Edit: PDN
Cùng hắn hoan ái với nhau, rất nhiều lúc, cũng là hắn cao hứng mà thôi.
Suy nghĩ cảm giác của nữ nhân, với U Minh Vương mà nói, hoàn toàn không có khả năng.
Mất mạng tiến lên, cũng hoàn toàn không cho nàng thời gian giảm xóc.
Có điều, may mắn, theo ma sát cấp tốc kia, Nhu Y cũng cảm thấy một loại thoải mái rất mãnh liệt, nàng đong đưa theo động tác của hắn, trong lòng U Minh Vương mừng rỡ, cũng càng hăng hái hơn nữa... ——
“Chúng ta cẩn thận một chút, nó có thể đi ra bất cứ lúc nào...”
Bên kia ý xuân không giới hạn, bên này cũng là...
Căng thẳng đề phòng, giữa người với người, quả nhiên là khác nhau.
“Tà Dịch, ta cũng không biết dược vật kia khiến chàng tiến mấy giai?”
Ngay từ đầu hắn bị thương, sau này cũng không kịp hỏi, có điều vừa rồi nhìn hắn ra tay, mình cũng giỏi hơn so với chính.
“Mấy giai? Hinh Nhi, nàng cho là đây là khí chi tiên sao? Ta cũng đột phá một giai mà thôi...”
Uất Trì Tà Dịch bĩu môi, trình độ này của hắn, muốn thăng cấp quá chậm, trừ khi là gặp được đúng cơ hội tốt!
Nói về tiến giai lần này, nếu không phải bởi vì Đông Phương Ngữ Hinh cho hắn Phi Vân đan cao cấp, ước chừng cho dù hắn tu luyện mười mấy năm cũng khó lòng.
Hiện nay bọn họ, muốn thăng cấp quá khó khăn.
“A... Như vậy à...”
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không hiểu, vì sao lần trước nàng liền tiến giai nhanh vô cùng chứ?
Kỳ thật, Luyện Đan Sư và người tu luyện bình thường, bọn họ vốn đúng là khác nhau.
Hơn nữa dị hỏa trên người của Đông Phương Ngữ Hinh, tu luyện cũng nhanh hơn một chút.
Mà tiểu Hoan, thì lại càng không cần phải nói, chỉ riêng cái tuổi kia của bé, đến trình độ của bé, ước chừng khắp thiên hạ có thể tìm được một người cũng quá mức.
“Đương nhiên, Hinh Nhi, nàng nói quái thú này, sẽ trốn ở chỗ nào chứ?”
Uất Trì Tà Dịch có vẻ tò mò chuyện này, hơn nữa, tìm được chỗ quái thú ẩn náu, đối với bọn họ mà nói, rất có ích.
“Không biết, Địch Thêm ấy, xem ra thật sự không đơn giản...”
Tạo ra không gian ẩn thân trong mộ của mình, chuyện này...
Địch Thêm kia, không phải đúng là một luyện khí sư chứ?
Nghĩ vậy, Đông Phương Ngữ Hinh cũng vui mừng.
Luyện khí sư, đối với nàng mà nói vô dụng, nhưng tiểu Hoan Hoan có thiên phú này nha.
Ngộ nhỡ có cái sách quý gì chẳng hạn, tiểu Hoan Hoan liền giàu to.
Nàng hưng phấn, tất nhiên không thể không nói cho Tà Dịch:
“Chàng nói ông ta có thể là một luyện khí sư hay không...”
Tà Dịch nghĩ một chút, tất nhiên hắn nghĩ tới bé cưng của Đông Phương Ngữ Hinh.
“Có khả năng...”
“Ừ, chúng ta đây tìm kiếm một ít đồ tốt giúp tiểu Hoan Hoan...”
“Mẫu thân, người giúp con tìm đồ tốt gì vậy...”
Tiểu Hoan Hoan vốn là tự mình ẩn náu, nhưng nhìn thấy quái thú đi rồi, cũng không tự mình tán gẫu, chỉ lộ đầu nhỏ ra ngoài.
“Ta và phụ thân của con nói, nếu ông ta là luyện khí sư, tìm được thứ tốt chả đều là của con à?”
Đông Phương Ngữ Hinh cười dịu dàng, quốc sư nghe xong mắt lại trợn tròn:
“Bé là luyện khí sư?”
Người một nhà này, đều là loại người nào chứ.
Nương là Luyện Đan Sư cao nhất, nữ nhi dĩ nhiên là luyện khí sư vạn dặm mới tìm được một người?
“Chậc... Không tính, còn chưa học, nhưng thiên phú rất tốt...”
Đông Phương Ngữ Hinh khiêm tốn nói, quốc sư hâm mộ nhìn tiểu Hoan Hoan một cái:
“Có thiên phú cũng rất tốt...”
Cái thứ này, không cưỡng cầu được.
“Cẩn thận, hình như có động tĩnh...”
Nữ vương chợt phát hiện cái gì, mọi người cũng không nói chuyện...