Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 470: Ngươi là nữ nhân của ta




Edit: Lam Thiên..

Nha đầu sợ tới mức chạy nhanh ra ngoài, trong phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tà Tâm đánh giá Nhu Y, hắc hắc cười nói:

“Ngươi sống tựa hồ không tệ...”

“Ngươi đến tìm ta làm cái gì? Nếu ta nhớ không lầm, Tà Tâm, sau khi ngươi dẫn theo ta đến nơi này, một lần cũng không có tới nhìn ta...”

Nhu Y nhớ được rõ ràng, Tà Tâm lại ha ha cười, đi đến bên người Nhu Y, cách cự ly gần nhìn nàng:

“Ta chính là hi vọng ngươi có thể khôi phục thật tốt... Nhu Y, ngươi nên biết tâm ý của ta đối với ngươi nhưng là...”

Tâm ý? Thật không biết trên đời này, tâm ý trị giá mấy đồng tiền?

Nhu Y bỗng nhiên muốn hỏi, lần trước ngươi gặp ta, ngươi đã quên ngươi nói với ta như thế nào sao?

Ngươi nói, nhìn bộ dáng hiện tại của ta, ngươi sẽ có tâm tình với ta sao?

Nhưng hôm nay...

Ha ha, nữ nhân a, mĩ mạo, quả nhiên là rất quan trọng.

Nam nhân a, ngoài miệng nói yêu một nữ nhân nhiều như thế nào, nhưng thời điểm nữ nhân không còn mỹ mạo, yêu của bọn họ, cũng sẽ theo gió mà bay đi.

Nam nhân, đều là đồ dối trá.



Bọn họ yêu, tham luyến, vĩnh viễn là bề ngoài của nữ nhân.

“Ta biết... Tà Tâm, ta càng biết, là ngươi đem ta đưa tới...” --

Nhu Y quay đầu, khoảng cách giữa bọn họ lại thêm gần.

Nàng môi lướt qua hai má của Tà Tâm, phun ra hơi thở, cố ý phun đến trên mặt của hắn.

“Là ngươi, tự mình đem ta đưa đến trên giường U Minh vương này...”

Nhu Y trào phúng nói xong, thân mình Tà Tâm cứng đờ, nhưng hắn chợt nở nụ cười:

“Nhu Y, vậy ý tứ của ngươi là, ngươi nguyện ý cả dời sống như vậy...”

“Không...”

Nhu Y phiền chán đứng lên, nàng quay đầu, nhìn Tà Tâm, ánh mắt kiên định nói:

“Ta vốn là mây trên trời, vì sao phải cùng bùn đất sống hèn mọn như vậy?”

So sánh này, không sai, thật là không sai.

Tà Tâm nữ nhân cao ngạo đã khôi phục này, thấp giọng nói:
“Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi...”

Có thể hiểu được là tốt rồi... Lời nói rất đơn giản, nhưng...

Bọn họ lại đều hiểu ý tứ trong lời nói này.

“Đúng rồi, nói cho ngươi biết một chuyện vô cùng tốt...”

Trên mặt Tà tâm mang theo nụ cười, Nhu Y nhưng thật ra cũng có chút kích động, nàng không biết có cái gì xem như chuyện tốt.

“Cái gì...”

“Đông Phương Ngữ Hinh đã bị giam ở một không gian khác...”

“Ra không được?”

Đông Phương Ngữ Hinh... Nàng thế nhưng...

“Ân...”

Nhu Y cảm thấy có chút đáng tiếc, nàng còn muốn tự mình trả thù nàng, nàng nếu cứ như vậy chết, kia chẳng phải là rất đáng tiếc?

“Ngươi mất hứng?”

Nhìn Nhu Y quá mức bình tĩnh, tà tâm có chút không hiểu:

“Nàng khả năng, hiện tại đã chết...”

“Ta hận không thể tự tay đối phó nàng...”

Hai mắt Nhu Y hung tợn, Tà Tâm nhìn lúc này mới vừa lòng:

“Đúng rồi, người ngươi luôn tâm tâm niệm niệm, Uất Trì Tà Dịch, cũng đi vào, nữ nhi của bọn họ cũng đi vào...”

“Ngươi nói cái gì?”

Cái này, Nhu Y nhưng là kích động, Tà Tâm bĩu môi nói:

“Ngươi không phải hận hắn sao? Kích động như vậy làm gì?”

Hận hắn?

Ánh mắt Nhu Y có chút... Mất mát, nàng hận hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, hắn sẽ chết.

“Trong đó có khả năng ra ngoài không?”

Qua hồi lâu, nàng mới thấp giọng hỏi.

“Hẳn là không thể... Nhu Y, ngươi hiện tại là người của ta, ta cũng không muốn người tròng ta luôn nghhix tới nam nhân khác...”