Đích Nữ Không Làm Phi

Đích Nữ Không Làm Phi - Chương 68: Người lưu lạc





Editor: trang bubble ^^


Không tìm được thi thể đối với Mộ Lam Yên mà nói, chính là chuyện tốt.


Trên đường trở về, đứt quãng nghe được có người đi đường nhắc tới chuyện này. Trong lòng Mộ Lam Yên mới giống như buông xuống một tảng đá vậy, nhẹ nhõm rất nhiều.


Trở lại chùa miếu cũ, bốn phía vẫn yên tĩnh quỷ dị. Nơi này tương đối bí mật, cho nên ngay cả tên ăn xin tạm thời nương náu cũng chưa chắc có. Vào cửa sau, lấy một thùng nước từ trong sân vườn của chùa miếu, Mộ Lam Yên nhanh chóng trở lại gian phòng nhỏ. Đi ra ngoài lâu như vậy, nàng vẫn rất lo lắng cho Tố Quý không có ý thức chút nào. Nhưng nếu bởi vì sơ sót lại xảy ra điều bất trắc gì đó, sợ là Mộ Lam Yên sắp hai đời thật xin lỗi người ta!


Vừa mới đẩy cửa ra, bên trong cửa không giải thích được lại đột nhiên nhiều hơn hai nam tử áo quần trắng thuần xa lạ!


Mộ Lam Yên để thùng nước xuống, cả người thái độ thù địch nồng đậm nhìn chằm chằm hai người trong phòng kia, cả người làm ra tư thế tùy thời chuẩn bị chiến đấu.


"Các ngươi là ai?" Mộ Lam Yên hỏi.


Hai người đàn ông kia, một người trong đó mới nhìn giống như một thiếu gia, vào lúc Mộ Lam Yên đẩy cửa đi vào, nghiêng đầu sang chỗ khác khuôn mặt trắng nõn thuần khiết đối mặt với nàng. Lúc này đứng ở bên cạnh Tố Quý, trước đó hẳn là đang quan sát tình hình bệnh của Tố Quý. Mà một nam tử khác xem ra càng thêm non nớt một chút, hẳn là đi theo người kia.


"Ngươi là ai?" Nam tử đi theo hỏi ngược lại.


Mộ Lam Yên đi vào bên trong mấy bước, lúc nhìn chằm chằm động thái của bọn họ càng thêm khẩn trương quan sát Tố Quý có bị bọn hắn tổn thương đến hay không.


Nam tử mặc màu trắng mộc mạc nhếch miệng lên một nụ cười mỉa, chỉ vào Tố Quý nói: "Đây là bằng hữu của ngươi?"


Mộ Lam Yên gật đầu một cái, con ngươi lạnh lẽo chăm chú nhìn đối phương.


"Bằng hữu của ngươi bị thương rất nặng đấy." Nam tử mặc màu trắng mộc mạc tiếp tục mở miệng.


"Ta biết rõ. Hiện tại ta chỉ muốn biết, vì sao các ngươi lại xuất hiện tại nơi này?"


Nam tử mặc màu trắng mộc mạc thấy thái độ thù địch của Mộ Lam Yên đối với bọn họ khá sâu, nên cũng sẽ không nói quá nhiều nữa. Đứng dậy từ bên cạnh Tố Quý rời đi mấy bước, hắn mới cùng gã sai vặt bên cạnh cùng nhau làm cái vái chào: "Chào tiểu thư, tại hạ Tư Không Vũ. Tối hôm qua tranh thủ lên đường cả đêm, hơi mệt chút, cho nên nhìn đến đây có một nơi tránh gió bèn tiến vào. Sau khi vào cửa thì nghe được gian phòng này có hơi tiếng rên rỉ, chính là đi vào xem một chút, nhìn thấy bằng hữu của ngươi giống như bị thương rất nghiêm trọng, bèn tự chủ trương, bắt mạch cho nàng ấy."


Tư Không Vũ nói đúng sự thật.



Mộ Lam Yên nghe được hắn từ lúc giới thiệu mình, trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng, sợ hết hồn.


Dòng họ Tư Không chính là dòng họ hoàng gia của Kỳ Quốc. Sau khi gia Tộc Tư Không thống nhất Kỳ Quốc, cũng đổi tất cả dòng họ Tư Không toàn quốc thành những họ khác, chỉ có bọn họ mới có thể hưởng dụng. Mà, Mộ Lam Yên chưa từng gặp gỡ nam tử trước mắt này, lại làm cho nàng có chút không nhớ ra được là ai.


Hoàng đế đương triều tổng cộng có chín đứa con, con thứ hai Tư Không Vân, con thứ ba Tư Không Miễn, bốn năm sáu bảy tám không phải chết rồi thì chính là công chúa, người cuối cùng là Tư Không Thận. Nếu như nam nhân trước mặt này đoán không lầm, chính là Đại hoàng tử điện hạ đã sớm "Chết đi" mà Tư Không Thận nói cho nàng biết kiếp trước!


Lời nói ra từ trong miệng Tư Không Thận, lại phàm là trong mười câu cũng có chín câu là giả. Cho nên coi như quả đúng là Đại hoàng tử điện hạ đương triều khởi tử hoàn sinh, nàng cũng không có ly kỳ chút nào. Ngộ nhỡ có chuyện Tư Không Thận tán gẫu vớ vẩn với nàng đấy.


Mà trước mắt, đối phương không tỏ rõ thân phận, Mộ Lam Yên cũng không tiện nói lung tung. Khi biết đối phương cũng không có ác ý, nàng cũng bèn buông xuống cảnh giác, bắt chước bộ dáng của đối phương, làm một cái vái chào: "Tại hạ Mộ Lam. . . . . ." Chữ Yên cuối cùng, Mộ Lam Yên suy ngẫm một phen, vẫn là quyết định không nói ra, dù sao bên ngoài đồn đại Mộ Lam Yên đã chết.


Gã sai vặt bên cạnh Tư Không Vũ nghe Mộ Lam Yên giới thiệu mình như vậy, bật lên cười lén một tiếng: "Ngươi là khuê tú nhà nào? Lại giới thiệu mình như vậy."


Kinh hoảng được đối phương nhắc nhở, Mộ Lam Yên mới nhớ tới mình làm không đúng. Có điều nhanh hơn nhận thức của nàng, Tư Không Vũ cũng đã dùng ánh mắt ngăn lại thủ hạ không có lễ phép: "Mộ cô nương chê cười rồi, đây là Linh Đồng, chính là thư đồng nho nhỏ của ta. Linh Đồng, còn không mau nói xin lỗi với Mộ cô nương."


Linh Đồng nghe vậy, tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời.


Mộ Lam Yên nói liên tục mấy câu không cần, lập tức người xổm người xuống quan sát trạng thái của Tố Quý. Có chút khó xử bên cạnh còn có hai đấng mày râu, cho nên chỉ thoáng vén lên quần áo trên người Tố Quý, liếc mắt nhìn vết thương cũng không có nghiêm trọng thêm, mới yên tâm.


Tư Không Vũ thấy tình thế, đột nhiên cởi xuống áo choàng da cáo trên người, trùm lên trên người của Tố Quý ngay trước mặt Mộ Lam Yên.


Mộ Lam Yên có chút hoài nghi: "Người đây là?"


"Vị bằng hữu này của ngươi bị thương có chút nặng, quần áo mỏng manh của ngươi đâu đủ dày dặn. Ngày này thấy rõ càng ngày càng trở nên rét lạnh, đừng thêm lạnh cóng." Tư Không Vũ nói như vậy.


Mộ Lam Yên kinh ngạc cộng thêm cảm động nhìn nam tử dung nhan mỹ lệ trước mặt này, với động tác dịu dàng của đối phương làm. Người này, từ trong ra ngoài tản ra hơi thở ôn tồn lễ độ. Cộng thêm, thoạt nhìn tuổi tác cũng nhỏ hơn ba mươi, làm cho nàng càng thêm nhớ nhung phụ thân phương xa.


Tư Không Vũ tỉ mỉ thay Tố Quý dém tốt vạt áo, lúc ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt Mộ Lam Yên thành thật nhìn bộ dáng của hắn, làm cho hắn có chút khó xử, không thể làm gì khác hơn là cười khan một tiếng, cắt đứt ánh mắt của đối phương: "Cái đó, ngươi cầm vào chính là thuốc cho bằng hữu ngươi sao?"


Mộ Lam Yên lấy lại tinh thần, gật đầu một cái.


Tư Không Vũ đột nhiên đưa tay về phía nàng muốn đồ.


Mộ Lam Yên có chút ngây ngẩn, sửng sốt nhìn chằm chằm ánh mắt giống như một dòng suối trong của đối phương một hồi lâu. Cho đến khi Tư Không Vũ chỉ chỉ túi thuốc trong tay nàng, nàng mới ngạc nhiên hiểu ý của đối phương.


"Ta giúp ngươi đi sắc thuốc." Tư Không Vũ dịu dàng nói.


Mộ Lam Yên theo bản năng đưa tay rụt về phía sau một cái, *d&d#[email protected]^d việc này vốn là việc của nàng, hơn nữa cũng hoàn toàn chưa hiểu rõ đối với đối phương, cho nên muốn từ chối: "Không, không cần. Tự ta có thể."


Không biết làm sao, từ chối người trước mặt, tay đặt ở sau lưng, ngón tay đột nhiên cảm nhận lực, cũng biết sợ là túi thuốc bị người đoạt đi rồi. Đột nhiên quay người lại, nàng lại thấy mặt Linh Đồng cười híp mắt nhìn nàng.


"Mộ cô nương, ngươi cũng đừng từ chối lòng tốt của thiếu gia nhà ta." Nói xong, mặt hả hê liếc mắt nhìn về phía chủ nhân của hắn, hình như là đang tranh công.


Mộ Lam Yên muốn đi lên trước cướp đoạt, đây chính là thuốc cứu Tố Quý, tại sao có thể để cho bọn họ làm bậy như vậy? Tư Không Vũ dường như hiểu ý của nàng, còn chưa chờ nàng ra tay, đã mở miệng ngăn cản nàng: "Hai người chúng ta không cẩn thận quấy rầy các ngươi. Trước mắt, vị cô nương này cũng nên có người ở bên cạnh chăm sóc. Chúng ta đi ra ngoài sắc thuốc cho ngươi, ngươi còn sợ chúng ta hạ độc cho ngươi hay sao?"


". . . . . ." Mộ Lam Yên muốn trả lời phải, nhưng khi nhìn trên mặt hai người bọn họ biểu hiện muốn giúp giỡ, nhưng cũng nói không ra miệng.


Tư Không Vũ suy nghĩ một phen, vì không để cho đối phương khó xử, cuối cùng quyết định cùng Linh Đồng hai người ở trong phòng nổi lên đống lửa nung nấu. Mộ Lam Yên thấy đối phương đã lui bước, hơn nữa còn là ở trước mắt chính mình, nên cũng đồng ý.


Tìm diêm, nổi lửa, sắc thuốc. Tư Không Vũ và Linh Đồng làm việc này đều là làm liền một mạch. Mộ Lam Yên ngồi ở bên cạnh Tố Quý, nhìn đống lửa dần dần cháy đi lên, trên người cũng chầm chậm cảm nhận được ấm áp.


Tất cả mọi chuyện cũng chuẩn bị xong, lại chờ thuốc sôi. Trong lúc rãnh rỗi, Tư Không Vũ ngồi ở một bên bắt đầu tán gẫu với Mộ Lam Yên.


Ánh mắt sáng rỡ như hoa nhìn Mộ Lam Yên đánh giá từ trên xuống dưới: "Xem trang phục của hai người các ngươi, cũng không phải là bộ dáng rất nghèo. Vì sao không đi tìm một khách sạn ở lại?"


Mộ Lam Yên nghe vậy, tâm tư đột nhiên sa sầm xuống. Nơi này cách Ngao phủ gần như vậy, khách sạn nhất định là không ở được. Hơn nữa, Tố Quý còn bị thương nặng như vậy, nhất định sẽ rước lấy sự chú ý của người khác. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn thành thật khai báo bởi vì không có tiền.


Có chút khó xử nhìn Tư Không Vũ, trả lời: "Tiền của chúng ta bị người đánh cắp rồi."


Tư Không Vũ nghe vậy, ồ một tiếng: "Cũng khó trách. Vậy các ngươi đây là tới từ nơi nào? Muốn đi đâu? Nếu như không tiện trở về, hai người ta và Linh Đồng có thể tiễn các ngươi về nhà."


Mộ Lam Yên vội vàng hốt hoảng khoát tay áo: "Không cần, hai người ta với Tố Quý không có bất kỳ người thân nào. Bình thường đã quen đi rong chơi chung quanh."


"Vậy tiền sinh hoạt của các ngươi đến từ nơi nào?"


"Ta biết một chút y thuật, dựa vào cái này kiếm ít tiền nuôi sống." Mộ Lam Yên rất chột dạ mở miệng nói láo.


Tư Không Vũ đột nhiên cười cười: "Thì ra là một lang trung giang hồ à."


Đối với danh từ này, từ trước đến giờ đều là khen chê không đồng nhất. Mộ Lam Yên nghe đối phương đột nhiên trêu ghẹo, cũng là hì hì một tiếng bật cười. Ngay tại lúc nàng dùng sức hít vào đồng thời cảm giác đột nhiên ngực mình co rút đau đớn giống như bị đao róc một cái vậy. Nghiêng mắt thấy Tư Không Vũ cũng không chú ý tới bộ dáng lần này của nàng, vội vàng điều chỉnh hô hấp của mình, trấn áp vẻ đau đớn này.


Không phải nàng sợ người khác thấy nàng mềm yếu thương hương tiếc ngọc, mà là sợ người khác thấy nàng không có bề ngoài mạnh mẽ như vậy, sẽ có tâm tư không đứng đắn. Dù sao hiện tại hai người trước mắt đều là nam tử thân thể cường tráng, mà họ lại là hai người bị thương.


Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mộ Lam Yên cảm thấy đau đớn, từ lúc trước bị nam râu ria va vào một phát, nàng đã mơ hồ cảm giác có chút không thoải mái. Sau lại đụng phải Dung Chi thì vốn định ra tay, không biết làm sao chỉ cần nàng vừa vận khí, trái tim đau đớn giống như vạn kim châm tim vậy. Mà bây giờ, ngay cả mở miệng lớn hô hấp cũng sẽ có cảm giác.


Yên lặng một lúc, không khí trong phòng đột nhiên thoáng có vẻ hơi lúng túng. Mộ Lam Yên ho nhẹ một tiếng, đột nhiên mở miệng: "Vậy các ngươi thì sao?"


"Hả?" Mặt Tư Không Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, sửng sốt một lúc, mới phản ứng được Mộ Lam Yên hỏi: "A, hai người ta và Linh Đồng tới tham gia hôn lễ của một người."


Hôn lễ? Phản ứng đầu tiên của Mộ Lam Yên chính là hôn lễ của Ngao Lôi và Tư Không Miễn hôm qua.


Chỉ là, hôm qua nàng cũng không thấy nam nhân trước mắt này.


"Của người nào?"


"Đệ đệ ta."


Mộ Lam Yên ồ một tiếng, làm bộ đang suy tư: "Ngày hôm qua hình như là ta thấy gần đây quả thật có người kết hôn. Thật tốt, ta thấy hôn lễ đó giống như đặc biệt to lớn." Rồi sau đó, chính là gương mặt hâm mộ.


"Ngươi cũng muốn kết hôn sao?" Tư Không Vũ đột nhiên hỏi. Mộ Lam Yên chống lại ánh mắt nghiêm túc của đối phương, nhanh chóng xoay mặt, tròng mắt có chút lóe lên, gương mặt trong nháy mắt trở nên ửng đỏ lên: "Một cô gái lưu lạc giang hồ như ta sẽ có người nào đồng ý lấy ta."


"Cũng không phải mỗi một cô gái đều mong muốn lưu lạc, ngươi xinh đẹp như vậy, ta sẽ đồng ý cưới."