U Minh vương hung hăng nghĩ.
“A, phụ thân... Là tiểu nha đầu đến sao?”
U Huyền vừa nghe Tiểu Hoan Hoan đến, thế nhưng rất hưng phấn.
Nó thậm chí đã quên sắc mặt lúc này của U Minh vương.
“Cút...”
Lúc này trên người U Minh vương quá khó chịu rồi, hắn cũng không có tâm tình ứng phó tiểu hài tử này.
“Phụ thân... Tiểu Hoan Hoan...”
U Huyền còn muốn nói gì nữa, nhưng U Minh vương cũng đẩy ra, thân mình U Huyền liền bay ra ngoài.
Đương nhiên, hắn dùng rất có kỹ xảo, hắn không có khả năng thật sự làm thương tổn đến U Huyền.
Lúc U Huyền đi ra ngoài, U Minh vương mới cúi đầu nhìn xuống, xem nơi kia, bất đắc dĩ cười:
Hắn cũng có dược vật thuộc phương diện này, hi vọng dùng được đi.
“Ơ, người đâu?”
Mấy người Đông Phương Ngữ Hinh náu vào ẩn thân không gian, nhưng có thể nhìn đến tình huống bên ngoài.
U Minh vương nhìn không tới bọn họ, nhưng bọn họ nhìn chăm chú vào như vậy, cơ hồ là nhìn không chuyển mắt, nhưng U Minh vương vẫn biến mất một cách thần bí như cũ.
“Công phu này có chút đặc biệt...”
Uất Trì Tà Dịch cũng phát hiện, cùng bọn họ, căn bản hoàn toàn không giống nhau.
“Nương, đại ca ca không có việc gì chứ?”
Tiểu Hoan Hoan vẫn rất lo lắng U Huyền, bé thân thiết hỏi.
“Sẽ không... U Minh vương đã buông tha nó...”
Đông Phương Ngữ Hinh từ ái vuốt đầu Tiểu Hoan Hoan, tiểu nha đầu này lại rất mềm lòng.
“Nữ nhân kia...”
Tiểu Hoan Hoan nhìn về phía nữ nhân trên giường, nữ tử này cũng đáng thương a.
“Nàng ta? Không chết được...”
Mẫn Du Nhiên cũng cực kỳ yêu quý mạng của mình, nàng ta nhất định sẽ tỉnh lại.
Quả nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh vừa nói xong, người trên giường vốn đã hôn mê bỗng nhiên giật mình, nàng ta vươn tay lôi kéo này nọ bao bọc lại thân mình.
Sau đó, thân mình nho nhỏ bắt đầu run run.
Hình như là khóc, Đông Phương Ngữ Hinh khinh thường bĩu môi, nữ nhân này cũng sẽ khóc sao? Thật sự là quá buồn cười.
“Đông Phương Ngữ Hinh, là ngươi hạ độc đúng hay không?”
Trên giường, bỗng nhiên vang lên một giọng nói thật nhỏ, giống như lầm bầm lầu bầu, nhưng bọn Đông Phương Ngữ Hinh lại nghe được rõ ràng.
“Tà Dịch, ta làm có rõ ràng như vậy sao? Tại sao bọn họ cũng đều biết là ta làm?”
Ai, cái này cũng quá thất bại thôi?
“Sẽ không... Bọn họ đoán lung tung...”
Đông Phương Ngữ Hinh càng 囧, nàng liền không có nhân phẩm như vậy?
Tùy tiện đoán đều là nàng làm chuyện xấu? Hu hu, vì sao a, thế giới này cũng quá không công bằng đí?
“Ta biết là ngươi... Ta nói hắn tại sao lại tức giận như vậy đây, sau này ta mới hiểu được, thì ra, hắn tức giận là...”
Mẫn Du Nhiên chua sót cười, ông trời a, thật đúng là rất không công bằng.
Một chuyến xuyên qua thời không, là nàng khởi xướng, khiến cho nàng chết đi, thậm chí...
Cho tới bây giờ, may mắn sống sót, nhưng võ công cũng chưa khôi phục lại.
Thuật luyện đan, càng không cần nói, lúc này cũng khẳng định thoái hóa.
Mà Đông Phương Ngữ Hinh đâu?
Theo từ lúc nàng ta hạ độc, thế nhưng nàng cũng không có nửa điểm cảm giác.
Đừng nói là nàng, chính là khôn khéo như U Minh vương, cũng không lập tức phát hiện.
Vậy lúc này, võ công của Đông Phương Ngữ Hinh, chứ không phải là lại cao lên không ít?
Chính mình thế nào cùng nàng so? Hu hu, thế giới này, vì sao luôn hướng về nữ nhân kia?
“Ta sẽ không nhận thua như vậy... Đông Phương Ngữ Hinh, ta hận ngươi...”
Nghe lời nói cuối cùng như thế, Đông Phương Ngữ Hinh trắng mắt liếc Tà Dịch một cái.
Uất Trì Tà Dịch có chút oan uổng, không hiểu:
“Hinh Nhi, như thế nào...”
“Hừ, chàng còn nói, đều là lỗi của chàng, chàng gây ra nợ phong lưu...”