Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 479: Tiếp ta một chưởng




Edit: Lam Thiên..

“Cướp đi? Ngươi hỏi Tiểu Hỏa Cầu một chút, ta và nó là quan hệ thế nào đi?”

Địch Thêm hỏi.

“Này...”

“Chủ nhân... Đây là chủ nhân của ta...”

Tà Dịch còn chưa hỏi, Tiểu Hỏa Cầu liền hưng phấn nói lên.

Nhìn nó cao hứng như thế, trên mặt Hoan Hoan càng ảm đạm.

Tiểu Hỏa Cầu tìm được chủ nhân trước kia, liền đem chính mình hoàn toàn quên.

“Tiểu Hỏa Cầu, vậy còn Tiểu Hoan Hoan?”

Uất Trì Tà Dịch cũng thật thương tâm, hắn cảm giác Tiểu Hỏa Cầu hẳn không phải người như thế mới phải a.

Làm sao có thể có mới nới cũ đây? Nga, không đúng, là vui cũ ghét mới đâu?

“Tiểu Hoan Hoan... Tiểu Hoan Hoan cũng là chủ nhân của Tiểu Hỏa Cầu a...”


Tiểu Hỏa Cầu thật vô tội nói xong, thanh âm kia là thật đáng yêu, nhưng... Lời nói, không đáng yêu có được không?

t r u y e n c u a t u i N e t
“Tiền bối, ngươi cũng nghe Tiểu Hỏa Cầu nói, Tiểu Hoan Hoan cũng là chủ nhân của bé, cho nên ngươi không thể cướp người a...”

“Ha ha... Có ý tứ... Kia nếu là ta cứ muốn cướp thì sao?”

Cái kia Địch Thêm tuyệt không mãi trướng (*), hắn điên cuồng cười to nói.

“Vậy vãn bối... Tất nhiên, có phải liều mạng cũng muốn giúp nữ nhi cướp lại...”

Uất Trì Tà Dịch ánh mắt dị thường kiên định, mọi người nghe hắn vừa nói như vậy, sắc mặt tất cả đều thay đổi.

Uy áp của Địch thêm, lại hiện ra, tất cả mọi người đều cảm giác được.

Chính là Hoan Hoan, cũng biết người này khó đối phó.

“Phụ thân, không... Không cần a... Ta không cần...”

Hoan Hoan vội vàng nói, Đông Phương Ngữ Hinh cũng muốn ngăn cản, thanh âm Địch Thêm lại càng lạnh lùng nói:

“Ngươi muốn chết?”
“Không, ta chính là muốn bảo hộ đồ vật của nữ nhi ta thôi...”


Tà Dịch nói dị thường lớn tiếng.

“Tốt lắm... Ngươi chỉ cần có thể tiếp được một chưởng của ta, ta liền đem Tiểu Hỏa Cầu này trả lại cho nữ nhi của ngươi...”

Một chưởng của hắn?

Khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên trắng bệch, người này cũng không phải là người bình thường a, một chưởng của hắn, đủ để lấy mạng người ta đó.

“Tà Dịch, không cần...”

“Phụ thân, không cần...”

Hai mẹ con vội vàng ngăn cản, nhưng Tà Dịch lại quay đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, thản nhiên cười:

“Yên tâm, ta sẽ không chết...”

Bọn họ còn chưa có đi ra ngoài, còn chưa có an toàn, hắn làm sao có thể chết đây?

Hắn muốn dẫn bọn họ rời đi, tối thiểu hắn cũng phải xác định sau khi các nàng an toàn, hắn mới có thể gặp chuyện không may.

Hắn cắn răng điều động công lực toàn thân, đối với Địch Thêm, người trong truyền thuyết này công lực không biết cao bao nhiêu, hắn phải dùng toàn bộ công lực đối mặt.

Nhìn thấy hắn trả lời như vậy, Địch Thêm hừ lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình...”

Sau đó, cánh tay vươn ra, thậm chí hắn cũng chưa vận khí, giống như là người bình thường đánh một cái bạt tai thông thường, một cái tát liền đánh qua.

Kia chính là tát một cái tùy ý, thật bình thường, thật bình thản --

“Không...”

Đông Phương Ngữ Hinh lại muốn vận khởi chân khí, nhưng công lực của nàng lúc này, không có nửa điểm tác dụng.

Uất Trì Tà Dịch, cắn răng nhịn xuống, một đạo gió mạnh bay đến, thân mình hắn giống như bị định trụ, thế nhưng, trốn tránh cũng không thể...

Phốc...

Một ngụm máu đỏ tươi phun ra, thân mình cao lớn của hắn ở trên không bay lên, như một đường công thật dài, xẹt qua cái quan tài lớn, bay tới cái lồng chân khí, thẳng tắp rơi xuống bên người Đông Phương Ngữ Hinh...

Thân thủ Đông Phương Ngữ Hinh tiếp được Tà Dịch.

Ôm cổ hắn, thân mình lại bởi vì cường độ quá mạnh mà lảo đảo vài chục bước, mới đặt mông té ngã trên mặt đất.

[ (*) Mãi trướng có nghĩa là mua hoặc bán. Nếu dịch theo một trong hai nghĩa này thì dù là nghĩa nào ta thấy nó rất khó hiểu, nên thôi ta cứ để nguyên vậy, mọi người nếu ai có cách hiểu khác thì giúp ta nha]