Edit: Voi còi
Mắt thấy thời điểm sẽ bị thiêu chết, không trung bỗng nhiên nổi lên một cơn gió mát, thật trong lành, rất nhạt, gió thật ấm áp...
Gió vô hình thổi qua, thổi đến trên mặt mọi người, thế nhưng làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
Nhưng, thoải mái này cũng không duy trì bao lâu, Đông Phương Ngữ Hinh liền cảm thấy không đúng rồi.
Gió này...
Gió nhẹ như thế, cơ hồ làm cho người ta không cảm giác, thế nhưng lửa trên người Viên Hầu kia, lại dần dần nhỏ!
Đông Phương Ngữ Hinh là người đầu tiên cảm giác được không đúng, rất nhanh, mấy người nữ vương cũng phát hiện sự tình kỳ quái.
“Hoan Hoan, mau, tiếp tục phóng hỏa...”
Lửa trên người Viên Hầu kia dần dần ngừng lại, này...
Điều này sao có thể?
Tiểu Hoan Hoan cũng thực vội, bé vội vàng hô:
“Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu, thiêu chết hắn, thiêu chết trứng thối này...”
Hoan Hoan kêu thật sự lớn tiếng, Tiểu Hỏa Cầu kia lại một lần gia tăng hỏa lực, lửa trên người Viên Hầu, quả nhiên lại bùng lên...
Nhưng, gió kia vẫn thổi qua như cũ, thật nhhor, vẫn thật nhỏ như cũ, thế nhưng thổi đến trên người Viên Hầu kia, vẫn có tác dụng...
Cái này...
Sao lại thế này?--
Đang lúc mọi người hoài nghi, bỗng nhiên không trung vang lên một tiếng thở dài:
“Mấy ngàn năm không thấy, uy lực của ngươi quả nhiên tăng một ít...”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng...
Mấy ngàn năm không thấy...
Lúc này...
Mà người này... Đây là giọng nói của một người nam nhân.
Tất cả mọi người sửng sốt, thậm chí Tiểu Hỏa Cầu đều đứng ở kia, bất động...
Lửa trên người Viên Hầu lại tắt, hắn cũng vẫn không nhúc nhích, nghe giọng nói kia.
“Tiểu Hỏa Cầu, ngươi đã quên ta sao?”
Giọng nói kia tiếp tục nói, Hoan Hoan có chút lo lắng, bé vội vàng đi qua:
“Tiểu Hỏa Cầu, Tiểu Hỏa Cầu, ngươi quay về trước đã...”
Bé cảm thấy một loại nguy hiểm xa lạ, người này, một người nhìn không thấy, sao bé có cảm giác là tới cướp Tiểu Hỏa Cầu của bé đi đây?
“Ha ha... Tiểu nha đầu, ngươi lo lắng ta cướp đoạt Tiểu Hỏa Cầu của ngươi?”
Người nọ tuy rằng nhìn không thấy, nhưng...
Hắn lại có thể nhìn đến bọn họ, hết thảy, tựa hồ hắn đều rành mạch.
“Ta... Ngươi không phải muốn cướp đi Tiểu Hỏa Cầu của ta sao?”
Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn một cái phương hướng, người kia ha ha cười:
“Một người đã chết mấy ngàn năm, ngươi nói làm sao có thể cướp đi gì đó của ngươi...”
Ngạch...
Tiểu Hoan Hoan trầm tư...
“Ngươi là ai? Sao lại không đi ra? Lén lút làm gì...”
Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác đây là có người đùa dai, nàng tức giận hỏi.
Lời của nàng chưa nói xong, Uất Trì Tà Dịch giữ cánh tay nàng lại, thấp giọng nói:
“Đây là mộ của Địch Thêm, nếu như ta đoán không sai, người nói chuyện chắc là Địch Thêm... Hinh Nhi, không cần vô lý, chúng ta đang ở trên địa bàn của người ta...”
Uất Trì Tà Dịch nói tiếng nói chỉ có bọn họ hai người nghe được, nhưng giọng nói kia lại một lần nữa vọng tới:
“Ngươi nói cũng không sai... Ha ha, quả nhiên là cái người thông minh, nhưng mà khả năng... Không một chút thiên phú đặc thù...”
Lần này Đông Phương Ngữ Hinh thật sự tức giận, nàng hừ lạnh nói:
“Trên đời này chẳng phải chỉ có thiên phú đặc thù mới có một phen làm đấy... Tướng công của ta, ở trong mắt ta, chính là tốt nhất...”
“Ha ha...”
Đông Phương Ngữ Hinh vừa nói xong, người nọ cười ha hả:
“Chẳng qua ngươi cũng chỉ có một chút thiên phú luyện đan mà thôi...