Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 882: Lần đầu giao thủ. (1)




Nữ vương nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, đứa nhỏ này, tại sao lại làm cho người ta đau lòng như vậy chứ?

“Ta biết, ta sẽ chú ý một chút...”

Đông Phương Ngữ Hinh tự tin cười, Liệt lão đi đến nói:

“Hinh Nhi, Hắc Phong cốc tùy thời đều có khả năng xuất hiện, con tốt nhất nên an bài một cái trận pháp --

Tuy rằng, trận pháp chưa chắc có thể ngăn trở bọn họ, nhưng... Có vẫn hơn...”

Đúng vậy, có chung quy so với không có vẫn tốt hơn một chút.

Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng nghĩ lại lúc nàng cùng Uất Trì Tà Dịch chung nhau nghiên cứu cái kia, không bằng liền...

Hừ, vừa vặn, để người của Hắc Phong cốc nhìn một chút bản lãnh của nàng.

Kỳ thật, lúc này tốt nhất là để mọi người tản ra, nhưng Tinh Anh học viện bên này khó mà nói.

Bởi vì...

Bọn họ đều là đến xem luyện chế đan dược, đan dược còn chưa luyện chế xong, không biết kết quả cuối cùng, người ta làm sao có thể vội vàng rời đi đây...


Này, người ngu ngốc rất nhiều a, thậm chí có khi vẫn không biết bên ngoài đã biến thành bộ dáng gì nữa.

Lúc này, cách thời gian có kết quả đã không nhiều lắm.

Nếu như thật sự đúng như U Minh vương nói, chuyện con rồng kia, Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy Tà Dịch phát độc là cùng con rồng kia có liên quan.

Nàng muốn ngăn cản Tà Dịch trở về, vạn nhất đến lúc đó độc phát tác, Đông Phương Ngữ Hinh sẽ không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thời điểm lúc trước nàng luôn cảm thấy chính mình cỡ nào lợi hại, nhưng hiện tại nàng mới biết được, trên đời này người tài giỏi hơn nàng có rất nhiều.

Một người U Minh vương, nàng đã không địch lại được, hiện tại lại thêm con rồng kia...

Thật sự là hết chỗ nói, hiện tại nàng chỉ hy vọng Tà Dịch cách xa nơi này một chút là tốt rồi.

Tính thời gian, Tà Dịch hẳn là không đến vài ngày nữa là trở về, Đông Phương Ngữ Hinh không nghĩ để hắn tới gần chỗ này, cho nên...

Không, không được, nàng phải ngăn cản, phải ngăn cản a...

Nghĩ vậy, Đông Phương Ngữ Hinh bất chấp thân thể chính mình còn đang suy yếu.
“Hinh Nhi, nếu như con muốn đi thông tri Tà Dịch, vậy chúng ta đi thôi...”

Nữ vương hiểu rõ hiện tại Đông Phương Ngữ Hinh đang mang bầu, nàng như thế nào có thể để Đông Phương Ngữ Hinh đi ra ngoài bôn ba đây?

“Không, mẫu thân, ta đi...”

Đông Phương Ngữ Hinh cố chấp nói xong, nữ vương trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái:

“Con đi? Đông Phương Ngữ Hinh, con ngẫm lại thân thể chính con một chút, còn có đứa nhỏ của con, nếu như con cùng đứa nhỏ có xảy ra chuyện gì, con nói Tà Dịch hắn làm sao bây giờ?”


[ truyen cua tui dot net ] Đứa nhỏ...

Hắn muốn nhất chính là đứa nhỏ...

Đông Phương Ngữ Hinh trầm mặc.

“Để ta đi cho, mẫu thân, người ở lại chiếu cố Hinh Nhi, ta đi thông tri cho Tà Dịch...”

Quốc sư đứng lên, xung phong nhận việc nói.

“Ta biết mọi người đều là hảo tâm, nhưng...

Nếu như hắn biết tình huống bên này, hắn làm sao có thể không trở lại đây? Tính khí của Tà Dịch mọi người cũng biết, vẫn là để ta đi thôi, sau khi ta bố trí trận pháp bên này xong thì ta liền xuất phát...”

Không phải nàng không hiểu chuyện, mà là...

Tà Dịch nếu như biết bên này có nguy hiểm, hắn sẽ tuyệt đối không có khả năng mặc kệ chính mình...

“Hơn nữa, với võ công hiện tại của ta, ta có lưu lại đây cũng không có tác dụng...”

Nói là nói như vậy, nhưng nữ vương vẫn như cũ có chút không yên lòng.

Nhưng nàng đồng dạng biết tính tình Đông Phương Ngữ Hinh cố chấp, cho nên cũng chỉ đành để cho nàng đi.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là quốc sư phải đi chung với nàng.

Tiểu Hoan Hoan không thể đi, chỉ có thể lưu lại, bởi vì Tiểu Hỏa Cầu còn đang ở đây--

“Di, đây là cái gì?”

Ra ngoài Tinh Anh học viện, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn thấy phía trước có một chút sương mù, bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút không đúng.