Bốn người Đông Phương Ngữ Hinh dựa lưng vào nhau, phân biệt phụ trách bốn phương hướng.
Võ công của Uất Trì Tà Dịch cao nhất, Tiểu Hoan Hoan thấp nhất...
Võ công Tiểu Nhạc Nhạc, lúc này vừa thấy, vậy mà cũng không yếu.
So với Tiểu Hoan Hoan ứng phó, thậm chí có chút thoải mái hơn.
Uất Trì Tà Dịch muốn chú ý Tiểu Hoan Hoan chút, bên hắn cũng không phải thật cố hết sức.
Nhưng...
Bóng đen này, không biết lai lịch như thế nào, võ công của bọn chúng...
Thế nhưng theo công lực của bọn họ mà biến hóa.
Đánh một hồi, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh phát hiện không đúng...
Ảo giác sao?
Vì sao, công kích của những người này, cùng bọn họ có quan hệ trực tiếp?
Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ không tốt, nàng cố ý thả chậm chiêu thức.
Mà mặt nàng đối phó kia, quả nhiên cũng chậm xuống.
“Cẩn thận...”
Bỗng nhiên Tà Dịch hô, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng quay đầu, một cái bóng đen đối với chính mình liền đánh tới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, Đông Phương Ngữ Hinh muốn tránh ra, lúc này đã không còn kịp rồi.
“Ô...”
Nhưng đau nhức quen thuộc không có đánh úp lại, một bóng dáng che ở phía trước nàng...
Tà Dịch...
Hắn cứng rắn thay chính mình trúng một chưởng.
“Chàng... Tà Dịch...”
Công kích vừa rồi không nhẹ...
Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng đỡ Tà Dịch, Tà Dịch vội nói:
“Ta không sao, cẩn thận một chút...”
Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng gật đầu, công kích này...
Không phải ảo giác... Đánh tới trên người, là thực tế...
Nhưng người này, lại theo bọn họ mà biến hóa, quả nhiên là trận pháp đủ biến thái.
“Tiểu Hoan Hoan...”
Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh nghe được có người kêu Hoan Hoan, nàng vội vàng xoay người, chỉ nhìn đến một người bay tiến vào...
Mà ngay tại phương hướng kia, bốn năm cái bóng đen đồng thời đánh về hướng Tiểu Hoan Hoan.
Tiểu Hoan Hoan, căn bản liền chống cự không được...
Bóng đen kia đi tới, đỡ công kích của ba người, nhưng vẫn có hai vung chưởng đánh xuống...
Phù một tiếng, người kia ói ra một búng máu, té trên đất...
“Dừng lại...”
U Minh vương đang xem rất hăng say? Bỗng nhiên nhìn đến có người đi vào...
Hắn muốn nổi giận, thế nhưng người kia...
Chết tiệt, tại sao lại không thấy tiểu tử tốt kia?
Nhìn đến nhi tử của mình bị thương, U Minh vương cũng không dám tiếp tục khởi động trận pháp --
Hắn vội vàng kêu ngừng, nhưng hắn kêu xong thì thôi, lại bỗng nhiên phát hiện...
“Này... Các ngươi...”
Thị vệ của hắn, một đám đều té ngã trên mặt đất...
Sắc mặt xanh tím, thần sắc xám trắng...
[ truyen cua
tui @✺ Net ] “Vương, chúng ta, tựa hồ trúng độc...”
Bọn họ trúng độc, trên người không sử dụng được nội công, tự nhiên không có cách nào khác đình chỉ trận pháp.
“Ngươi...”
U Minh vương vội vàng đi qua, Mẫn Bá Thiên lại ngăn cản hắn:
“Vương, đây nhất định là Đông Phương Ngữ Hinh hạ độc...”
“Cút ngay...”
U Minh vương một cước đá văng Mẫn Bá Thiên ra, Mẫn Bá Thiên lại nhanh chóng đi tới ôm chân của U Minh vương:
“Vương, Đông Phương Ngữ Hinh ác độc như vậy, để nàng ta chết ở trong trận không phải rất tốt sao?”
Trận pháp này, hắn đã thấy được, thật là đủ tinh diệu (tinh xảo, kỳ diệu).
Thậm chí ngay cả Uất Trì Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh cũng chưa có biện pháp, nếu như làm cho bọn họ luôn luôn tại trong trận, đoán chừng không dùng được bao lâu liền chết...
Bao gồm cả Tiểu Hoan Hoan đáng ghét kia...
Bỗng chốc có thể trừ bỏ ba cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội như vậy?