đồng ý nàng. Binh lực Nam Nghiêu quốc mạnh mẽ thiện chiến, còn có danh tướng thiên hạ, còn Đông Việt quốc thật đúng là không nhìn ra ai có thể địch nổi Vi Xương Minh, huống chi còn có hắn lòng dạ độc ác.
"Yên, ngươi nghĩ cái gì?" Vân Hoằng hô, hắn kinh ngạc nhìn Vân Yên, nói.
Nghe vậy, Vân Yên hồi phục tinh thần, nàng cười cười nói: "Không có gì, vừa rồi nhớ tới một chuyện cho nên hơi xuất thần."
Vân Hoằng gật đầu một cái, buông lỏng Vân Yên ra, hắn nâng tay lên nhưng không chạm vào nàng, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, hắn thương yêu nói: "Ngươi nghỉ ngỏi cho tốt, sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy, ta đi gặp cha trước, sau đó còn phải vào cung."
"Ừ." Vân Yên nhẹ giọng nói.
Vân Hoằng nhìn Vân Yên một cái, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng phía trước, ánh mắt Vân Yên hơi trầm xuống, xem ra chuyện ngày càng phức tạp rồi, Vi Xương Minh này... Đợi giải quyết xong những chuyện này, nàng cần phải đi gặp hắn một lần, nàng muốn nghe một chút chuyện năm đó từ hắn.
Đúng lúc này, 'bùm' một tiếng, có vật gì rơi trên đất.
Vân Yên quay đầu lại nhìn cách đó không xa, một nha hoàn ngồi chồm hổm trên mặt đất, dọn dẹp chén đĩa rơi dưới đất. Nhìn người nọ, nàng biến sắc, là nàng! Nàng ở chỗ này làm gì? Dường như cảm nhận được tầm mắt Vân Yên, nha hoàn kia lập tức cầm cái khay lên chạy đi.
Nhìn bóng lưng quen thuộc này, trong đầu Vân Yên hiện ra một cảnh tượng, hình như nàng đã từng nhìn thấy cảnh này ở đâu đó. Có điều, hiện tại không nhớ rõ. Nhưng chuyện này ngày càng khẩn cấp rồi, án tai ngân này nếu không được giải quyết nhanh chóng, Đông Việt quốc có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Ban đêm, gió mát nhẹ lướt qua, Vân Yên ngồi trong phòng nhìn bầu trời đêm bên ngoài, hôm nay không có trăng, cũng không có bao nhiêu mây. Nhìn xung quanh, không có ai, đột nhiên nàng ngước mắt nhìn mái hiên, giờ phút này có một bóng đen đứng trên đó, khóe miệng nàng cong lên, hắn tới thật nhanh a.
Vân Yên trực tiếp nhảy lên mái hiên, đứng cách bóng đen không xa.
Nhìn người nọ, Vân Yên lạnh nhạt nói: "Nàng đang ở trong phòng, trong tay nàng đang giữ một phong thư của ta, ngươi qua đó lấy, lần này phiền ngươi giúp ta đưa thư qua Tương thành."
Nghe lời này, người nọ liếc nhìn Vân Yên, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên một chút phức tạp, nói: "Ừ." Trầm mặc một lát, hắn nói tiếp, "Muộn như vậy còn ra ngoài làm gì?"
Nhìn cảnh sắc dưới mái hiên, Vân Yên trầm mặc chốc lát, nói: "Dĩ nhiên là đi gặp người nên gặp."
"Nếu ta đoán không sai, ngươi muốn đi gặp Dương Ngạo. Ta không thể không nhắc nhở ngươi, bên thiên lao hiện giờ tai mắt khắp nơi, không cẩn thận, ngươi sẽ rơi vào tay bọn họ." Cơ Lãnh Tuyết lạnh lùng nói.
Vân Yên cười nhạt nói: "Đừng nói ta, ngươi mau đi đi, sắc trời cũng không còn sớm. Chờ chuyện bên này kết thúc, ngươi mang Bích Thủy đến Tương thành đi, nơi đó mới là đại bản doanh của chúng ta." Nói xong, nàng đi về phía trước.
"Vậy còn ngươi?" Thanh âm phía sau nói với theo.
Vân Yên dừng chân, khẽ cười nói: "Ta đương nhiên cũng trở về." Nàng trực tiếp nhảy xuống, đi thẳng về phía xa.
Nhìn bóng lưng kia, Cơ Lãnh Tuyết lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía căn phòng nhỏ trong Đông Uyển, suy nghĩ một chút, hình như cũng đã lâu chưa gặp rồi.
Bên ngoài thiên lao.
Nhìn cửa thiên lao trước mặt, nơi đó có mười binh lính canh giữ, cách đó không xa có một bóng đen cảnh giác nhìn bốn phía, thủ vệ ở đây vẫn canh giữ suốt, không thấy thay ca, thiên lao này hẳn là đã bị canh chừng nghiêm ngặt.
Vân Yên nằm trong góc tường, cũng may hôm nay thân thể khá tốt, cũng không có gì khác thường, vết thương trên tay cũng đã kết vảy, chỉ cần động tác không quá kịch liệt thì sẽ không có vấn đề gì.
Dò xét cẩn thận thời gian thay ca, một canh giờ trôi qua, Vân Yên kết luận, thời gian thay ca có lẽ khoảng một nén nhang. Vậy là phải đánh nhanh thắng nhanh trước khi ca khác đến, hơn nữa phải gặp Dương Ngạo hỏi điều nàng muốn biết.
Nhìn binh lính đã đi xa, Vân Yên chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc này, cách đó không xa có một bóng đen đột nhiên xông ra. Nhìn một màn này Vân Yên lại núp vào chỗ cũ.
"Người nào!" Một binh lính quát lên, tất cả binh lính đều cảnh giác nhìn người áo đen trước mặt.
Người áo đen kia không nói hai lời liền rút kiếm ra chém thẳng về phía những binh lính kia.
Vân Yên trốn trong góc tường nhìn tình cảnh đang diễn ra, bóng đen kia đánh nhau với binh lính, dĩ nhiên những binh lính kia không phải đối thủ của hắn, đều nhanh chóng bị giết. Mà người áo đen trực tiếp xông vào thiên lao, từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, trong bóng đêm càng thêm thê lương.
Chẳng lẽ có người muốn giết Dương Ngạo? Nghĩ tới đây, Vân Yên chuẩn bị đi vào theo, tuyệt đối không thể để Dương Ngạo chết được, chuyện của ông ngoại còn phải dựa vào hắn để lật lại bản án. Đúng lúc này, đột nhiên lại có một bóng đen xuất hiện, hắn chạy thẳng về phía thiên lao.
Nhìn một màn trước mắt, Vân Yên tràn đầy nghi hoặc, tại sao lại như vậy? Thậm chí có tới hai người, hơn nữa còn không xuất hiện cùng lúc, trong này có bí ẩn gì sao? Nghĩ vậy, nàng không chần chừ nữa, trực tiếp đi theo.
Vừa tiến vào thiên lao, Vân Yên nghe được âm thanh kiếm va chạm, hai người áo đen đánh nhau, bóng dáng như điện, tiếng đao kiếm leng keng thanh thúy lọt vào tai.
Vân Yên đứng một bên quan sát bốn phía, rất nhiều phòng giam đều trống không, nàng nhìn về phía phòng giam cuối cùng, một người đầu tóc rối bù đang ngồi ở đó.
Nhìn thân hình người nọ, ánh mắt Vân Yên phát rét, là hắn, hắn đang ngồi ở đó. Liếc nhìn hai người đang đánh nhau, Vân Yên đi thẳng đến chỗ nhốt Dương Ngạo.
Có lẽ hai người lo tập trung đánh nhau nên không để ý tới Vân Yên. Nàng đứng trước cửa phòng giam nhìn bóng người phía trước, lạnh lùng nói: "Xem ra Dương Ngạo thúc thúc ở trong phòng giam này, tâm tình rất bình tĩnh."
Nghe thanh âm này, Dương Ngạo đột nhiên quay đầu lại nhìn người áo đen trước mắt, nhỏ giọng nói: "Ngươi là ai?" Đột nhiên hắn quay sang nhìn hai người đánh nhau cách đó không xa, cười lạnh nói, "Cũng giống bọn họ, tới giết ta."
"Giết ngươi?" Vân Yên cười lạnh, "Nếu giết ngươi mà có thể giải quyết tất cả, ta đã sớm giết ngươi."
Ánh mắt Dương Ngạo trầm xuống, quan sát người trước mắt, thân hình không cao lớn, thậm chí là gầy yếu, hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: "Là ngươi?!" Nhớ tới chuyện hôm đó, cô gái kia vì sao đúng dịp xuất hiện, còn nhận ra hắn, nếu như nói không có dự mưu sợ là rất khó tin.
"Xem ra Dương Ngạo thúc thúc đoán được rồi, a, năm đó ngươi hãm hại một nhà ông ngoại ta thế nào, bọn họ rốt cuộc cho ngươi chỗ tốt gì, ông ngoại đối đãi với ngươi như người thân, tại sao ngươi nhẫn tâm như vậy?!" Vân Yên cũng không tính giấu giếm thân phận mình, huống chi Dương Ngạo cũng không ngốc, ngày đó ở Hàm Tiếu Các chắc hẳn hắn đã nhận ra gì đó.
Nghe vậy, Dương Ngạo cười lạnh nói: "Chỗ tốt? Ngươi cho rằng tiền tài có thể thu mua ta sao? Hắn thật sự coi ta như người thân? Nếu coi ta như người thân thì năm đó đã không làm chuyện như vậy rồi."
Vân Yên hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Dương Ngạo, trên mặt hắn đều là vẻ oán hận, không giống như chỉ vì tiền tài. Nhưng mà, hắn nói chuyện năm đó là chuyện gì? Lúc nàng chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên một người trong số hai người áo đen thu kiếm rời đi.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, người áo đen còn lại trong phòng đột nhiên liếc nhìn Vân Yên, khẽ quát: "Bên ngoài có binh lính đang tới, nơi này đã sớm có mai phục."
Nghe vậy, Vân Yên sững sờ nhìn người áo đen kia, hắn đang nhắc nhở nàng? Tại sao? Không kịp nghĩ nhiều, nàng nhìn Dương Ngạo, trầm giọng nói: "Ta sẽ trở lại." Nói xong, nàng chạy thẳng về phía cửa thiên lao.
Hai bóng đen vọt ra khỏi cửa thiên lao, nhưng giờ phút này xung quanh thiên lao đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp.
Bên cạnh, người áo đen nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa hai chúng ta hợp tác, sau lưng ta giao cho ngươi, sau lưng ngươi giao cho ta, chúng ta cùng nhau đột phá vòng vây."
Vân Yên kinh ngạc nhìn người áo đen, trong lòng càng thêm nghi hoặc, rõ ràng không quen biết, tại sao lúc này lại giúp nàng? Nàng trầm giọng nói: "Vì sao ta phải tin ngươi."
Người áo đen than nhẹ một tiếng, xem ra nếu không khai rõ thân phận, nàng sẽ không tin hắn, nếu không có nàng trợ giúp sợ hôm nay khó chạy thoát. Hắn trực tiếp kéo khăn che mặt xuống, nhìn Vân Yên.
Nhìn rõ mặt người đối diện, trong mắt Vân Yên lóe lên tia kinh ngạc, lại là hắn. Tại sao hắn ở chỗ này?
Lúc này người áo đen đã kéo khăn che mặt lên.
Trong lúc Vân Yên đang chần chờ, một thanh âm đột nhiên truyền đến.
"Các ngươi là ai, dám xông vào thiên lao, giết tướng sĩ thủ hộ thiên lao, người tới, bắt bọn họ lại." Một thị vệ trưởng hét lớn.
Vân Yên rút trường kiếm trong tay ra, trên người nàng có thương tích, huống chi mấy người kia còn cầm mũi tên, hiện giờ nàng chỉ còn cách hợp tác với người kia.
"Ta đã chuẩn bị xong." Vân Yên nhỏ giọng nói, người bên cạnh khẽ đáp lại, hai người đồng thời nhảy lên phía trước.
Nhìn một màn này, thị vệ trưởng quát lớn: "Bắn cho ta."
Một loạt mũi tên bay tới, trường kiếm trong tay Vân Yên quét ngang trực tiếp chém đứt mũi tên. Nhẹ nhàng múa kiếm, chém giết mấy người tới gần.
Người áo đen bên cạnh cũng không rảnh tay, ngăn sau lưng Vân Yên, giải quyết đám người phía sau nàng.
Thấy người xung quanh ngày càng tới gần, Vân Yên lần nữa vung kiếm, bay lên trời, một cước đá bay mấy người, vừa chuyển thân, trường kiếm trong tay như chớp, xung quanh chết sạch.
Thấy thế, người áo đen kinh ngạc, hắn nghiêng đầu nhìn chỗ khác, trường kiếm trong tay đâm ra.
Hai người lần nữa tựa lưng vào nhau, Vân Yên nhỏ giọng nói: "Đi mau, người tới ngày càng nhiều."
"Tốt." Người áo đen nhỏ giọng đáp, hắn chém một người trước mắt, xông ra.
Vân Yên nhìn người áo đen rời đi, nàng lại lọt vào vòng vây, trường kiếm trong tay xuất kích, nhảy lên giẫm trên đầu một tên lính, tung người bay đi xa.
"Đuổi theo!" Thị vệ trưởng nhìn người rời đi, rống to.
Trong màn đêm, hai bóng đen lướt qua những mái hiên, thanh âm phía sau ngày càng nhỏ.
Nhìn Vân Yên đối diện, khóe miệng người áo đen cong lên, vừa rồi nàng nói hai người cùng đi, nhưng rõ ràng nàng ở lại đi sau, không ngờ nàng trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Trong một ngõ nhỏ, Vân Yên nhìn người áo đen đứng đối diện, vẻ mặt lạnh lùng, nhỏ giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nghe vậy, người áo đen cười nhạt, kéo khăn che mặt xuống, nói: "Võ công của Tam tiểu thư thật là khiến người ta khâm phục a."
Vân Yên quan sát người trước mắt, nàng nhớ đã gặp qua hắn, hắn là người đi theo bên cạnh Mộ Cảnh Nam, hôm qua nàng còn gặp hắn ở Lục Vương phủ.
"Tại sao ngươi đến thiên lao?" Vân Yên trầm giọng hỏi, nhìn chằm chằm người đối diện, không muốn bỏ qua bất kì nét mặt nào của hắn.
Cô Viễn Thành cười khẽ, nói: "Tam tiểu thư thấy thế nào?"
"Ta đang hỏi ngươi!" Vân Yên lạnh lùng nói, tại sao người bên cạnh Mộ Cảnh Nam lại đến thiên lao, cũng muốn giết Dương Ngạo sao? Mộ Cảnh Nam có liên quan gì trong chuyện này? Chuyện này hình như đã liên hệ đến rất nhiều người.
Nhìn ánh mắt Vân Yên trở nên lạnh lùng, Cô Viễn Thành lắc đầu, trong lòng than thầm, Vân tam tiểu thư này đúng là hoàn toàn không giống đồn đãi, sát phạt quyết đoán làm lòng người lạnh lẽo a. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng được Vân tam tiểu thư nhu nhược xấu xí lúc giết người ngay cả hắn cũng sợ, một thân võ công thật là khiến người ta mở to mắt mà nhìn.
"Ta cũng chỉ đi theo người áo đen kia thôi, ta nghi ngờ người kia muốn giết Dương Ngạo cho nên mới theo sau, kết quả ngươi cũng thấy rồi. Mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện chính là như vậy." Cô Viễn Thành nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Vân Yên suy nghĩ một chút, hình như là thật, hơn nữa hắn là người bên cạnh Mộ Cảnh Nam, nên đáng tin. Vậy người muốn giết Dương Ngạo là ai chứ?
"Ngươi bắt đầu theo dõi người kia từ chỗ nào?" Vân Yên hỏi.
Thấy Vân Yên không hoài nghi hắn, trong lòng Cô Viễn Thành có chút nghi hoặc nhưng hắn vẫn nói: "Là từ Cao phủ, ta từ Cao phủ theo tới thiên lao, bởi vì ta nghi ngờ Cao Khải muốn phái người đi giết Dương Ngạo, nhưng vừa rồi bên ngoài thiên lão, những binh lính đó đột nhiên xuất hiện, cho nên ta hoài nghi đây là cái bẫy."
Cái bẫy? Vân Yên rũ mắt xuống, chuyện hôm nay quá mức kì quặc, bọn họ ở chỗ đó quan sát khá lâu, coi như thay quân cũng không nhanh như vậy, tất cả quá trùng hợp. Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hóa ra là như vậy.
"Như vậy, chúng ta bị Cao Khải gài bẫy, hắn muốn mượn tay Hoàng thượng bắt chúng ta, thậm chí là giết chúng ta." Vân Yên lạnh lùng nói, trước mắt cũng chỉ có lý do này.
Nghe nàng nói thế, Cô Viễn Thành kinh ngạc nhìn Vân Yên, nhanh như vậy nàng đã nghĩ ra rồi? A, đúng là một nữ nhân thông minh, cũng khó trách hắn đối với nàng nhớ mãi không quên.
"Đã như vậy, Tam tiểu thư định làm gì?" Cô Viễn Thành nhàn nhạt hỏi, hắn thật muốn nghe ý tưởng của nàng một chút.
Vân Yên đặt ngón tay bên môi, khóe miệng cong lên, giọng điệu ngạo mạn: "Không phải Vương gia nhà ngươi cũng nhúng tay vào chuyện này sao? Sao không đi hỏi hắn? Được rồi, cũng không còn sớm, ta nên trở về." Nói xong, nàng xoay người, nhảy khỏi mái hiên.
Nhìn bóng dáng kia, Cô Viễn Thành hơi kinh ngạc, nàng nói vậy là có ý gì? Có điều, hắn đột nhiên cười khẽ, xem ra cuộc sống của hắn sau này không dễ chịu lắm.