Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 478: Làm phản?




Edit: LamThiên..

Cho nên, thời điểm bình thường thì nhìn không ra cái gì, nhưng thời điểm mấu chốt, người Hoan Hoan nhớ tới, vẫn không phải chính mình.

Hắn là phụ thân của bé, là tướng công của Đông Phương Ngữ Hinh, vốn, có gì nguy hiểm hắn hẳn là người tiến lên mới đúng.

“Hoan Hoan, ta giúp con...”

Mắt thấy Tiểu Hỏa Cầu hướng về cái pho tượng kia đi qua, Uất Trì Tà Dịch bỗng nhiên phi thân lên, thẳng tắp nhằm về phía Tiểu Hỏa Cầu, một chưởng đánh qua, mục tiêu chính là cái pho tượng kia.

Tốc độ của hắn cực nhanh, hơn nữa, căn bản liền không cùng mọi người thương lượng.

Thời điểm bọn hắn nhìn thấy hắn tiến lên, Uất Trì Tà Dịch đã bay đến gần pho tượng.

“Tà Dịch, cẩn thận...”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng vội vàng bay qua, nữ vương cùng quốc sư cũng không dám chậm trễ, dù sao, người kia cũng là tiên cao nhất, cho dù là...

Một hơi thở, bọn họ cũng không dám có chút khinh thị.

Chính là, bóng dáng bọn họ không có tới gần được, ngược lại bị quan tài chặn lại.

Bên kia, giống như có một cái lồng chân khí, nhìn không thấy, bọn họ đều cảm thấy thở không được.

Mà Uất Trì Tà Dịch, như thế nào sẽ...



“Tà Dịch...”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không tin cái quỷ quái này, nàng rớt trên đất lại đứng lên, tiếp tục xông lên...

Nhưng, vẫn bị ngăn trở nhưu cũ, rơi xuống mặt đất...

“Hinh Nhi...”

Uất Trì Tà Dịch cũng thấy được sự tình không đúng, hắn vội vàng trở lại, nhưng...

Kỳ quái là, hắn cũng không về được.

Này...

“Tiểu Hỏa Cầu, ngươi còn chưa có nhớ ra ta sao?”

Địch Thêm thản nhiên than thở, hắn duỗi tay ra, hạ xuống một chút chạy đến trước mặt Tiểu Hỏa Cầu, hỏa diễm của Tiểu Hỏa Cầu càng thêm tiên diễm.

Tất cả mọi người có thể nhìn thấy biến hóa của Tiểu Hỏa Cầu.

“Ta... Ta hình như là...”
Tiểu Hỏa Cầu nhìn tất cả bốn phía, tựa hồ, nó nghĩ tới cái gì...

Nơi này, nó đã tới...

Sau đó, rất nhiều chuyện chậm rãi nhớ đến, nó bỗng nhiên khóc lên:

“Chủ nhân...”

Độ nóng của Tiểu Hỏa Cầu, vốn là người bình thường khó có thể thừa nhận được.

Nhưng chủ nhân của nó, lại có thể trực tiếp chạm đến nó, như Hoan Hoan...

Như pho tượng Địch Thêm trước mắt này.!

“Ha ha... Ngươi có thể lần nữa tìm được chủ nhân, tốt lắm...”

Tiểu Hỏa Cầu tâm cao khí ngạo, lúc trước, hắn vì nó, đã phải hao phí rất nhiều công phu.

Mà hiện tại, nếu hắn không nhìn lầm, cái đứa nhỏ nhỏ nhất kia, chính là chủ nhân của Tiểu Hỏa Cầu.

Mà nam nhân này...--

“Ô ô, Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu...”

Nghe thấy Tiểu Hỏa Cầu kêu cái tảng đá kia là chủ nhân, Hoan Hoan thương tâm khóc.

Bé có phải hay không thật sự sẽ mất đi Tiểu Hỏa Cầu.

Ô ô, không cần, bé thích Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu là hảo bằng hữu của bé.

“Hoan Hoan... Không khóc...”

Đông Phương Ngữ Hinh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan, Uất Trì Tà Dịch ở bên kia, nhưng hắn làm sao có thể là đối thủ của Địch Thêm.

“Địch Thêm tiền bối, ngươi không thể cướp Tiểu Hỏa Cầu của nữ nhi ta đi...”

Tà Dịch vốn là muốn ra tay, nhưng một cỗ cường đại uy áp khiến hắn không động được chân khí.

Được rồi, uy áp, lúc này, hắn lại một lần nữa cảm giác được uy áp.

Hay là, thời điểm ở bên ngoài, uy áp bọn họ cảm giác được, đều là của người này?

Tựa hồ, rất nhiều sự tình đều đã có đáp án, nhưng đáp án cùng bọn họ mà nói, cũng không có lạc quan a.

“Cướp đi? Ngươi hỏi Tiểu Hỏa Cầu một chút, ta và nó là quan hệ thế nào đi?”