Edit: Voi còi
“Nương, bây giờ tuy rằng vương gia đối với con không tệ, nhưng đã sớm không bằng thời gian lúc đầu. Hơn nữa nữ nhân trong vương phủ càng đến càng nhiều, càng ngày càng trẻ tuổi, địa vị của nữ nhi ở trong phủ cũng lung lay sắp đổ... Hiện tại vương gia có hứng thú đối với nữ nhân kia, mẫu thân, nữ nhi lo lắng vương gia sẽ thay lòng, thậm chí bởi vậy mà ghi hận chúng ta...”
Đông Phương Ngữ Phượng từ từ thở dài, Tưởng Văn Cầm oán hận nói:
“Sớm biết rằng lúc trước đem tiện nữ nhân kia độc chết thì tốt rồi...”
Lúc trước, bà muốn giết chết tiện nhân kia, so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn.
Nhưng làm sao bà nghĩ được mệnh của nữ nhân kia lại cứng rắn như vậy? Bị sát thủ giết chết thế nhưng còn có thể trở về?
“Nương, ai cũng không nghĩ tới thế nhưng nàng ta lại không chết, nhưng mà, hiện tại vương gia đối với nàng ta lại có chút để ý đấy?”
Năm năm trước, nàng có thể cướp đi Tứ vương gia từ trong tay Đông Phương Ngữ Hinh, nàng sẽ bảo vệ tốt, nếu lại để cho thủ hạ bại tướng kia đoạt lại đi, như vậy có thể mất hết mặt mũi.
“Nữ nhân chết tiệt này. Đúng rồi, Phượng Nhi, sự kiện lúc đó con làm có sạch sẽ không? Phụ thân con còn hỏi qua ta, nếu như bị hắn tra ra...”
Tưởng Văn Cầm bất an nhìn nữ nhi của mình, chuyện kialaf nữ nhi tìm người làm, nhưng mà trăm ngàn lần đừng lưu lại nhược điểm gì làm cho người ta bắt lấy.
“Nương, con làm việc người còn không yên tâm? Sự kiện kia, đã sớm thối nát trong bụng, ai cũng đừng nghĩ biết. Chẳng qua là, bây giờ nữ nhân kia cũng không giống ngày xưa, nương phải cẩn thận một chút! Đúng rồi, gần đây Ngữ Hoa đang làm cái gì? Có thể có nghị thân*?”
*Nghị thân; Bàn bạc việc hôn nhân, nữ tử ngày xưa khi đến tuổi lấy chồng sẽ được cha mẹ tìm một nhà phù hợp ăn hỏi trước.
Nghĩ đến địa vị bây giờ của mình, trong lòng Đông Phương Ngữ Phượng lại không bỏ xuống được.
“Nha đầu chết tiệt kia, thế nhưng nghĩ muốn đậu cành cao đâu, chẳng qua là cái thứ nữ, còn tạo phản phải không?”
Tưởng Văn Cầm khinh thường nói xong, Ngữ Phượng cười nói:
“Vậy trước không vội, để cho nàng ta nếu không có việc gì thì đến tứ vương phủ này nhiều một chút, một mình con ở trong phủ cũng rất nhàm chán...”
“A, Phượng Nhi con...”
Ngữ Hoa lớn lên rất xinh đẹp, vài năm nay dáng dấp cũng sớm nảy nở, tuy rằng phong nhã tài hoa so ra kém Đông Phương Ngữ Phượng lúc trước, nhưng tuyệt đối cũng là một mỹ nữ ngàn dặm mới chọn được một người.
“Nương, bây giờ nữ nhi đã thông suốt, tính tình của Tứ vương gia chính là như vậy, bụng của nữ nhi cũng mãi không thấy động tĩnh gì, tiện nghi này cấp cho ai mà không phải là cho a? Nhưng đổi thành Ngữ Hoa, cũng là tiện nghi không ra ngoài.”
Nàng tính kế nói xong, nàng đúng là tốt mà, Ngữ Hoa là muội muội của nàng, càng dễ dàng nắm giữ.
Điểm ấy, Tưởng Văn Cầm tự nhiên cũng biết, bà thở dài:
“Phượng Nhi, thân mình của con hay là cũng nên điều trị một phen cho tốt, bây giờ mới bao nhiêu tuổi, sẽ không như vậy...”
Nữ nhi của bà hết thảy bình thường, làm sao có thể không thể sinh con được đâu?
“Nương, nữ nhi biết! Chính là, sợ là không được, thái y cũng xem qua, nhìn không ra có tật bệnh gì...”
t r u y e❤n c u a t u i n e t
Không có tật xấu cũng không có thể mang thai, lúc này mới càng kinh khủng đấy?
Hai người nói một hồi nói mới tách ra, bởi vì có tâm sự, mẫu tử hai người tâm tình cũng không tốt.
*****
Lại nói Đông Phương Ngữ Hinh, ba ngày sau cuối cùng cũng trở lại tướng quân phủ, viện nhỏ mà nàng ở lúc trước đã bị đốt cháy, bây giờ đổi viện này, lại rất lớn và sáng sủa, phu nhân đối với nàng thật đúng là đủ chiếu cố.
“Nương, đây là tướng quân phủ a, thật lớn a...”
Một đường đi tới, bên người Đông Phương Ngữ Hinh đi theo hai cái nha đầu, một đỏ một xanh, đặc biệt chói mắt.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh một thân bạch y phiêu phiêu, trong tay dẫn nha đầu mặc váy màu đào hồng nhạt, trên đầu của nha đầu là từng bím tóc, trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn đáng yêu mập mạp, có một đôi con ngươi đen nháy như quả bồ đào (quả nho).