Editor: trang bubble
Mộ Lam Yên đột nhiên cười lên ha hả.
Trên mặt Tư Không Vũ vẫn không nhìn ra có bất kỳ gợn sóng tình cảm nào, đôi mắt tao nhã như nước, thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên giống như nghe được một chuyện cười lớn vậy. Đợi đối phương có xu hướng ngừng nụ cười lại, khóe miệng của hắn mới nhếch lên vẻ mỉm cười.
"Có buồn cười như vậy sao?" Tư Không Vũ hỏi.
Mộ Lam Yên đột nhiên gật đầu một cái: "Hai người chúng ta bèo nước gặp nhau, ngươi đã nói ra lời cợt nhã như thế. Quả nhiên là gặp được một cô gái lưu lạc giang hồ như ta vậy, nếu mà đổi thành thiên kim nhà khác, hiện tại khẳng định tức khóc rồi."
"Ngươi lại chưa từng làm thiên kim tiểu thư, làm sao ngươi biết người ta nghe được ta nói như vậy thì nhất định là tức khóc, không chừng đang ở một bên len lén vui sướng đấy."
Lời nói của Tư Không Vũ làm cho Mộ Lam Yên đột nhiên lỡ lời á khẩu. Cũng không tiếp tục đề tài cảm thấy buồn cười này nữa, ngay cả nụ cười cũng đọng lại ở trên mặt nàng. Dừng một chút, thu hồi nụ cười sót lại, bộ dáng nghiêm mặt đi tới tiếp cận thân thể phía trước, nhìn xuống thuốc sắc thế nào rồi.
Tư Không Vũ cũng thức thời ngậm miệng lại, yên lặng nhìn bộ dáng đối phương hoạt động.
Ước chừng qua một khắc đồng hồ, thuốc của Tố Quý sắc xong rồi.
Linh Đồng tiếp nhận được Tư Không Vũ ra lệnh, đưa tới cho Mộ Lam Yên một cái chén bể đã rửa sạch sẽ. Mộ Lam Yên nhận lấy, sau khi rót đầy chén thuốc, đột nhiên ngước mắt nhìn hai đấng mày râu này muốn nói lại thôi.
"Mộ cô nương còn không đút thuốc?" Tư Không Vũ hỏi.
Mộ Lam Yên gật đầu một cái: "Muốn đút."
"Vậy ngươi đây là ý gì?"
"Ta muốn mời hai người các ngươi đi ra ngoài có được không?"
Linh Đồng nghe nói có chút giơ chân: "Bên ngoài lạnh như vậy, ngươi bảo chúng ta đi nơi nào? Chúng ta thật vất vả nổi lửa cho ngươi, đốt ấm áp gian phòng này, ngươi lại muốn đuổi chúng ta đi ra ngoài?"
Mộ Lam Yên có chút khó xử nhìn bọn họ, không biết mở miệng như thế nào, đừng thấy Tố Quý đang đắp quần áo, thật ra thì sau lưng đã cởi bỏ một mảng lớn. Nàng muốn đút thuốc, tối thiểu trước tiên cần phải đánh thức Tố Quý chứ? Đến lúc đó một mảnh cảnh xuân, thấy hết tính toán người nào đây?
Tư Không Vũ cũng không muốn để cho thủ hạ của mình đông lạnh, nhìn Tố Quý còn nằm dưới đất, tiến lên một bước: "Vì sao bằng hữu của ngươi luôn nằm đó? Nếu không ghét bỏ, ngươi đỡ dậy, ta giúp ngươi đút thuốc."
Mộ Lam Yên thấy hắn có động tác tiến lên, lập tức ngăn cản đối phương: "Không cần không cần. Ta tự mình tới là được rồi, quả thật là phải khó xử các ngươi một chút, đi ra ngoài một lúc. Đợi lát nữa, sau khi ta đút xong dược sẽ gọi các ngươi đi vào, có được hay không?"
Ánh mắt của Mộ Lam Yên hơi cầu xin, làm cho Tư Không Vũ đột nhiên có chút không biết làm sao. Suy nghĩ một phen, hắn vẫn là gật đầu đồng ý.
Người đi ra ngoài, cửa đã đóng lại. Trái tim bị treo lên của Mộ Lam Yên mới được thả xuống. Tố Quý là vết đao chém, nàng lo lắng ngộ nhỡ nếu bị hai người bên ngoài thấy được sẽ không tốt. Mặc dù, Tư Không Vũ thoạt nhìn tương đối dễ dàng chung đụng, nhưng nàng cảm giác thủ hạ Linh Đồng kia của Tư Không Vũ rất tinh quái. Tuy rằng hắn không thường nói chuyện, nhưng đôi mắt luôn quan sát nhìn nàng.
Mộ Lam Yên thở dài một hơi, lập tức cũng không còn bao nhiêu thời gian để cho nàng suy nghĩ nhiều.
Tiến lên, phủ lên bả vai Tố Quý, dùng sức lắc lư hai cái: "Tố Quý, Tố Quý, tỉnh, tỉnh."
Cứ đại khái kêu hai ba lần như vậy, đôi mắt Tố Quý ngủ say, rốt cuộc có dấu hiệu hơi hé ra. Qua một lúc lâu, nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt nhìn tiểu thư nhà mình trước mặt.
"Tiểu thư, ta đây là như thế nào? Đầu đau quá." Tố Quý nói xong, muốn đứng dậy, nhưng hơi nhúc nhích, vết thương sau lưng lại đau đớn giống như sắp xé rách vậy.
Mộ Lam Yên vội vàng đè đối phương xuống, kiên nhẫn giải thích: "Trước tiên ngươi đừng nhúc nhích, sau lưng ngươi bị người chém bị thương, ngươi quên rồi sao?"
Tố Quý nhớ lại một phen, gật đầu một cái: "Không trách được cảm giác đau như vậy. Nhưng tiểu thư, Tố Quý cảm giác ngủ đến đau đầu quá, thật là muốn dậy ngồi một chút."
Quả nhiên là một tiểu nha đầu thích giày vò.
Trong lòng Mộ Lam Yên cũng cảm thấy nếu cứ nằm như thế cũng không tiện uống thuốc. Vì vậy hai người, tốn hết sức lực to lớn mới giúp đỡ Tố Quý từ từ ngồi dậy. Sau khi đối phương ngồi lên, cái trán cũng đã rịn ra một chút mồ hôi mịn. Mộ Lam Yên tỉ mỉ dùng ống tay áo thay đối phương lau đi, mu bàn tay đụng phải cái trán nóng bỏng của đối phương, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Để cho Tố Quý dựa vào trên người của mình, bèn duỗi tay bưng chén thuốc lên: "Tố Quý ngoan, uống thuốc đi."
Ngửi mùi vị đắng nghét, Tố Quý cũng nhíu mày lại, nhưng vì không để cho tiểu thư lo lắng, sửng sốt một phen, vẫn là nhíu lông mày cúi đầu uống vào.
Hai ba ngụm, một chén thuốc cũng đã thấy đáy.
Nước thuốc nóng hầm hập chảy vào ngực, Tố Quý chính là cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều. Ngay cả lỗ tai tựa vào trên người Mộ Lam Yên, thính lực cũng khôi phục không ít, hoà hoãn một hơi, không có buồn ngủ: "Tiểu thư, mới vừa rồi Tố Quý mơ một giấc mơ rất dài rất dài."
Mộ Lam Yên thu dọn một tý đồ, nhặt lên lông thú vốn là Tư Không Vũ cho đắp lên trên người Tố Quý.
Tố Quý nhìn áo choàng không quen biết trước mắt kia, hòai nghi hỏi: "Đây là từ đâu tới?"
"Đây là một người tốt bụng để lại, bây giờ bọn họ ở bên ngoài. Đợi lát nữa, ngươi nằm xuống, ta lại gọi bọn họ đi vào. Ngươi mới vừa nói, mơ một giấc mơ gì đó rất dài?"
Tố Quý ồ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu: "Ta nằm mơ thấy, chúng ta vẫn còn ở Liễu Tâm viện của Ngao phủ. Mặt trời rất lớn, nhiệt độ rất ấm." Giọng của Tố Quý khàn khàn, theo mộng cảnh mà miệng nàng trình bày, ngay cả ánh mắt cũng từ từ trở nên mơ mộng.
Mộ Lam Yên thấy bộ dáng nàng có chuyển biến tốt một chút, nên cũng không nhẫn tâm tính toán, yên tĩnh lắng nghe.
"Tiểu thư, ngươi phơi nắng ở trong sân, trên tay ta lấy cho ngươi thịt bò khô mà ngươi thích ăn. Sau khi Thanh Hữu tỷ tỷ đi chợ bán thức ăn mua thức ăn trở lại, làm cho ngươi mấy món ăn mà ngươi thích ăn nhất."
"Sau đó Dung Chi tỷ tỷ lại chọc giận ngươi, ngươi bèn phạt nàng ta dọn dẹp cỏ dại trong rau dưa ở trong sân. Tiểu thư, ngươi nói từ lúc ngươi vào Liễu Tâm viện, ngươi trồng rau dưa chúng ta một cây cũng không ăn được, ngược lại Dung Chi tỷ tỷ dọn dẹp nhiều lần."
Nói tới lúc này, Tố Quý đột nhiên thở dài một hơi, đôi mắt sáng ngời trước đó ảm đạm xuống: "Nếu không phải Dung Chi tỷ tỷ hồ đồ nhất thời, làm chuyện tổn thương ngươi, cũng sẽ không trốn khỏi Ngao phủ. Chỉ là không biết bây giờ Dung Chi tỷ tỷ ở phương nào, trôi qua như thế nào rồi. . . . . ."
Lúc Tố Quý nói căn bản không có nhìn thấy biểu hiện trên mặt Mộ Lam Yên.
Khi nàng ngẩng đầu lên ngoái đầu nhìn lại thì mới phát hiện chẳng biết lúc nào sắc mặt tiểu thư nhà mình lại đột nhiên hoàn toàn trắng bệch.
Trái tim Mộ Lam Yên đập dữ dội, 0di33xn0dafnl330fys0doon từ khi nàng nghe Tố Quý nhắc tới Dung Chi thì trong lòng đã bắt đầu lo sợ bất an.
Dung Chi chết rồi, Dung Chi là bị nàng thấy chết mà không cứu, hại chết rồi.
Là bị nàng hại chết!
Trong đầu Mộ Lam Yên loại bỏ những lời kia một lần lại một lần, khoang miệng đột nhiên phun ra một mùi vị tanh nóng. Một dòng máu tươi vẩy vào trước mặt Tố Quý, làm cho nàng ta hoảng hốt lo sợ thét lên trong nháy mắt.
"Tiểu thư, tiểu thư ngươi sao rồi?"
Lời của Tố Quý vừa dứt, cánh cửa của gian phòng nhỏ ở ngôi miếu đổ nát cũ kỹ đột nhiên bị ngoại lực đẩy ra.
Bên tai Mộ Lam Yên chỉ nghe thấy bịch một tiếng, trước mắt chính là có chút mơ hồ không rõ, sau khoảnh khắc chính là trong đầu nặng nề, cái gì cũng không biết. . . . . .
Cùng lúc đó, ở bên trong Thành phủ của thành Biện Kinh phía xa kia, dưới cơn nóng giận Lâu Lan đã hung hăng quăng bình hoa thủy tinh trong tay xuống đất.
Nha đầu đứng ở trước mặt báo cáo tình huống thấy tình thế này, bị dọa sợ đến vội vàng co rụt cổ, cẩn thận lui về phía sau một hai bước.
"Ngươi nói Điện hạ không có để lại một câu nói, đã đi rồi?" Lâu Lan tức giận đùng đùng hỏi.
Nha đầu gật đầu một cái, sợ hãi rụt rè trả lời một chữ: "Dạ" .
Lâu Lan sắp nổ tung rồi, từ sau khi trở lại từ trong cung chính là ba ngày hai bữa không thấy được Tư Không Thận. Quá khứ mỗi ngày nàng đều muốn kề cận đối phương, hiện tại mỗi ngày không thấy được, trong lòng lại rất ngứa ngáy. Nhưng cố tình, đối phương giống như cố ý trốn tránh nàng vậy, coi như trở lại cũng không tới gặp mặt nàng một lần.
Ngồi ở trên ghế ngồi trong phòng, Lâu Lan tỉnh táo lại suy ngẫm một phen, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói, sau khi hắn trở lại, đi tới cửa sau?"
"Đúng, sau khi Điện hạ trở lại, trực tiếp đi tới cửa sau."
"Hắn đến cửa sau làm gì?" Lâu Lan đột nhiên cảm thấy bắt được điểm mấu chốt, tròng mắt sáng lên.
"Nghe người ta nói, mẫu thân của Tam hoàng phi cũng ở cửa sau. A đúng rồi, sau đó hình như Tam hoàng tử và Tam Hoàng phi cũng đuổi đến, bởi vì thời gian nán lại cũng không lâu, cho nên nô tỳ cũng không biết bọn họ ở bên kia làm gì."
Lại có liên quan tới Tam hoàng tử, mười ngón tay của Lâu Lan rụt lại ở trong ống tay áo khẽ nắm chặt, ánh mắt sâu kín ngó về phía trước.
Hôm qua đám cưới của Tam hoàng tử, mặc dù trong cung có bày tiệc cưới, nhưng chẳng biết tại sao, vào tối hôm qua người của cả tiệc tất cả đều chạy tới Thành phủ. Làm hại nàng tâm tâm niệm niệm chờ đợi Tư Không Thận trở về, chẳng những không chờ được người muốn chờ, còn bị một bụng tức giận.
Đặc biệt là mẫu thân của Tam Hoàng phi kia —— Thượng Quan Thuần Nhi. Rõ ràng là con gái gả cho một hoàng tử tàn tật, mặt lại là ngạo kiều giống như ai cũng nên hâm mộ nàng ta.
Đặc biệt là khi biết Lâu Lan nàng không hề liên quan với Tư Không Thận, lại vô duyên vô cớ ở nơi này, bị đổ lên một từ kẻ dụ dỗ quyến rũ người ta. Làm Lâu Lan tức giận, đêm đó chính là cả đêm hỏng bét.
Mà chuyện đáng giận hơn, Tư Không Thận vốn nên cùng nhau trở về với bọn họ, nghe nói Ngao phủ gặp hỏa hoạn, lo lắng không yên lại chạy trở về. Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nhất định lại là vì Mộ Lam Yên.
Cho nên theo ý nàng, Mộ Lam Yên mới là kẻ dụ dỗ biết quyến rũ người kia!
Nha đầu trong phòng Lâu Lan thấy ánh mắt đối phương đột nhiên hung ác tàn nhẫn không nói lời nào, lòng vẫn còn sợ hãi sau khi quan sát một phen, vẫn là run sợ trong lòng mở miệng: "Tiểu thư, còn có chuyện khác muốn dặn dò sao?"
Lâu Lan hét lớn một tiếng: "Cút!" Nha đầu kia chính là nhanh chóng chạy ra khỏi phòng của Lâu Lan.
Ngay khi Lâu Lan nổi đóa phất tay ném tất cả vật trên bàn xuống đất, cửa đột nhiên xuất hiện hình bóng của một nam tử.
Trong tay Tư Không Vân cầm cây quạt, một bộ áo sạch sẽ gọn gàng. Dạo bước thảnh thơi nhàn rỗi đứng ở cửa của Lâu Lan, trên mặt có một nụ cười tà, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm người trong phòng.
Mà Lâu Lan lại là khuôn mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, thân thể cứng ngắc còn duy trì trạng thái vốn là ném đồ, con ngươi từ từ lộ ra một chút hoảng sợ.
Tư Không Vân nói: "Lâu Lan cô nương, đã lâu không gặp rồi."