Edit: Voi còi
“Nguyên nhân...”
Lông mày của Uất Trì Tà Dịch nhăn lại, không hiểu nhìn người đang tươi cười như hồ ly.
“Ta nói, không muốn thiếu nợ ân huệ của người khác.”
Đông Phương Ngữ Hinh tốt bụng lại lập lại một lần nữa, Uất Trì Tà Dịch cả giận nói:
“Ngươi liền nhẫn tâm để Hoan Hoan bị liên lụy?”
“Ta sẽ bảo vệ bé.”
Không vui trừng mắt liếc nhìn nam nhân kiêu căng này một cái, nàng là mẫu thân ruột thịt của Hoan Hoan, Ánh mắt của hắn đây là cái gì?
Chẳng lẽ, hắn cho rằng nàng sẽ làm tổn thương chính thân nữ nhi của mình sao? Lần lượt hoài nghi nàng, thật sự là không thể nói lý.
“Nữ nhân, Hoan Hoan mới năm tuổi, chuyện năm đó nếu để bé biết, ngươi muốn bé tiếp nhận thế nào?”
Ngăn chặn lửa giận trong lòng, hắn không muốn nhìn đến Hoan Hoan thiên chân khả ái (hồn nhiên, ngây thơ), có một ngày biến thành một tiểu nha đầu sầu mi khổ kiểm (mặt ủ mày chau, ý là u buồn ạ), hắn hi vọng bé luôn luôn đều vui vẻ cười.
“Bé sẽ không biết. Uất Trì Tà Dịch, ta nói lại lần nữa, chuyện của Hoan Hoan không nhọc ngươi quan tâm. Mà thù của ta, cũng không cần ngươi giúp ta báo... Ta muốn tự mình động thủ, làm cho bọn họ một đám sống không bằng chết.”
Nàng muốn không phải kết quả, mà là quá trình.
Giết người chẳng qua là mất chút sức lực, nhưng mà ngược tâm, kia mới là chân chính thống khổ.
“Ngươi... Không thể nói lý...”
Uất Trì Tà Dịch oán hận vung tay lên, Đông Phương Ngữ Hinh nhàn nhạt cười:
“Ta cùng Hoan Hoan rất nhanh sẽ chuyển đi ra ngoài, trong phủ này, ngươi có thể tiếp tục ở, còn tiết kiệm ta mướn người trông cửa đấy?”
Nữ nhân này... Thật sự là...
Trình Dục lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của chủ tử hay thay đổi, chủ tử có phải trực tiếp đem Đông Phương Ngữ Hinh bóp chết hay không a?
Trời u ám, hắn thậm chí nghe được tiếng sấm từng trận, muốn nổi bão, muốn nổi bão.
Ngay tại lúc Trình Dục sợ hãi nhắm mắt lại, Uất Trì Tà Dịch cũng lạnh lùng cười, gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi đi đến bên người Đông Phương Ngữ Hinh:
“Được, tốt lắm...”
Sau đó, ở trước đám người đang trợn mắt há mồm, xoay người, rời đi.
“Hắn không có việc gì chứ?”
Nhìn hắn cứ đi như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh thầm giật mình, tựa hồ đồn đãi cũng không có thể tin, tính tình của Uất Trì Tà Dịch này nói chung cũng tốt a.
Cái gì âm ngoan thủ lạt, cái gì vô tình lạnh lùng, đồn đãi quả nhiên là không thể tin.
Thế nhưng, phải về tướng quân phủ, lại không cần đối mặt với nam nhân mỗi lần gặp mặt đều đem nàng tiwcs giận đến sống ít mấy năm, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có vài phần hưng phấn.
Cùng hắn quen biết cũng có một thời gian ngắn, hình như đây là lần đầu tiên hắn tức giận, cái này có tình là chuyển bại thành thắng hay không a.
*****
“Nương, người thật sự quyết định để cho tiện nữ nhân kia hồi phủ?”
Nghe được Đông Phương Ngữ Hinh sẽ trở về, lúc này Đông Phương Ngữ Phượng không vui, nữ nhân này, nàng nhìn liền tức giận, thời điểm lúc trước luôn luôn chiếm lấy vị trí tứ vương phi, nàng thật vất vả mới đoạt được,, đem nàng ta xử lý xong.
Ai có thể nghĩ đến, chẳng những nàng ta không chết, thậm chí không biết xấu hổ quay về quyến rũ phu quân của nàng!
Truyện❤Của Tui
chấm Net Nhiều sát thủ như vậy cũng không giết chết nàng ta, chớ không phải nữ nhân này là mèo chín đuôi?
“Ai, Phượng Nhi, con cho là nương vui mừng khi nhìn đến khuôn mặt hồ mị kia sao? Đông Phương Ngữ Hinh, cùng nương của nàng ta đều hạ lưu giống nhau, mỗi lần nương nhìn đến nàng ta đều nhịn không được muốn tự tay bóp chết nàng ta.”
Phu nhân oán hận nói xong, Đông Phương Ngữ Phượng gật gật đầu:
“Nương, tiện nữ nhân này không thể lưu lại.”
“Nương biết, Phượng Nhi, nhưng chính miệng phụ thân con muốn đón tiểu tiện nhân kia trở về, nương cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng xuống dưới...”
Tuy rằng thân là nữ chủ nhân Đông Phương gia, nhưng bà cũng có bất đắc dĩ của bà, lời nói của tướng quân ở trong phủ chính là thánh chỉ, bà cũng không có lá gan phản bác.