Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía đứa nhỏ đang đờ đẫn kia, cũng khoảng chừng mười tuổi, bộ dáng rất xinh đẹp.
Cùng U Minh vương không chỗ tương tự nào, nhưng...
Đây là con của U Minh vương sao?
Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác tạo hóa thật đúng là đủ...
Lợi hại.
Đột biến gien, quả nhiên không thể dùng lẽ thường đến suy đoán.
U Minh vương, một người lợi hại như vậy, nếu hắn nhận định đây là con hắn, vậy tự nhiên không có sai.
Mà nếu có sai, đứa nhỏ này cũng không có khả năng bình an sống đến bây giờ...
Nhưng...
Một người phụ thân xấu xí như vậy, làm sao có thể...
Sinh ra một đứa con hoàn mỹ như vậy đây?
Thế giới này, cũng thật không phải điên cuồng bình thường a.
“U Huyền...”
Bỗng nhiên U Minh vương nâng cao giọng nói, U Huyền rốt cục phục hồi tinh thần lại, nó giương mắt xem sắc mặt không vui của U Minh vương, sau đó...
Thấy được gì đó trên đất, thân mình nó bắt đầu run run
“Con...”
“Làm sao con có thể đến nơi này?”
U Minh vương nhẫn nại tính tình hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía U Huyền, đứa nhỏ này...
Tất nhiên là nó sẽ nói...
Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi thật sự là đủ trâu, lại đem nhi tử dẫn đến chỗ lão tử...
Hơn nữa là loại tình huống này...
Đúng rồi, Mẫn Du Nhiên đâu?
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía mặt sau, trên giường tựa hồ có cái bóng...
Cả người trần như nhộng, vẫn không nhúc nhích, không biết chết sống.
Nữ nhân đáng thương, lần này, cho dù là không chết, phỏng chừng cũng khôi phục thật lâu đi.
Chẳn qua, bây giờ...
“Con... Vừa rồi con nhìn thất một con hồ ly nhỏ, liền đuổi theo nó, sau đó...”
Tại uy áp mạnh mẽ của U Minh vương hạ xuống nhưu vậy, U Huyền cũng không dám nói dối.
“Đi, ẩn thân không gian...”
Đông Phương Ngữ Hinh xem U Minh vương bỗng nhiên hí mắt, khẳng định hắn có thể đoán được cái gì.
Cho nên, nếu như hắn muốn tìm người...
Vậy... Nhanh chóng chạy ra a, Đông Phương Ngữ Hinh lôi kéo Uất Trì Tà Dịch cùng Hoan Hoan, chạy nhanh náu vào trong ẩn thân không gian --
Cũng vào lúc này, quả nhiên có thần thức cường đại quét tới:
“Bọn họ đến...”
Hắn trúng độc, không phải ngẫu nhiên...
Là kiệt tác của bọn họ...
Nghĩ đến vừa rồi mấy người Đông Phương Ngữ Hinh đã tới, mặt U Minh vương đều đen...
Chết tiệt, khi nào thì tính cảnh giác của hắn lại kém như vậy?
“Tiểu hồ ly kia, con không biết là cái gì sao?”
U Minh vương không tìm được bọn người Đông Phương Ngữ Hinh, tức giận quát.
“Phụ thân, con...”
“Hừ, uổng cho ngươi còn thích nữ nhân kia, ngay cả sủng vật của nó cũng không phân biệt rõ ràng...”
Tiểu hồ ly, đương nhiên là gì đó mà tiểu nha đầu kia ôm...
Tiểu nha đầu kia vậy mà cũng tới rồi, nhưng mà...
Nó để cho tiểu hồ ly dẫn U Huyền đến đây làm cái gì?
Chỉ là vì để cho nó nhìn thấy một mặt này của hắn sao? Tiểu nha đầu kia có tâm cơ như vậy sao?
Bỗng nhiên U Minh vương nở nụ cười, hắn cho rằng mấy ngày nay Đông Phương Ngữ Hinh tất nhiên sẽ vội vàng giải độc, lại không thể tưởng được...
Có ý tứ, quả nhiên là có ý tứ...
Đông Phương Ngữ Hinh phải không? Thế mà ngươi lại tới địa bàn của ta, ta đây khiến cho ngươi xem sự lợi hại của ta...
Chẳng qua...
Vừa mới bận việc, nhưng là có thể áp chế tình huống thân mình một chút.
Lúc này, cái chỗ kia sưng càng khó chịu rồi.
Chết tiệt, Đông Phương Ngữ Hinh cho hắn dùng thuốc gì vậy?
Nếu để cho hắn biết, lúc hắn bắt được nàng, tất nhiên để chính nàng tự mình nếm thử.