“Mẫu thân...”
Biết mẫu thân đang lo lắng cho mình, nhưng...
Đông Phương Ngữ Hinh hít một tiếng:
“Mẫu thân, U Minh Vương nói đó là rồng, khi chúng ta đi ngang qua cái rừng cây kia hắn từng nhìn thấy con rồng đó...”
Chuyện này, là như thế đấy, U Minh Vương từng nói như vậy.
“Hinh Nhi, sao vậy? Không đúng sao?”
“Vậy cũng không phải, chỉ là, người nói ma hạch thập giai kia bị một con quái thú cướp đi rồi, ta suy nghĩ, có thể là con rồng kia hay không chứ?”
Chậc, chuyện này...
Nữ vương ngược lại cho tới bây giờ cũng chưa từng liên hệ tới điểm này.
"Mà hắn ở lúc sắp chết, đả thương Tà Dịch, ngày đó Tà Dịch từng có chút không bình thường lắm... Mà U Minh Vương, tại chỗ đó gặp được rồng kia..." "
Tất cả chuyện này, vốn là không hề liên hệ, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại lo lắng cùng một lúc.
“Hinh Nhi, con nói là...”
Nữ vương cảm thấy không ổn, nếu như thế, vậy Tà Dịch sẽ có nguy hiểm.
“Nếu Tà Dịch trúng độc, chúng ta cũng không nhìn ra được là loại độc gì, vậy...”
Đông Phương Ngữ Hinh đứng lên, đi lại bất an ở trong phòng:
“Độc của Tà Dịch phát, có phải có quan hệ với hắn hay không?”
Chậc, chuyện này... Dường như cũng có khả năng...
Nhưng bây giờ Tà Dịch không ở, nếu không, quả là có thể kết luận trực tiếp.
“May mắn Tà Dịch không ở, Hinh Nhi, ngươi nói phải không?”
Phải không? Trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh cũng không có một chút cơ sở, dù sao nàng vẫn cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.
Vì sao, tất cả chuyện này, tai j sao cảm thấy loạn như vậy chứ?
“Ta có chút lo lắng...”
“Đừng lo lắng, con cũng biết võ công của Tà Dịch, sẽ trở về rất nhanh...”
Ừ, Đúng vậy a, võ công của hắn, mình cũng cảm thấy không theo kịp mà? ——
“Tà Dịch, Tà Dịch, không, không cần...”
Đông Phương Ngữ Hinh vụt một tiếng ngồi dậy, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, tại sao nàng có một giấc mộng như vậy chứ?
Lúc này, bên ngoài vẫn tối, cách hừng đông còn lâu...
Trong mộng, dường như Tà Dịch không biết chính mình.
Trong ngực của hắn, ôm một ả nữ tử xa lạ.
Ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn nữ nhân đó, ánh mắt kia, làm cho mình nhìn cũng ghen tị vô vùng.
Mà hắn nhìn cũng không nhìn mình một cái, giống như đối xử với một người xa lạ.
Mộng này, quá kinh khủng.
Tà Dịch làm sao có thể đối với mình như thế?
Ngày nghĩ cái gì đêm mơ cái đấy? Hay là nói, cảnh tượng trong mộng đều trái ngược?
Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác khả năng sau tính ra khá lớn, Uất Trì Tà Dịch đối với nàng, tuyệt đối không hai lòng.
Lại nằm xuống, lại vẫn không buồn ngủ gì như cũ, Đông Phương Ngữ Hinh rõ ràng cũng không ngủ.
Ngồi xuống, tu luyện công pháp của lão hòa thượng, võ công của nàng chưa khôi phục, chữa trị linh hồn này, nàng quả là một khắc cũng không dám chậm trễ.
Tay dịu dàng vuốt ve đến trên bụng, trong này có đứa nhỏ của bọn họ.
May mắn, lúc bị thương không thương tổn đến bụng, nếu không, chính nàng cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Thấp thỏm bất an thức qua đêm bên linh cữu, đến thời điểm ngày hôm sau, Đông Phương Ngữ Hinh làm thế nào cũng không chịu nổi nữa:
“Mẫu thân, ta muốn đi tìm Tà Dịch...”
Nàng không muốn tiếp tục đợi, nàng lo lắng, giấc mộng kia, tuy rằng nàng biết không khả năng, nhưng vì sao lại nhớ rõ ràng như vậy?
Cảm giác tê tâm liệt phế kia, bây giờ nàng cũng cảm động lây rồi?
“Hinh Nhi, con mang bầu...”
Nữ vương nhìn Đông Phương Ngữ Hinh...