“Nhi tử của bổn vương ở bên trong...”
Đông Phương Ngữ Hinh hạ độc hắn, nên đáng chết.
Nhưng bây giờ, thế nhưng còn dám hạ độc cả thủ hạ của hắn, liền càng thêm đáng chết.
Nhưng nữ nhân có ý tứ như vậy, hắn không nghĩ buông tha cho, cho nên...
Hắn sẽ không để cho nàng dễ dàng chết đi...
Hơn nữa, bên trong có nhi tử của hắn.
Độc của hắn không giải, hắn cũng cần giải độc. Những thị vệ này của hắn, hiện thời nhìn đến đều trúng độc, kia không thấy được đâu?
Đông Phương Ngữ Hinh, vừa rồi cũng chưa từng nói đến vấn đề này?
Cũng là một người rất bình tĩnh a.
Kỳ thật vừa rồi nếu đổi lại là chính mình, khẳng định sẽ nói chuyện này.
Nhưng nàng lại chưa nói, thật không biết nữ nhân này nghĩ như thế nào.
U Minh vương muốn đi qua dừng lại trận pháp, nhưng Mẫn Bá Thiên lại vẫn ngăn trở:
“U Minh vương, đây chính là cơ hội tốt trừ bỏ hai người bọn họ...”
“Muốn trừ bỏ bọn họ, bổn vương có rất nhiều cơ hội...”
U Minh vương hung tợn trừng mắt nhìn Mẫn Bá Thiên liếc mắt một cái:
“Ngươi nếu dám tiếp tục ngăn trở bổn vương, bổn vương không để ý trừ bỏ ngươi trước...”
Mẫn Bá Thiên vừa nghe, sợ tới mức vội vàng buông tay.
Bụng của hắn thực đau, vừa rồi bị đá cũng không nhẹ --
“Đại ca ca...”
Tiểu Hoan Hoan ôm lấy U Huyền bị thương, bé không thể tưởng được hắn sẽ đột nhiên xuất hiện, thậm chí cứu chính mình.
Tiểu Nhạc Nhạc cũng rất khổ sở, hắn muốn cứu người, nhưng chính mình bị bọn họ cuốn lấy, không qua được...
Bỗng nhiên toàn bộ bóng đen biến mất, Tiểu Nhạc Nhạc vội vàng chạy tới.
Đông Phương Ngữ Hinh đưa cho Uất Trì Tà Dịch một viên đan dược để hắn ăn vào, nàng cũng vội vã đi tới.
“Mẫu thân, cứu hắn...”
Tiểu Hoan Hoan ô ô khóc, đại ca ca bị thương hình như rất lợi hại.
“Huyền nhi...”
U Minh vương chạy tới, hắn...
Vốn là muốn trừng phạt mấy người Đông Phương Ngữ Hinh, cũng không nghĩ đến...
Nhi tử của mình thế nhưng đi vào, còn bị thương.
Hắn một phen đem U Huyền từ trong tay tiểu Hoan Hoan cướp đi, ôm khóc lên.
Tình huống hiện tại của U Huyền thật không tốt, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Đôi mắt nhắm lại, vừa mới bị thương rất nặng.
“Ô ô, đại ca ca...”
Tiểu Hoan Hoan lau nước mắt, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía U Minh vương, nói:
“Để ta nhìn xem...”
U Minh vương quay đầu, hung hăng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh:
“Nếu như nó xảy ra chuyện gì, ta tất nhiên sẽ cho các ngươi chôn cùng...”
“Ta trước nhìn xem...”
Đông Phương Ngữ Hinh không cùng hắn tranh cãi...
U Minh vương này, không phân rõ phải trái...
Tuy rằng U Huyền là vì cứu Tiểu Hoan Hoan mới bị thương, nhưng người làm nó bị thương, cũng không phải là bọn họ.
Là trận pháp của U Minh vương, nếu truy cứu, cũng không tới phiên hắn đến truy cứu bọn họ.
U Minh vương không nghĩ để Đông Phương Ngữ Hinh động U Huyền, nhưng lúc này...
Tình huống U Huyền cũng không tốt, nếu hắn tìm người đến trị liệu cũng chậm trễ thời gian.
Đem U Huyền đi qua, hai mắt đề phòng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh...
Đông Phương Ngữ Hinh cũng không để ý, chính là giúp U Huyền bắt mạch...
Là trọng thương, nhưng, không chết.
Nàng nhanh chóng cầm khỏa đan dược, muốn cho U Huyền dùng.
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi lấy cái gì vậy?”
U Minh vương đề phòng hỏi.
“Không phải độc dược...”
Đông Phương Ngữ Hinh không công mắt, không thể tưởng được U Minh vương này, thế nhưng để ý nhi tử của hắn như vậy?
Điều này, lại khiến nàng có vài phần hiếu kỳ.
Cảm giác, U Minh vương không có tấm lòng yêu thương như vậy.